Trong thời gian đang theo học cao học thì
nàng mang bầu. Từ chỗ khoảng cách giữa
bàn và ghế ở lớp học quá xa so với
vóc người mảnh mai của nàng đến chỗ
trở nên quá gần, cái bụng tròn vun của
nàng muốn đội gầm bàn lên, chật chội
đến mức đứa con trung bụng lâu lâu
tức mình đạp nàng một cái và nàng nắm
lấy bàn chân bé nhỏ của nó bóp lại một
cái rõ đau, là cả tám tháng trời. Đến
tháng thứ chín thì nhà trường phải cấp
cho nàng một chiếc ghế tựa để ngồi
riêng. Lúc này chồng nàng bảo em nên xin nghỉ
ở nhà vì không biết bể bầu lúc nào. Nàng
không chịu. Nghỉ học quá lâu sẽ phải
bảo lưu. Mai đẻ nay nghỉ cũng còn kịp,
ít nhất có được một tháng để
ở nhà chăm con và dưỡng sức mà vẫn
đuổi kịp bạn bè.
Nhưng đứa bé không biết điều
được như vậy. Nó toài mình, một
hai đòi thoát ra khỏi ổ bụng chật chội
của mẹ nó khi nàng đang ngồi uống
nước dưới căng tin trường. Không
kịp đến chạy lên lớp lấy sách vở,
không kịp đến nhắn nhủ ai lấy một
lời, nàng tức tốc ngoắt xích lô
đưa nàng đi bệnh viện để nàng
cho ra đời một thằng cu mình mẩy mặt
maỳ tèm lem cát bụi, vì ông bảo vệ hách dịch,
lề mề đã khiến nàng đẻ rớt
ngay ngoài cổng bệnh viện.
Lúc đã nằm yên ổn trên giường, ôm
đứa con được lau rửa sạch sẽ
trong tay, nàng mới nhớ đến chồng,
người vừa mới đây được
thăng chức cha. Nàng không biết làm cách nào
để báo tin cho chồng biết em đang ở
đây và con chúng ta vừa mới chaò đời,
con trai, giống anh y hệt. Nhà vợ chồng nàng
ở tút hút trong con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo rắc
rối, ở mút đuôi con chuột, không có số
không có điện thoại, những nhà hàng xóm
lao động kế bên nàng cũng vậy. Chồng
nàng làm một công việc tầm thường, suốt
ngày chạy long sòng sọc ngoài đường,
anh không có nhắn tin, di động, cũng không
thuộc về cơ quan đoàn thể nào để
có số điện thoại.
Chiều tối hôm đó chồng nàng về
nhà, thấy bếp núc lạnh tanh, anh quăng mình
lên giường đánh một giấc tới 10 giờ
đêm, giật mình dậy vẫn không thấy
nàng đâu, anh lo phát cuồng, nổ xe chạy tìm
khắp thành phố cho tới khi hết xăng mà
trên đường chẳng còn ai thức bán xăng,
anh đành tắp xe vô một hàng hiên trằn trọc
tới tờ mờ sáng, còn suýt hai lần đánh
nhau với hai cô gái ăn sương vì cứ bám
theo anh, nằn nì...
Tự nhiên, anh bị mất tích bà vợ sắp
bể bầu suốt 3 đêm 4 ngày. Trong thời
gian đó, anh vừa chạy khắp nơi tìm kiếm,
vừa rà soát lại bản thân xem mình có làm gì
cho nàng giận dỗi đến mức bỏ nhà
đi không? Anh gọi điện cả về quê,
làm náo động hai bên họ hàng. Chỉ có khả
năng hiện giờ nàng đang nằm ở một
bệnh viện nào đó cùng với đứa con
trong tay là không hề xuất hiện trong đầu
anh.
Đến ngày thứ năm, anh đã định
đi báo công an thì chiều hôm đó, trở về
nhà, chưa kịp tắt máy xe đã nghe từ
trong tổ chim cu của mình vọng ra tiếng khóc
gắt gỏng của con nít và tiếng vợ anh
ru nựng đứa trẻ. Nâng con trên tay như cách
người ta bưng trái dưa bở, anh ngượng
ngùng: "Ngó ngộ quá há!".ở cữ
được 1 tháng, nàng để con ở nhà
cho chồng ôm sách vở lên giảng đường,
chuẩn bị cho đợt thi học kỳ. Anh tạm
ngưng việc chạy long sòng sọc ngoài
đường kiếm tiền, ở nhà nuôi con
thay vợ. Cứ đến gần 9 giờ sáng và
3 giờ chiều, ngày hai cữ anh cột nôi con sau
yên xe, chạy lên trường vợ đậu
trước quán cà phê Văn Khoa chờ chuông reo giải
lao, vợ anh chạy xuống cho con bú. Lâu lâu có
các học viên cùng lớp với nàng đi ngang
qua, họ dừng lại bẹo má thằng nhỏ,
nựng nịu, vài chú làm bộ ngó kỹ mặt
đứa bé xong ngạc nhiên hỏi: "Sao không
giống chú chút nào hết dzậy con?". Vợ
chồng anh vui vẻ đối đáp lại với
các cô các chú, cười rần rần làm thắng
nhỏ nhả vú mẹ, ngước mắt thỏ
lên nhìn không chớp. Chuông reo vào tiết, đứa
bé bú no nê thoả mãn, anh lại nổ máy chở
con về. Đến bữa thứ năm, chiếc
nôi mây to lớn cồng kềnh của cha con anh quẹt
phải chiếc xe đạp của chị mua bán
dây kém gai cuốn thành từng bó lùm xùm tua tủa
gai sắt. Nếu chiếc nôi mây không bị những
túm gai sắt kia khều lấy, treo lơ lửng
thì thằng con vừa tròn tháng của anh đã lăn
lông lốc xuống đường như một
lon Coca vừa tuột khỏi tay...Anh bỏ ngay ra một
ngày mua gỗ về đóng chiếc nôi kiểu
dáng tự chế. Khi chiếc nôi gỗ thành hình,
nàng ôm con nhận xét: "Sao ngó giống chiếc
máng cho heo ăn, quá anh?". Anh bào chữa: "Kệ
nó em. Miễn tiện lợi, an toàn thôi mà!".
Nàng tự tay khâu chiếc chăn nhỏ bọc bông
gòn lót kín lòng máng, anh làm một cái lồng chụp,
chụp lên để che nắng và cản khói bụi
trên đường. Đều đặn ngày hai cữ
anh đặt thằng cu vào lòng máng êm ái, cột
sau yên xe máy chở lên trường nàng cho nó bú mẹ.
Nhiều phen người đi đường dồn
mắt nhìn anh kinh dị khi nghe tiếng con nít khóc
tu oa phát ra từ chiếc máng cho heo ăn cột
sau yên xe. Hai lần anh bị cảnh sát vịn, kè
xe bắt chạy về đồn công an vì ngờ
anh có hành tung ám muội như bắt cóc con nít chẳng
hạn. Thôi thì thanh minh, thanh nga chứng tỏ tình
phụ tử, rồi thì năn nỉ mấy anh công
an ngó kỹ mặt cha con tôi, ai cũng nói nó giống
tôi y hệt mà. Nhưng thật khó để tìm ra
nét giống nhau y hệt giữa một thắng bé
còn bú sữa mẹ với một người
đàn ông đã quá 30 tuổi đầu. Nhưng
cuối cùng rồi họ cũng phải để
cho anh chở con về vì thằng nhỏ tới cữ
bú sữa khóc la váng óc. Từ đó trong túi áo ngực
anh không bao giờ thiếu hai tờ giấy: giấy
hôn thú của hai vợ chồng và giấy khai sinh
của thằng bé.
Nàng thương anh, thương cả đứa
con bé bỏng vì bà mẹ ham học mà phải chịu
trần ai, bàn với anh hay là để nàng nghỉ
ở nhà, bảo lưu kết quả học tập
đến sang năm. Anh gạt: "Hồi nào anh
với cu Tí chịu hết nổi, anh sẽ tức
khắc lên tiếng".
Mùa nắng hết, mùa mưa tới với cha
con anh không đường đột nhưng làm
anh đầy ngạc nhiên và bất mãn. Nàng may
thêm cho con tấm bạt ni lông màu đỏ
tươi cắt ra từ chiếc áo mưa rách của
nàng. Nhiều lần nàng chuồn ra trước giờ
giải lao, đứng dựa lan can ngóng từ tầng
bốn xuống đường, tìm nhìn chiếc
máng trùm áo mưa đỏ chót nổi bật giữa
dòng xe cộ, trôi trong làn mưa mịt mùng.
Vào một chiều cũng mưa gió như vậy,
nàng ra ban công dõi tìm hoài chiếc nôi đỏ thắm
với ông "thuyền trưởng" tội
nghiệp của mình mà không thấy. Mạch đập
của nàng nghẽn lại từng chặp. Ngóng hết
giờ giải lao, chuông reo vào tiết, nàng chạy
vô lớp ôm sách vở lao sầm ra cửa suýt va
vào ông giảng viên già. Không nhớ ra để
xin phép ông một lời, nàng chỉ hơi né người
rồi chạy hai bước một xuống cầu
thang...
Đạp xe về tới ngõ, đôi dép mủ
đứt quai ngả màu lạ lẫm nằm trước
cửa, kề đôi sandal của chồng nàng thậm
chí cũng không kịp báo động cho nàng điều
gì, cho tới khi qua tiếng mưa rơi lắc rắc,
nàng nghe trong nhà vọng ra giọng bà già quê mắng
yêu cháu: "Thằng chó con của bà khát sữa,
khóc dữ há. Con mẹ mày hư quá mà, đi chợ
gì cả buổi chưa về. Để nó về
đây...". Nàng rụng rời. Má chồng nàng
vô! Không kịp nghĩ ngợi, nàng chụp lấy
túi sách vở trước giỏ xe, vứt xoạch
trước hiên nhà hàng xóm. Rồi nàng quay xe, cắm
cổ đạp muốn đứt hơi ra chợ,
từ đầu chợ vô cứ gặp đâu mua
đó như mộng du, không biết, không nghĩ
ra mình tính nấu những món gì.
Rồi cũng đến lúc má chồng nàng than
nhớ nhà, than ăn không ngồi rồi mỏi mệt
quá, đòi về. Tới lúc xe đò nổ máy nhằm
hướng miền Trung chạy tới, cái nón của
má chồng nàng thò ra cửa xe đã thôi ngoắt
ngoắt và khuất dạng, vợ chồng nàng mới
nhìn nhau thở phào, bụm miệng cười,
nghĩ về bao nhiêu lời nói dối trí trá mà
trong suốt tuần qua, cả hai đã phải dựng
lên để đối phó với bà má chồng
tuy hiền lành nhưng lại gánh trên vai cả ký
quan niệm cổ hủ. Trên đường chở
nhau từ bến xe về nhà, vợ chồng nàng
đã phải dừng xe táp vô lề để
cười cho đã khi nàng nhắc lại anh đã
trả lời hết sức dài dòng và quyết liệt
với bà má khi bà tỏ ý muốn xin cái máng lót nệm
của con trai nàng để đem về quê làm
ổ cho chó đẻ. Trước khi ra về, bà
còn giận dỗi: "Cái máng tụi bây nói bỏ
không mà tao xin cũng không cho". Nàng cứ bíu lấy
áo chồng mà nói hoài: "Mừng quá! Mừng
quá! Rốt cục má về mà cũng không biết
gì về chuyện em đi học. Em cứ lo má
phát hiện ra, thì công sức của em với anh
và cu Tí chịu cực bấy lâu nay thành công cốc
hết".
Trước hôm trường nàng làm lễ tốt
nghiệp thạc sĩ cho học viên khoá Y hai ngày,
có một nữ phóng viên chắc được thần
đèn giúp sức, tìm được tới tận
nhà nàng sau hai tiếng đồng hồ quần qua
đảo lại cách hẻm nhà nàng có... bốn
cái quẹo trái quẹo phải nữa. Cô phóng
viên trẻ mới vô nghề, đề nghị nàng,
thủ khoa của năm nay, giúp cô có được
bài chân dung thủ khoa và một tấm hình của
nàng đăng lên báo kịp ngày báo ra. Nàng cười,
chỉ lên đức ông chồng đang đánh
đu trên xà nhà giặm lại miếng ngói bể,
mặt mày bám bồ hóng đen thui, nói: "ổng
mới đúng là người chị cần để
phỏng vấn, vì không có ổng thì thạc sĩ
cũng chẳng có chứ đừng nói tới thủ
khoa". Anh cười, phô hàm răng trắng bóng,
nói vọng từ trên cao xuống ồm ồm như
thần Sấm: "Em quên công của một người
rồi. Cu Tí nó cũng...". Anh chưa dứt câu,
cu Tí đang ngủ say không hiểu có nỗi niềm
gì, khóc váng lên, dõng dạc hiếm có, như để
chứng tỏ sự có mặt của mình là không
ai được quên.../.
Hải Miên