Đêm về khuya, rét ngọt, thỉnh thoảng
chân trời hé lên vài vệt sáng. Một chiếc
bóng nhỏ vượt qua dãy tường thấp,
len qua mấy luống rau rồi dừng lại
trước khóm hồng bạch giữa vườn.
Bông hoa trắng duy nhất tròn xoe trên cành cao nhất.
Hương thơm nhẹ toả lan, chùm cánh mọng
lung linh.
Bóng nhỏ là một bé gái chừng 10 tuổi.
Nó nhướng cao, nín thở, từ nơi ấy
vọng ra một tiếng nói thanh mảnh mà trang
nghiêm:
- Lạy Bạch Hồng... xin người...
Nó trịnh trọng nâng kéo trước đài
hoa... Bỗng...
- Đứng im!
Tiếng quát vang trong đêm, giữa khu vườn
vắng, tuy nhỏ cũng đủ choáng người.
"Phụp", chiếc kéo rời khỏi bàn tay
bé nhỏ, nó run rẩy sụm xuống, kêu ú
ớ:
- Mẹ ơi! Ma... Ma!...
Lát sau bé từ từ đứng lên, dụi mắt.
Trước mặt sừng sững một bé trai chừng
13 tuổi, tay lăm lăm cây gậy.
- Tại sao ăn trộm hoa?
Câu hỏi nhấn giọng, khá quyền uy.
- Mẹ em... mẹ...
Bé gái ngập ngừng.
- Bình tĩnh, trả lời cho đúng, ai đã
đánh...
Bé gái vẫn run rẩy trước cậu bé
trai chỉ nhỉn hơn nó một cái đầu.
Có lẽ cả sợ, cả rét. Vì trên người
nó chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
- Đã ăn... à đã lấy mấy lần rồi?
- Sáu lần ạ!
- Làm gì mà nhiều thế?
- Về... về làm... làm thuốc cho mẹ!
- Làm thuốc mà những sáu lần! Nó day qua bé
gái thấp giọng:
- "Đấy" kể đi, "đây"
chẳng làm gì đâu mà sợ!
Cô bé nhỏ nhẹ:
- "Mẹ em vừa sốt vừa ho, ho rạc
cả người, có lúc bật cả máu tươi.
Tiêm mãi, uống mãi không khỏi. Mà còn kiếm
đâu ra tiền! Đã lâu mẹ phải nghỉ
chờ việc" - Bé nấc nghẹn, rưng
rưng nước mắt. "Em thương mẹ
hom hem, da bọc xương nằm chờ ở nhà.
Em chỉ biết nhìn mẹ mà khóc. Rồi có người
bảo: Đi lấy 7 hoa hồng bạch về có
thể chữa khỏi bệnh cho mẹ. Thế là
em liều...".
Thế bố "đấy" đâu?
Bé gái lặng ngắt quay đi, lúc sau bé lí nhí:
- Bố bỏ đi từ năm em vào lớp một.
Mẹ bảo bố đi rất xa, tuy rất
thương em, nhưng đã lỡ ăn cháo lú
nên quên mất đường về.
- Còn thế nữa! - Nó lắc đầu ái ngại
- Sao "đấy" không hỏi xin đàng
hoàng, lỡ "đây" tưởng trộm vụt
cho một gậy có khổ không?
- Em ngại... Em sợ...
Cậu bé cúi nhặt chiếc kéo, bằng một
động tác nhanh nhẹn, tiếng cắt ngọt,
bông hồng nằm gọn trong bàn tay. Không kém phần
trịnh trọng, nó trao lại cho cô bé.
- Đây là bông hồng... chúc mẹ bạn mau
lành bệnh. Định đưa tay đỡ, bỗng
hai tay cô bé xuội xuống, cúi mặt thút thít:
- Không được đâu. Các cô các bác và mẹ
em đã dặn là muốn đuổi được
cái ho đi, hoa hồng làm thuốc phải là hoa
đi ăn trộm cơ. Bây giờ còn mỗi một
bông hoa thế này, vậy là mẹ em không khỏi
được bệnh rồi. Hu, hu, hu...
Cô bé thổn thức đứng dậy bỏ về.
Cậu bé ngơ ngác, nó xoay tròn bông hoa trong tay rồi
thả rơi xuống đất. Bỗng nhớ ra
điều gì.
- Này, gì ơi.
Cậu ta giả bộ bước nhanh về nhà
nhưng kín đáo ra hiệu về phía góc vườn.
Cô bé nhìn theo, lấp ló một chấm trắng. Một
bông hồng bạch đã kịp nở.
"Chà, ngủ tiếp thôi!". Nó vừa ngáp
vừa lẩn vào sau cửa.
Không chậm trễ, cô bé bước tới góc
vườn, thoáng chốc lại bươn bả
quay ra, trong tay cầm một bông hoa trắng.
- A! Trộm! Cậu bé hô nhỏ, chầm chậm
đuổi theo, tay cầm que nứa vụt veo véo
vào không khí. Mấy lần đầu roi lỡ quết
qua chiếc lưng mảnh mai kia, tay cậu giật
lại, run lên.
Cô bé trèo vội qua tường, một tiếng
"huỵch" vang lên phía ngoài, cậu bé xáp lại
nghển cổ nhìn sang. Bên kia, cô bé cố nhổm
dậy, vừa cà nhắc, vừa rên.
Cậu bé nhìn với theo, mắt mờ đi, nó
giơ cao chiếc roi bẻ thành nhiều đoạn,
quăng mạnh ra xa. Nó thập thững đi vào,
một chốc lại tuôn cửa chạy ra, tay
xách gói đường nhỏ. Nhìn hút theo cái bóng
vừa khuất, nó bần thần đứng vậy!
- Không hỏi tên, hỏi nhà, tính sao! - Nó lẩm
bẩm, gói đường rơi bịch xuống.
Sương nhoà trước mặt...
Vẫn rét ngọt./.
Điền Ngọc Phách