Phố bán rất nhiều đèn lồng. Với
tôi đó là những chiếc đèn lồng đẹp
nhất ở trên thế gian này. Tôi không đoán
ra được người ta đã tạo ra nó
tự bao giờ, nhưng quả thật nó làm cho
tôi luôn luôn có một cảm giác vui vẻ khi
đi ngang qua những hàng đèn lồng. Đèn lồng
làm bằng loại lụa rất mềm, có khi
trên nền lụa có những nét vẽ đẹp.
Màu sắc của đèn lồng gần như không
hề giới hạn, có khi là màu vàng tươi,
đỏ sậm, tím và cả màu trắng ngả
vàng. Những chiếc đèn lồng hình bầu dục,
dạng trái bí hay dạng khổ qua đều có
tua bằng len rủ xuống dưới gắn với
một chiếc gù bằng gỗ. Những chiếc
tua cứ lắc lư trong gió.Nhà tôi ở bên kia
dòng sông Thu Bồn. Dòng sông cứ hững hờ
trôi, có khi vô tình đưa những vạt cỏ
xanh ra biển, có khi dòng sông biến thành tấm gương
soi mặt tôi khi tôi bước ra chiếc cầu
sau nhà sát sông để nhìn xuống. Cả thời
thơ ấu của tôi chỉ được nghe kể
về khu phố cổ đó qua lời những người
lớn. Tôi chẳng có việc gì để đi
qua đó, bởi muốn qua được phố
cổ phải leo lên một con đò.
Anh Hưng chỉ lớn hơn tôi năm tuổi,
nhưng ra dáng là một cậu con trai khỏe mạnh,
là thợ học nghề mộc ở ngôi nhà cách
nhà tôi một con đường đất. Con
đường mát dịu nhờ hai hàng cây cau khá
lớn. Tôi và anh Hưng trở thành "bạn"
với nhau bởi nhà tôi có một hàng tạp hoá
nhỏ do mẹ tôi bày bán. Hàng tạp hoá bán đủ
thứ cần thiết cho người trong xóm: Nước
mắm, gạo, mì gói, bánh kẹo và cả cây viết,
viên phấn. Anh Hưng có nhà ở đâu tận
đầu làng. Anh đang học nghề chạm gỗ
và sắp sửa được đưa lên làm
thợ. Anh Hưng đã có vài chuyến theo thầy
dạy nghề của mình đi Hội An khi thầy
nhận sửa chữa những đồ gỗ
ở đó. Anh nói với tôi: "Hôm rằm cả
con đường qua phố người ta chỉ
thắp đèn lồng, đẹp lắm!". Một
con phố với những ngôi nhà cổ nhỏ,
mái ngói xinh đẹp bởi rêu bám đều, thậm
chí chỉ cần một cơn mưa nhỏ là những
cọng rêu bé tí xíu kia lại nghịch ngợm trổ
những đốm hoa đỏ vàng xinh xinh thì quả
thật chỉ là điều tôi mới thấy
trong giấc mơ của mình.
Anh Hưng rất muốn có một ngày nào đó
vượt được qua dòng sông Thu Bồn
đúng vào đêm trăng tròn để ngắm nhìn
cả một con đường rực rỡ ánh
sáng của đèn lồng, để tận mắt
thấy những chiếc đèn diệu kỳ kia.
Anh bảo: "Anh có cách rồi, Nghĩa học
bơi với anh. Bơi cho giỏi thì vào đêm,
mình bơi qua sông ngắm đèn lồng, sau đó
thì mình bơi về. Đố ai biết!". Tôi
đã tần ngần ra bờ sông, đứng nhìn
doi cát xanh ở giữa dòng sông, dùng tầm mắt
ước lượng khoảng cách tới đó
và khoảng cách từ đó tới bờ bên kia.
***
Vũ là em họ của tôi, mặc dù đã mười
tuổi nhưng thân hình gầy và nhỏ xíu vì
đôi chân của em bị liệt, không thể
nào đi được. Gương mặt của
Vũ rất sáng, khi cười Vũ rất đẹp.
Những buổi chiều hoặc tối, khi rảnh
thì tôi hay ngồi kể chuyện cổ tích cho Vũ
nghe. Nhưng tôi đâu có phải là người lớn
để có nhiều chuyện trong đầu mình
mà kể cho Vũ nghe. Vốn liếng chuyện học
ở mẫu giáo do cô giáo kể lại tôi nhớ
mang máng như chuyện Chiếc lu thần, Cây tre
trăm đốt, Chiếc ấm thần, Ăn khế
trả cục vàng... đều bị Vũ cười:
"Anh Nghĩa kể chuyện mới đi. Mấy
chuyện đó cũ rích, có chuyện cũng đã
chiếu trên phim hoạt hình rồi!". Tôi gãi
đầu, gãi tai: "ờ há!". Sau chuyến
đi Hội An, không hiểu tại sao tôi lại
nghĩ đến chuyện "Đèn lồng qua
sông", câu chuyện này Vũ vô cùng thích thú. Ngồi
với Vũ ở giữa những tàn cây xanh rậm
rạp, mắt hướng về dòng sông đang
trôi mềm mại. Thấp thoáng những căn nhà
bên kia sông ánh vàng trong màu nắng sớm. Tôi nói với
Vũ: "Em không biết đâu, thường thì
vào những đêm trăng rằm, các bà tiên vẫn
thường bay lượn qua dòng sông Thu Bồn. Mỗi
bà tiên cầm một chiếc lồng đèn có
màu sắc khác nhau để chào những đứa
bé ngoan. Dù em chẳng thể nào qua Hội An ngắm
nhìn những chiếc đèn lồng, nhưng nếu
em ngoan thì một ngày rằm nào đó các bà tiên sẽ
đưa đèn lồng qua sông!". Vũ
đưa mắt nhìn tôi: "Đôi chân em đâu
có chạy nhảy được. Em không làm đứa
bé ngoan được, chắc các bà tiên không
đưa đèn lồng qua sông đâu?". Tôi cười
nói, nhưng tôi cũng chẳng tin vào lời nói của
mình: "Đâu phải bị thương tật
thì không thể làm bé ngoan được. Biết
vâng lời cha mẹ, học hành chăm chỉ thì
cũng là bé ngoan!". Đôi mắt bé Vũ sáng
rực lên.Có lẽ vì nghe lời tôi nói mà bé Vũ
chăm học lạ lùng. Từ một cậu học
trò học yếu, chỉ hai tháng sau Vũ đã trở
thành một học trò giỏi. Rồi Vũ đã
tìm tôi bằng được để khoe cho tôi
ba con điểm 10 được cô giáo viết bằng
bút đỏ: "Ba điểm mười có
đủ để các bà tiên cho đèn lồng
qua sông không, anh Nghĩa!". Tôi ngớ người
ra: "ừ, rồi các bà tiên sẽ đưa
đèn lồng qua sông!".Còn một tuần lễ
nữa mới đến ngày trăng tròn. Ngày trăng
tròn phố cổ trở thành đêm phố cổ
đầy huyền ảo. Bé Vũ dặn tôi cõng
bé Vũ ra bờ sông xem đèn lồng qua sông. Tôi
biết làm gì có những bà tiên mặc áo trắng
bay lượn cùng thắp những chiếc đèn
lồng đủ màu qua sông. Đêm chỉ có những
con đò của khách, của những người
đàn bà ở Cẩm Kim này sau khi đưa
người khách cuối cùng rời bến. Họ
sẽ xếp thuyền xuôi về bến. Mấy
ngày trời, tôi chẳng hề nghĩ ra cách, cuối
cùng tôi nghĩ đến anh Hưng, bởi dù sao
anh Hưng cũng có thể gỡ rối cho tôi những
chuyện linh tinh như thế này?
Anh Hưng bật cười khanh khách: "Nghĩa
có nhớ đến nhà bác Thái làm đèn lồng
ở đường Trần Phú không? Anh đã có
cách rồi".
Tôi tò mò: "Cách nào vậy, anh Hưng?". Anh
Hưng kề tai tôi nói nhỏ: "Chín giờ tối
đêm rằm, em cứ đưa nhỏ Vũ ra bờ
sông. Đèn lồng sẽ qua sông".
***
Bầu trời đêm rằm ở Hội An bỗng
dưng có nhiều mây che làm cho vắng trăng
đêm khi mờ khi ảo. Tôi và Vũ cứ ngồi
lặng im bên bãi cỏ ven bờ sông. Dòng sông Thu Bồn
ban ngày ồn ã bao nhiêu thì ban đêm giống như
một tấm thảm đen, những âm thanh của
nước vỗ vào mạn những chiếc thuyền
về đêm cứ vọng vang.
Bàn tay nhỏ của bé Vũ cứ bấu vào
tôi: "Mấy bà tiên có biết anh và em ở
đây không, anh Nghĩa?". Tôi nói nhỏ: "Biết".
Chính tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy
ra.
Tôi cứ chong mắt nhìn vào khoảng đen trên
sông. Tôi nhìn thấy những con thuyền chở
khách đang xếp dài xuôi về. Những chiếc
thuyền chìm trong vầng trăng yếu ớt. Giữa
lúc đó, tiếng Vũ reo lên: "Đèn lồng
qua sông, anh Nghĩa ơi!". Những ngọn
đèn đủ màu bỗng cùng sáng. Chưa có
lúc nào dòng sông Thu Bồn lại có nhiều đèn
lồng như thế!
Vũ có vẻ sung sướng lắm, mắt em
sáng ngời chăm chú nhìn dãy đèn lồng
đang qua sông. Cả tôi trong phút giây đó cũng
tin rằng các bà tiên đang chở đèn lồng
qua dòng sông Thu Bồn.
Khuê Việt Trường