Bích Huệ lại vượt qua một kỳ
thi mới. Bài viết của cô được
đồng nghiệp và bạn đọc đánh
giá cao. Chỉ khi nhìn thấy phóng sự của
mình trên mặt báo, cô mới tin đó là sự thật.
Bởi sau đợt công tác mười ngày ở
Tây Nguyên trở về, nộp bài cho Tổng biên tập
đã hơn nửa tháng mà không thấy ông gọi
lên làm việc. Thi thoảng gặp ông ở hành
lang, chỉ thấy ông nở một nụ cười
bí hiểm....
Được về làm việc ở một tờ
báo nổi tiếng cả nước, cô thấy
mình như đang trong mơ. Tuy vậy, đối
với một phóng viên chính, không vinh dự nào
không đi kèm với âu lo. Cô được phân
công chuyên về phóng sự. Ngẫm cho kỹ, thể
loại này viết cho hay, chẳng dễ gì.
Thế là kỳ thi đầu tiên trong đời
làm phóng viên đã qua. Một kỳ thi đầy
căng thẳng và bất ngờ. Căng thẳng
hơn nhiều so với kỳ thi tốt nghiệp
đại học báo chí cách đây hai tháng. Căng
thẳng vì cô không hiểu hết những lời
dặn dò vừa nghiêm túc, vừa hài hước của
Tổng biên tập trước lúc cô lên đường.
Căng thẳng vì cô đã có đủ can đảm
để vượt lên chính mình. Bất ngờ
vì có những việc tưởng như không bao giờ
xảy ra mà vẫn cứ đến.
Vẫn biết con đường làm phóng viên
còn lắm chông gai nhưng với kết quả
đầu tiên như thế, có thể xem như tạm
được. Cô chọn tôi là người đầu
tiên để chia sẻ niềm vui...
Chúng tôi cùng đi trên tàu S5 nhưng khác toa. Tàu
đến thị xã Tuy Hoà lúc đầu chiều.
Khách xuống ga lẻ này không nhiều. Lần
đầu tiên xa Hà Nội hơn một nghìn cây số,
lại là nữ cả nên chúng tôi nhanh chóng làm
quen với nhau. Trời còn sớm nên chúng tôi quyết
định lên xe đò đi tiếp về phía
Tây, đến nơi tổ chức Hội nghị
toàn quốc về bảo vệ rừng. Từ Bắc
đến Nam, rừng đang khắc khoải...
Như thường lệ, trong hội nghị có
những báo cáo điển hình. Dĩ nhiên là
điển hình tốt. Nhiều người lên bục
nói về thành tích của đơn vị mình. Những
điển hình ấy là có thật. Huệ và tôi
không chút hoài nghi. Điển hình xấu thì không
ai đứng ra tự nhận... Chỉ phản ánh
vài câu trong báo cáo chung. Cô phóng viên hai mươi
hai tuổi này đề nghị bổ sung vào chương
trình hội nghị một báo cáo chi tiết về
một điển hình xấu. Hội nghị đồng
tình và cử ngay một đoàn công tác đến
tận nơi tàn phá rừng không thương tiếc.
Tham gia đoàn có một giáo sư lâm nghiệp, một
tiến sĩ khoa thổ nhưỡng, một
người địa phương dẫn
đường, Huệ và tôi. Thế là chúng tôi lại
lên đường.
Xe lên tới đỉnh một ngọn đồi.
Chúng tôi loá mắt vì màu đỏ của đất
bazan như một vết thương khổng lồ
đang rỉ máu. Những cây gỗ quý hai người
ôm đổ ngổn ngang. Khói bụi bốc lên từ
hàng chục đám cháy. Nói không ngoa, đạo diễn
điện ảnh có thể tiết kiệm kinh
phí, không cần dựng cảnh khói lửa để
quay những bộ phim truyện chiến tranh. Dòng
chảy bề mặt do những cơn mưa rào
xói mòn tạo nên những rãnh sâu chỉ còn thấy
lớp đá phong hoá. Những chỗ rừng cạo
trọc đã trồng cây vừng vốn dễ
tính đã đến kỳ trổ hoa, cũng chỉ
cao chừng... một gang tay. Cây hổ ngươi và
cỏ tranh mọc cao ngang tầm người lớn.
Giáo sư lâm nghiệp lắc đầu. Tiến
sĩ thổ nhưỡng đăm chiêu. Người
dẫn đường thì nói, ông đã không tán
thành việc cho công ty tư nhân thuê đất trồng
cây làm nguyên liệu sản xuất giấy bằng
cách phá rừng vô tội vạ như thế này.
Bích Huệ không nhận xét một lời. Cô chỉ
chăm chú ghi chép... Sau này, trên đường trở
về Hà Nội, tôi có dịp được xem sổ
tay của cô. Tôi đã hình dung một phóng sự
đầy sức thuyết phục. Những kiến
thức cơ bản về môn lâm sinh, môn thổ
nhưỡng, chuyên đề môi trường, xói
mòn trên đất dốc, đặc thù khí hậu
nhiệt đới ẩm, tác động tiêu cực
của El Nino, La Nina, những kinh nghiệm thất bại
do quảng canh của xã hội loài người mà
thế giới đã báo động cách đây
hàng chục năm, những chủ trương lớn
của Nhà nước về bảo vệ rừng,
những sơ hở trong các văn bản luật
và pháp lệnh có liên quan... cùng một dàn bài chi
tiết cho phóng sự cô sẽ viết.
Đích thân nữ giám đốc tiếp chúng
tôi. Cũng là nữ nhưng Huệ và tôi không
đoán được tuổi bà. Có thể mới
ngoài ba mươi, cũng có thể đã quá bốn
mươi. Chỉ khẳng định được,
bà biết sử dụng đồng tiền qua cách
xưng hô với những nhân viên dưới quyền.
Những câu chào hỏi ban đầu ở đâu
cũng đậm màu thắm thiết. Cách tiếp
đãi cũng tuân theo những ước lệ.
Nơi rừng núi âm u này mà vẫn có đủ tất
cả. Bia ngoại, nước suối Lavie, cà phê
Arabica nguyên chất, bánh gatô phủ kem...
Bà đưa chúng tôi đi tham quan, bà thuyết
minh thành thạo như chúng tôi đã từng nghe
trong các triển lãm. Tôi rỉ tai Huệ: "Chắc
là đã có nhiều đoàn tới đây tham quan
thì phải?". Huệ không tỏ một cử
chỉ tán thành hoặc phản đối. Cô chỉ
cho tôi biết lý do của sự im lặng này lúc
lên xe trở về hội nghị, khi đã có thể
tin vào nhân cách của những người cùng
đi. Thì ra chỉ một nụ cười, một
cái gật đầu, một lời tán thành với
đồng nghiệp, một nét nhăn mặt vô
tình... không vừa lòng chủ, có thể mang lại
cho phóng viên một sự hiểu lầm, thậm
chí xuyên tạc không nên có.
Cuộc đối thoại trong quá trình tham quan
đa dạng và phong phú, tôi không thể kể hết.
Những vấn đề ấy đã phản ánh
khá đầy đủ trong phóng sự đầu
tay của Huệ sau này. Tôi chỉ nhớ tới
những thái độ tự tin quá mức của
bà giám đốc khi trả lời ông giáo sư và
ông tiến sĩ. Chẳng những đã sai về
khoa học lại còn vô lễ đối với
người lớn tuổi và nhiều chữ hơn
mình. Những hiện tượng ấy, Huệ
cũng không quên thể hiện trong phóng sự.
Biết Huệ là phóng viên một tờ báo có
uy tín, bà giám đốc công ty ngỏ ý mời
riêng cô ở lại để viết về công
ty của bà. Chỉ một tối thôi! Sáng sớm
ngày mai, bà sẽ cho xe con đưa về tận hội
trường. Huệ đã khéo léo chối từ.
Cô lấy lý do cần tranh thủ đến
thăm bạn cũ đang công tác tại thị
xã đã nhiều năm chưa gặp lại...
Để chia vui với Huệ, tôi mời cô
ở lại ăn cơm. Chồng tôi và các con về
quê nên hai chị em có thể chuyện trò thoải
mái. Bây giờ, tôi mới có dịp ngắm kỹ
người phóng viên trẻ tuổi này. Phải
nói là Huệ không đẹp sắc sảo
nhưng có duyên. Đôi chân thon và thẳng, mặc
váy ngắn phải nói là rất đẹp. Thế
mà bốn ngày hội nghị, cô không mặc lần
nào! Cô nói, chỉ mặc váy ngắn những lúc
có thể mặc. Hội nghị trang nghiêm hoặc
lúc phỏng vấn các vị lãnh đạo, những
người lớn tuổi... cô chỉ mặc áo
dài. Hoàn toàn không phải là chuyện bề ngoài.
Theo cô, trang phục thể hiện tư cách một
con người. Trang phục phù hợp, màu sắc
không loè loẹt làm cho người khác kính trọng
mình, tin mình, không dè dặt với mình thì thông tin
thu được mới phong phú và trung thực.
Cô thừa biết nghề phóng viên muốn làm
giàu không phải là khó. Một bài báo "vẽ rắn
thêm chân" hoặc "biến đen thành trắng"...
sẽ mang lại cho cô những "phong bì" dày
cộp. Nhưng nếu như vậy thì cái vũ
khí mà mình có vinh dự được thời
đại trao cho, không những đã phản lại
nhân dân mà còn làm ô uế cả chính mình. Cô sớm
biết chắt chiu những nét đẹp truyền
thống của tổ phụ, mà theo cô, vẫn rất
cần trong xã hội ngày nay.
Tôi ngỏ lời khen Huệ. Cô ngượng nghịu.
Cuối cùng, ông Tổng biên tập cũng đã
gặp cô. Thay cho lời khen, ông cho cô biết, ông
đã không thêm bớt một từ nào trong bài
phóng sự./.
Đan Hoà