Hồi trẻ, tôi học giỏi, đẹp
trai, lại có tài đàn nhạc nên lúc nào cũng
sẵn tới cả tiểu đội các cô gái
quấn quýt bên cạnh. Tôi chẳng dại gì mà
không "hoa lá cành". Ngoài 20 tuổi tôi đã
"nổi tiếng" khắp thị xã.
Mẹ tôi lo lắng, thường treo tấm
gương của bố tôi để răn bảo:
- Anh nên học tập ngay bố anh đấy. Bố
anh thuở trẻ chỉ yêu có mình mẹ và cho
đến bây giờ vẫn không hề tơ
vương đến một người đàn
bà nào khác, dù bố anh đẹp trai và có quyền
chức.
Tất nhiên, tôi vô cùng cảm phục bố tôi
và cũng không nỡ để ngoài tai lời
khuyên của mẹ.
Tôi lấy vợ, đẻ con, lòng chôn dần
những cuộc tình đầy hấp dẫn bên tấm
gương sáng bố tôi.
Bỗng dưng - tôi nói bỗng dưng không hiểu
có lô gích không - nhưng quả là từ dạo về
hưu bố tôi bỗng dưng đổi thay tất
cả. Ông sà vào đi thực tế các quán bia
đèn mờ, mon men đến điều nghiên
các sạp nhảy, gần đây còn "kết
nghĩa anh em" với một cô chiêu đãi
viên, bất chấp mọi lời can ngăn và những
giọt nước mắt cay đắng của mẹ
tôi.
Nheo cặp mắt đã đục hơi
sương, mẹ thiểu não bảo tôi:
- Mẹ lo lắm! Không phải là lo cho bố anh
mà lo cho anh. Lo cho các cháu. Bố anh ngày trước
nghiêm chỉnh, đứng đắn như vậy
mà bây giờ... Hồi trẻ, tính khí anh vốn
đã bừa bãi... đến lúc về già không hiểu
sẽ còn đến đâu...
Tôi cầm tay mẹ, cố đùa cho mẹ vui:
- Không có gì đáng sợ đâu mẹ ơi.
Con và bố cùng đọc một cuốn sách. Có
điều, con thì đọc từ trang đầu
tới trang cuối, còn bố thì đọc lộn
ngược từ trang cuối trở về trang
đầu. Chuyện đời, xin mẹ cứ yên
tâm./.
Hồ Thuỷ Giang