Tư Kha có cái dáng cao kều không cân xứng với
chiều ngang thân mình. Bàn chân anh bè bè hết cỡ
giày dép, quen lội ruộng, lội vườn,
đôi tay chai sần khô ráp quen cầm cuốc, cầm
cày, gương mặt thì choắt lại, cằm
tóp, đầu to, tóc lù xù. Chọn lựa lắm
mới được bộ đồ đơ
đỡ để đi thành phố thăm con. Bộ
đồ dành đi đám giỗ, đám cưới
trông ngon lành hơn so với những bộ khác
tèm lem mủ chuối, máu cá, máu lươn từ
công việc đặt lọp dở lờ hay những
buổi nhậu "tốc hành" tình cờ ai
đó ghé thăm xách theo lít rượu. Mồi thì
ê hề đồng ruộng rau cỏ, khế chuối,
cá lươn sẵn lọp lờ đặt trong
mương vườn. Tư Kha lại là tay sát
cá có hạng, nhìn thoáng qua vị trí ao đầm,
sông lạch là có thể đoán định bắt
được bao nhiêu cá, bao nhiêu lươn.Mười
năm bỏ thành phố, bỏ mấy cái quán bia,
bỏ luôn cái nghề tài chánh kiêm lái xe cho Thủ
trưởng đi những chuyến công tác xa chỉ
vì ham làm kinh tế cơ quan. Hồi đó, có tiền
rồi sinh ra nhậu nhẹt, đàn đúm vợ
nọ bồ kia, rốt cuộc tiền bạc thất
thoát mà kỷ luật thôi việc thì Tư Khánh
gánh chịu một mình. Lắm lúc đi qua những
chiếc quán treo màn hồng như một tín hiệu
mời gọi "Có em đây", Tư Kha thở
dài nhớ đến Tím. Tím một thời đeo
đẳng theo anh, săn đón tận tình những
buổi anh mệt mỏi ngắc ngứ vì công việc.
Nội cái miệng của Tím cười cũng
đủ làm anh hả hơi hết mệt, đến
bàn tay thon thon mềm mại, giọng nói ấm áp
truyền cảm biết an ủi người ta gắng
mà sống, bước qua những khó khăn khuất
mắc vây vướng nếu có gặp phải.
Cái thân hình chắc nịch tròn trịa hấp dẫn
được Tím chăm chút cẩn thận. Tím lại
sành tâm lý, không phấn son tô trét loè loẹt, Tím
biết hài hoà giữa nét đẹp tự nhiên
và mỹ phẩm để khi nhìn vào Tím người
ta không thấy khó chịu, giả tạo, dù có một
chút phớt qua của son phấn, thuốc chải
lông mi, nước hoa mà vẫn nổi bật lên
làn da trắng hồng, mịn màng, tươi mát.
Tím đến với Tư Kha khi lô hàng đầu
tiên được tung ra bán tiền lãi khá bộn.
Cả nhóm ăn mừng thắng lợi bằng cách
đưa nhau vào đây. Hai Bụng cười hềnh
hệch khi đề nghị chuyện
"tươi mát". Sáu Minh thì cao giọng huýt
sáo một khúc nhạc giật gân. Bảy Tửng
vừa nghe qua đã dở ngón khoa tay múa chân lụp
chụp bắt chuồn chuồn. Tư Kha chỉ lẳng
lặng nghe theo ý kiến đa số, vui mà ai tới
đâu mình tới đó.
Gặp Tím rồi Tư Kha như ghiền, vắng
đôi ba bữa thấy nhớ, không ai rủ rê cũng
tự mình mò đến để nghe người
đẹp thủ thỉ bên tai. "Tuổi anh và
tuổi em hợp nhau lắm, gộp lại làm
ăn phất lên như diều, tiền bạc
đầy nhà để đâu cho hết". Nói
rồi, Tím ôm cổ Tư Kha hôn chùn chụt:
"Em nói phải không cưng?". Tư Kha gật
đầu, mà đúng thiệt, từ ngày gặp
Tím, hàng bán ào ào, nếu trặt trẹo gì đôi
chút có bàn tay Tư Kha nhúng vô coi như qua phà êm
ái. Không tin cũng không được, nghĩ lại
quả đúng y chang như lời Tím nói. Tiếng
bia khui lốp bốp, tiếng cười nói râm
ran, tiếp theo là một khoảng lặng như một
nốt trắng trên khuôn nhạc đủ dành cho
hai người trao đổi một cái hôn khoanh lại
giữa hai vòng tay siết chặt.
Những bước chân lẹp bẹp kéo lê
trên đôi dép mòn gót qua ngã tư trải dài hàng
bạch đàn. Tư Kha như muốn xoá hết
những gì đã qua ra khỏi trí nhớ mình. Phố
bây giờ lạ lẫm, cao ngất nhiều kiểu
dáng nhà đẹp đến nỗi anh cứ ngoái
cổ nhìn hoài không muốn bước đi. Có tiếng
thắng gấp của tay lái xe Dream nào đó,
quành lại cặp theo Tư Kha, cất tiếng gọi
lớn:
- Phải Tư Kha đó không?
Anh ngước mắt nhìn lên ngờ ngợ nhưng
rồi cũng kịp nhận ra Sáu Thun từng làm
chung cơ quan hồi đó:
- Sáu Thun phải không?
Cả hai xáp lại bắt tay nhau, mừng rỡ:
- Lâu quá, anhTư, bữa nay mới gặp, anh em
mình kiếm chỗ ngồi uống nước
đi.
Tư Kha ậm ừ để cuối cùng cũng
nhón chân bước lên ngồi phía sau xe. Sáu Thun chở
anh đến chiếc quán vừa có món ăn vừa
có đồ nhậu cạnh con hẻm bờ sông
có hàng cây mát rượi.
- Vô đây anh, ăn một chút gì đó làm vài
chai bia chuyện vãn. Mà anh đi đâu gấp gáp
quá vậy?
- Tao về vườn, bỏ đi mấy bữa
nay không biết cái hầm cá của tao còn con nào
không, lúc này tụi nó phá dữ lắm.
- Anh ra thăm chị hả?
- ừ.
- Mà sao buồn thiu vậy?
- Chuyện gia đình mầy ơi.
- Bộ có bệnh hoạn gì hả?
- Còn hơn bệnh.
- Thôi, cầm đũa, cầm đũa...
Sáu Thun bưng ly bia lên chờ cụng ly.
- Chúc sức khoẻ.
Thấy Tư Kha xuôi xị, Sáu Thun vồ dập:
- Có chuyện gì cứ trút bầu tâm sự
đi anh Tư, chỗ anh em thân tình không mà.
Tư Kha bưng ly uống một hơi dài như
để lấy lại bình tĩnh:
- Hồi tao nghỉ việc, may là không bị tù,
cóp nhóp chút vốn liếng tìm đất nuôi tôm
mong làm giàu, thất bại nợ nần lút đầu.
Ông già thấy vậy kêu về chăm sóc mấy
công vườn cam cho ổng lây lất qua ngày. Lũ
lụt cây cam vàng lá úng gốc chết sạch, vợ
tao vay tiền xoay qua trồng đu đủ. Đủ
đâu không thấy lại tiêu vốn, rồi nuôi
cá, nuôi gà công nghiệp, mỗi cái thất bại
một chút thành ra nghèo. Chẳng qua cũng bởi
cái đám bạn nhậu níu kéo. Còn mày đỡ
không, thăng quan tiến chức trưởng phòng,
trưởng ban gì chưa?
Sáu Thun cười, châm điếu thuốc:
- Cái đận đó nhờ nhát gan không dám tham
gia cùng anh, sống lâu lên lão làng nên giờ cũng
trưởng phòng rồi anh Tư.
- Mừng cho mầy, còn tao càng ngày càng lún hết
chuyện nọ tới chuyện kia, đời chỉ
có một lần cờ tới tay mà phất không
lên, dịp may không đến hai lần.
- Đâu đến nỗi bi đát vậy, anh Tư?
- Có đó mày, cái máu kinh tế của tao làm việc
gì cũng muốn lớn lao ra hồn, mà thất bại,
nợ nần, xa con cái chục năm nay rồi mầy.
Hai đứa con tao bám vào đồng lương còm
cõi của vợ tao, có một đứa lên đại
học...
- Mừng chớ anh.
- Nhưng nó nhiễm cái máu gái ghiếc, rượu
chè nhậu nhẹt của tao một thời bỏ
vợ bỏ con, nên bỏ ngang việc học.
Đứa con gái chưa hết cấp ba thì ăn
chơi bồ bịch nên cũng tàn đời con gái.
Làm cha như tao bất lực quá. Tao có phải là
một người cha nữa không mầy?
- Buồn há, anh Tư.
- Cũng tại tao không sâu sát cùng con cái, tao quá
ích kỷ, đã không giúp gì cho vợ con mà còn bắt
vợ phải trả thêm nợ, nuôi đàn con.
Ngày xưa, tao mê con Tím bỏ nhà, tao đâu nghĩ
tới hậu quả, giờ đâu dám lớn tiếng
răn dạy con cái bởi việc nó làm tao đã
làm trước đây với mẹ con nó.
- Khổ thiệt...
- Mấy hôm nay lên đây nhằm giải thích
chuyện nầy. Tao nói thật với nó, tao xin nó
lo cho tương lai, xe trước đổ xe sau
phải tránh, đừng như tao quanh quẩn mấy
công ruộng, cái nhìn không vượt khỏi bờ
tre, uống rượu đế với đám bạn
nghèo chòm xóm đến run tay không lo nổi cho cả
bản thân mình. Nó khóc vì cái thân phận thua kém bạn
bè. Nó khóc vì nhiễm phải cái máu của cha nó.
Nó hứa thi lại, học lại, làm lại từ
đầu, còn tao cũng phải phấn đấu
hết mình để giúp mẹ con nó...
Tư Kha đưa ly bia lên chạm cốc, dốc
cạn, cử chỉ mạnh dạn, dứt khoát.
- Thôi, tao về!
- Để em đưa anh ra bến xe.
Dòng sông yên ả vỗ sóng bỗng dội lại
tiếng máy nổ của chiếc vỏ lãi từ
xa trượt tới. Đôi dòng sóng xoáy tít, cuộn
vòng tạt ra phía sau hai bên chân vịt. Hình ảnh
ấy giống như tâm tưởng của Tư
Kha lúc này với đôi chân chai nứt đẫm
bùn phải vượt lên, vượt lên phía trước
để đến một điểm hẹn
tương lai./.
Võ Minh Đường