Bà nội về quê gần hai năm. Nhớ bà
quá, nhưng Tâm biết bà không ra Hà Nội nữa.
Bà giận mẹ.
Bà nội nghiện ăn trầu từ thuở còn
con gái. Bà bảo có hai loại trầu: trầu quế
và trầu mỡ. Ngon và thơm nhất là trầu
quế. ở quê mình, đàn bà, con gái xưa đều
ăn trầu và nhuộm răng đen. Hơn bảy
mươi tuổi rồi, bà nhịn cơm chứ
không nhịn trầu được, các cháu ạ.
Những ngày đầu ra Hà Nội ở chơi
với con cháu, bà cứ thơ thẩn, hết ra lại
vào. Tưởng bà nhớ quê, Tâm và Nam thi nhau bật
vô tuyến suốt ngày cho bà xem. Nhưng bà cứ
nhìn đi đâu ấy. Tâm mách mẹ, mẹ cười:
"Bà nội con nhớ trầu cay đấy.
Để chiều nay, mẹ ghé vào chợ Hôm mua
trầu cau cho bà".
Chiều đó, bố mẹ đèo nhau về
đến cổng, đã gọi tướng lên:
- Tâm, Nam đâu? Ra giúp bố mẹ một tay
nào?
Hai đứa chạy ùa ra. Mẹ đang bưng
trên tay một chiếc bình vôi. Bố rút từ giỏ
xe ra một túi trầu và rau tươi.
- Mẹ ơi, chúng con mua trầu cau cho mẹ rồi
đây này. Cả con dao chìa vôi để mẹ têm
trầu nữa.
Bà nội tươi tỉnh, tay run run đỡ
lấy bình vôi:
- Bà thèm trầu quế, nhưng bà ngại... phiền
mấy con.
Đêm ấy, mùi trầu không thơm cay toả
khắp sân. Tâm và Nam xoắn lấy bà, bắt bà
kể chuyện ma: "Cố Bợ đốt nhà
chỉ cháy lạt, không cháy gianh". Chuyện bà
kể sợ ơi là sợ, nhưng hai đứa
cứ thích nghe. Mẹ phải mấy lần gọi,
hai đứa mới chịu vào học bài. Nhưng
lạ thật, ma Cố Bợ cứ lởn vởn
đâu đấy.
Những buổi tối thơm nồng mùi trầu
như thế kéo dài không lâu. Một buổi sáng,
Tâm thức dậy tập thể dục, đã thấy
mẹ xách nước rửa sân, dùng chổi tre kỳ
cọ mãi góc sân nơi ba bà cháu ngồi đêm
qua. Thì ra vui chuyện, bà nội đã vứt bã,
nhổ quết trầu ra đấy. Mặt mẹ
cau cau khó chịu.
Tâm kể chuyện ấy với bố. Bố thần
mặt, thở dài rồi phóng xe ra phố, mang về
cái ống nhổ bằng đồng. Bố dặn
Tâm: "Con nói nhỏ với bà nhổ nước
trầu vào đây nhé". Những chuyện cổ
tích ở quê lại được ba bà cháu rì rầm.
Tâm cầm cái ống nhổ phục vụ bà, mỏi
tay lại chuyền cho em Nam.
Rồi bố đi công tác tận Lạng Sơn.
Gói trầu và cau tươi của bà cứ cạn
dần. Mẹ không ghé vào chợ Hôm nữa. Tâm nhắc
mẹ, mẹ gắt: "Chợ hết trầu cau
rồi. Thời nay có ma nào ăn trầu đâu mà
mua với bán. Mày lấy kẹo cao su cho cụ nhai
vậy. Vừa sạch răng lại đỡ bẩn
nhà".
Bà nội không quen ăn kẹo, nên trệu trạo
nhai cau khô với vỏ cho đỡ nhớ.
Thương bà quá. Giá Tâm có tiền và chợ còn
bán cau trầu... Chuyện Cố Bợ, ma rà cũng
tắt. Các buổi tối, hai đứa chúi đầu
vào học bài. Mẹ ngồi ốp bên cạnh. Bà
ho khan một mình trong buồng...
Một buổi chiều, Tâm đi học thêm về
muộn. Cổng mở toang. Đèn trong nhà không bật.
Chiếc bình vôi lăn lóc góc sân, vôi đổ
tung toé. Thằng Nam đang gào khóc với mẹ:
- Con bắt đền mẹ đấy. Con bắt
đền mẹ đấy! Mẹ không mua trầu
cho bà... lại quét đổ bình vôi của bà...
để bà bỏ đi rồi. Hu... hu... bà
ơi... bà về với cháu đi... bà ơi...
***
Bây giờ, ngồi dưới giàn bầu xanh
mát trước sân, Tâm càng da diết nhớ bà.
Giá như ngày ấy... có một giàn trầu không.
Thương nhất là bố. Bố đi Lạng
Sơn tất tả về, vai mang bọc quà, trên
tay là một nhánh trầu không phủ lá chuối.
Vừa vào cổng, bố đã reo lên:
- Em ơi, anh đã tìm được giống trầu
quế về cho mẹ đây này.
Đáp lại là bộ mặt buồn xỉu của
cả nhà. Thằng Nam mau nước mắt, oà lên
khóc:
- Bà bỏ về quê mất rồi bố ơi!
Con bắt đền mẹ. Tại mẹ...
Bố đứng sững, đánh rơi nhánh trầu
không xuống sân, kêu lên đau đớn: "Mẹ
ơi!". Nước mắt bố chảy xuống
má.
Bỗng bố bật dậy, ném bọc quà vào
nhà. Không nhìn mẹ, không hỏi Tâm một câu, bố
cởi áo, chạy ra sân, đến bên cạnh cái
chậu sành lớn nhất, bố nhổ phăng gốc
trúc Nhật ném ra góc sân.
Nhánh trầu quế được giâm vào cái chậu
cảnh. Hàng ngày đi làm ở cơ quan về, bố
lầm lụi vun đất, tưới tắm cho
trầu. Bố ít nói hẳn đi. Bữa tối,
cả nhà ăn trong im lặng. Lùa uể oải
bát cơm, bố xách ghế ra sân ngồi im lìm
bên chậu trầu không...
Thế là đã gần hai năm bà không ra Hà Nội.
Nhánh trầu không bố mang về đã thành một
giàn trầu xanh mướt, che kín nửa sân. Mùi
trầu quế thơm nức.
Bố mẹ đã làm lành với nhau. Đó là
một đêm mưa thu, sau hai tháng nặng nề,
mặt bố lạnh như tiền. Nửa đêm,
Tâm chợt thức giấc. Nghe có tiếng thì thầm.
Rồi tiếng mẹ nức nở.
Bây giờ, giàn trầu là niềm vui chăm sóc
của cả nhà. Mẹ là người chi chút,
nâng niu nhất. Sáng nào mẹ cũng dậy sớm
tưới nước, bắt sâu, vắt những
nhánh trầu non lên giàn. Chưa vừa lòng, mẹ
còn phân công hai chị em Tâm ra bãi thải tìm vôi tường
cũ, đem về đập vụn đắp vào
gốc trầu nữa.
Giàn trầu mượt xanh như láng mỡ. Nhưng
bà nội vẫn không ra chơi. Bố đã hai lần
về quê đón bà. Hai lần bố ra một
mình.
Nghỉ hè. Tháng 9 tới, Tâm lên lớp 11, em Nam
lớp 6. Đêm qua trăng sáng. Cả nhà mang ghế
ra sân, ngồi dưới giàn trầu quế. Bố
bảo mẹ:
- Ngày kia giỗ ông nội, anh và thằng Nam về
thăm bà. Em và cái Tâm trông nhà nhé.
Mẹ ngả đầu vào vai bố:
- Không. Em chuẩn bị tất cả rồi. Em
phải về cùng. Lỗi do em gây ra, em phải về
tạ lỗi với mẹ chứ.
Tâm nhanh nhẩu:
- Mẹ nói đúng. Cả nhà cứ về quê thăm
bà nội. Con giữ nhà cho. Nhưng mẹ phải
nhận với con một điều cơ...
- Trăm điều mẹ cũng nhận. Con nói
đi.
Tâm bí mật ghé vào tai mẹ thì thầm. Mẹ
cười:
- Suýt nữa... Cảm ơn con gái.
Mờ sáng. Mẹ một mình bắc ghế đứng
dưới giàn trầu, thận trọng chọn những
lá trầu tươi nhất, xanh nhất xếp thành
một chúc trầu thơm ngát.
Mẹ sẽ mang chúc trầu quế của cả
nhà về biếu bà.
Tâm tin là đến một ngày nào đó, một
đêm nào đó, bà nội sẽ ngồi nhai trầu
dưới giàn trầu quế. Chị em Tâm tha hồ
nghe bà kể chuyện cổ tích./.
Thái Giang