Không thể gọi là đêm tân hôn, mà chỉ
là cuộc truy hoan nghĩa vụ. Em như một
ái xác không hồn, cứ để mặc tôi - con
ngựa đực lâu ngày cuồng cẳng trong
tàu, giật được gióng, lồng lộn
trên thảo nguyên. Em nhắm nghiền đôi mắt.
Những giọt nước mắt cứ tự do
trào ra ướt đẫm gối cưới.
- Sao lại khóc, Hạnh?
- Không! Không sao! Em hạnh phúc lắm!
Tôi ôm ghì lấy em mà thừa biết rằng, em
đã nói dối.
Chúng tôi lấy nhau chưa hề có tình yêu.
Đó là cuộc hôn nhân vội vã, trốn chạy
nỗi cô đơn, trốn chạy tuổi tác.
Tôi, một sĩ quan trở về sau những
năm tháng chiến tranh. Coi như trắng tay. Cô vợ
trẻ và đứa bé duy nhất đã tếch
đi Mỹ với một bạn tình đầy bí
hiểm. Còn em vừa phải ly hôn với người
chồng cả cuộc đời vì vợ, vì con.
Chỉ sau những vụ buôn lậu rợn người
qua biên giới, anh ta trở nên nghiện ngập,
sa đoạ và hung bạo. Và, anh ta cũng trắng
tay. Tiền mất. Nhà mất. Mất cả vợ,
chỉ còn vớt lại cậu con trai 13 tuổi
sau cuộc tranh giành tỉnh táo ở toà án.
Thôi, âu cũng là cuộc săn tìm hạnh phúc
trong nỗi đau của tôi, của em và của cả
hai cái gia đình mới cách đây hơn năm vốn
hạnh phúc.
Em gắng chịu và đợi chờ cho hết
tuần trăng mật. Chỉ chờ có vậy,
nghĩa là cố làm cho thoả thuê nỗi thèm
khát của tôi, rồi em mới dám thưa:
- Anh! Anh cho phép em đưa con Bích về đây.
Được không anh?
- Được! Anh cũng mong như vậy.
- Cảm ơn anh!
Em nói và sụp xuống chân tôi như kẻ chịu
ơn...
Thế rồi, bé Bích của em, 10 tuổi, xinh
đẹp xuất hiện trong ngôi nhà này. Cháu im lặng
nhìn tôi, lễ phép và dò xét. Đêm đêm cháu chấp
nhận cái cảnh "màn đơn chiếu một",
để mẹ được yên bề ôm ấp
"bố". Đêm nào cũng vậy, tôi ngủ
say và mãn nguyện.
Rồi một đêm... Khi tỉnh giấc, tôi
quàng tay sang em. Chiếc giường rộng mênh
mông. Phía giường của con có tiếng thầm
thì. Đêm vắng lạnh. Những âm thanh rất
nhỏ ríu vào nhau kia cứ xoáy trong tôi.
- Con không ở đây đâu! Mai con về với
bố, với anh Trung!
- Khẽ thôi. Vì sao?
- Con không biết!
- Nhưng bố ác lắm. Bố đánh đập
và đuổi mẹ đi cơ mà?
- Vâng. Nhưng con nhớ bố, nhớ anh Trung!
Con không ở đây đâu. ở đây chỉ sướng
có một mình mẹ thôi!
- ?!...
Em khóc và con cũng khóc. Tiếng nấc rất
nhỏ cứ như từng ngọn lửa táp vào
trái tim tôi. Rồi em cũng nhẹ nhàng rời con,
trở về với chiếc giường hạnh
phúc. Em giả vờ vắt chân ngang bụng tôi, thở
đều đều...
Tôi khẽ đặt chiếc chân trần mát rượi
ấy xuống chiếu, mở màn đi ra bàn nước.
Pha ấm trà mới. Hút hết bao Du lịch. Tôi lấy
giấy viết: "Hạnh! Hãy nghe anh. Mai
đưa cả Trung về đây. Bảo cả
Hùng về nữa. Hãy coi ngôi nhà này là món quà của
anh tặng vợ chồng em. Cố mà lấy lại
những gì đã mất. Tin ở anh. Không phải
tìm anh nữa. Đừng để mất Hùng. Sau
ngày cưới anh mới rõ Hùng là đồng
đội của anh trong những năm chiến
tranh ở Tây Nguyên. Anh ấy đang gặp nạn,
đừng bỏ anh ấy tội nghiệp. Cứ
tin ở tấm lòng và nghị lực của những
người từng khoác áo lính...".
Đặt lá thư trên bàn, tôi khẽ mở tủ.
Bốc một nửa số tiền dành dụm suốt
20 năm làm lính, khoác ba lô lặng lẽ ra bến
xe./.
Thiếu Văn Sơn