Đúng là buồn ngủ gặp giường nệm.
Một cú điện thoại gọi đến vào
giấc trưa im ắng đã làm cả nhóm sinh
viên chúng tôi giật bắn người. Thằng
Biên, "trưởng nhóm gia sư", vồ lấy
điện thoại với vẻ mặt háo hức.
- A lô, xin lỗi... có phải nhóm gia sư Trường
Đại học Thuỷ sản không ạ?
- Dạ phải! Dạ phải! - Thằng Biên
nheo mắt nhìn chúng tôi.
- à, tôi cần một gia sư thật gấp...-
Kèm lớp mấy ạ? Môn gì ạ?
- Lớp 5, môn Toán.
- Dạ, chúng em sẵn sàng!
- Con tôi nó thích học cô giáo, có cô không?
- Dạ... có ạ. Nhưng hai bạn nữ trong
nhóm chúng em đã kẹt dạy những nơi khác
rồi ạ. Vả lại, về Toán thì bên nam
chúng em xuất sắc hơn, vượt trội
hơn nhiều...
- à ừm..., thôi được rồi, nam
cũng được.- Xin anh cho địa chỉ,
chúng em sẽ đến để trao đổi bàn
bạc cụ thể, rõ ràng hơn ạ!
Thằng Biên hí hửng viết vào sổ tay.
Tôi, Tiến, Long và Đạo bu lại quanh trưởng
nhóm. Đã có việc làm rồi, nhưng chưa biết
sẽ được giao cho ai, hồi hộp quá.
Thằng Biên vâng dạ rối rít, cảm ơn thật
to, rồi đặt máy xuống. Đưa mắt
nhìn chúng tôi, Biên tủm tỉm cười, hỏi:
- Nghe rõ cả rồi chứ gì? Bây giờ bốc
thăm. Ba đứa thôi. Tao và Tiến đã có chỗ
để kèm với kẹp rồi. Lấy ba mẩu
giấy, viết ba tên Hồng, Long, Đạo ra rồi
bốc thăm lẹ đi!
Tôi được may mắn chọn cái
"sô" hấp dẫn này. Đúng 7 giờ tối,
Biên chở tôi đi tìm nhà thân chủ. Đi loanh
quanh, hỏi han, lần mò hết nửa giờ, hai
đứa tôi mới bước được vào
nơi cần đến. Hai vợ chồng anh Nhân
gia chủ đón tiếp hai đứa tôi thật
nồng hậu, niềm nở hỏi han chuyện
trò. Trong khi Biên trao đổi với anh Nhân về
thời khoá biểu, giá cả thù lao cho thuận lợi
cả đôi bên, tôi im lặng đảo mắt
xem xét quanh nhà. Nhà không phải giàu có lắm, chỉ
cỡ khá giả. Nhìn đồ đạc bày biện
thì biết. Máy móc tiện nghi có đủ,
nhưng chỉ thuộc loại thường thường
bậc trung. ấn tượng nhất là những
bức tranh treo trên các vách tường gian phòng
khách. Những bức sơn dầu đều có
dòng đề tặng của tác giả. Tôi đoán
ngay gia chủ là một văn nghệ sĩ. Mà thật
vậy, khi Biên hỏi dò, anh Nhân cho hay anh sống bằng
nghề viết văn, viết báo; còn vợ anh
làm thợ may hàng gia công ngoài chợ. Vì bận bịu
công việc, anh chị không thể theo dõi thường
xuyên việc học của đứa con gái út,
nên trong một lần đột xuất kiểm
tra về môn Toán, mới hoảng hồn khi thấy
con gái học trước quên sau những bài toán
không có gì là khó. Tôi nhận nhiệm vụ dạy
kèm cho bé Thuý, con gái rượu của gia chủ,
mỗi tuần ba buổi vào các tối thứ ba,
thứ sáu và chủ nhật.Ngày dạy kèm đầu
tiên, tôi được anh Nhân hướng dẫn
lên trên căn gác đúc. Tôi choáng ngợp trước
những kệ sách báo ngăn nắp quanh căn phòng
làm việc của chủ nhà. Góc học tập của
bé Thuý cũng được đặt ở
căn phòng này, với bàn ghế đúng tiêu chuẩn,
bảng đen gọn gàng và đèn đuốc sáng
choang. Buổi dạy đầu tiên được
chừng một tiếng đồng hồ, chị
Nhân mang lên một ly nước cam vắt, kèm một
dĩa bánh ngọt mời tôi "bồi dưỡng".
Thật là chu đáo. Những buổi dạy sau cũng
vậy, khi thì nước ngọt Pepsi ăn với
bánh bao, khi thì trà đá lạnh với bánh su kem,
khi thì nước sâm lạnh với bánh patéchaud
nóng giòn... Tôi về khoe với mấy bạn trong
nhóm, đứa nào cũng mừng cho tôi, nói rằng
tôi "có phước". Không như thằng Biên,
nhận dạy kèm cho quý tử nhà nọ, chỉ uống
"sô-đa giếng" khan khan, tối mò về
phòng lục cơm nguội. Không như thằng Tiến
ngồi dạy cho con người ta mà cứ bị
một người sàng qua sàng lại canh chừng
với đôi mắt đầy cảnh giác, hình sự.
Tôi được thoải mái tự do trong những
buổi dạy vì được anh chị Nhân tin
tưởng tuyệt đối. Dạy hết giờ
thì về, chẳng ai coi ngó hạch hỏi gì,
đã vậy mỗi lần về còn được
xách thêm quà cho bạn bè cùng nhóm ăn một bụng
trước khi ngủ. Bánh ngọt, chuối, cam,
chè đậu... đủ thứ là những món
ăn chị Nhân bắt tôi phải mang về sau mỗi
buổi dạy. Anh Nhân thân mật nói: "Đừng
ngại gì hết, anh chị rất hiểu và
thông cảm cho cuộc sống của sinh viên
ở trọ, xa nhà...". Dạy mới được
chín buổi, anh Nhân tự động hỏi tôi:
"Em có cần ứng tiền trước không?".
Dĩ nhiên là tôi nói cần và được anh
trao đủ hai trăm ngàn đồng để
"đem về mà lo cơm nước, sách vở".
Các bạn trong nhóm chúc mừng cho tôi "buồn
ngủ gặp giường nệm", thật không
sai.
Một hôm, dạy xong, tôi chuẩn bị xuống
gác chào về, thì anh Nhân từ nhà dưới
bước lên. Anh tỏ vẻ thân thiện vỗ
vai tôi, hỏi:
- Em có thích đọc sách không? Có cần đọc,
nghiên cứu loại nào thì cứ chọn trên các
kệ sách của anh kìa.
Tôi lúng túng chưa kịp trả lời, anh Nhân
kéo tôi lại đứng trước kệ sách,
rút ra một cuốn đưa tôi. Tôi cầm lấy,
nhìn tựa đề: "Tâm hồn cao thượng"
của Edmond de Amicis. Anh giúi vào tay tôi cuốn thứ
hai: "Đông Tây kim cổ tinh hoa" của Thái
Bạch. Tôi chưa kịp nói gì thì cuốn thứ
ba đã trao tiếp: "Bố Già" của Mario
Puzo. Tôi cầm ba cuốn sách nặng trịch cả
tay, định nói, nhưng đã bị anh Nhân ngắt
lời:
- Cứ mang về, khi nào rảnh thì đọc,
không đọc thì bạn bè đọc chứ không
ế đâu. Còn như đọc rồi thì hãy
đọc lại, nghiền ngẫm cho kỹ từng
ý tứ ngôn từ. Khi nào đọc xong, đem trả,
đổi những cuốn khác. Mỗi cuốn
sách là một con đường. Cuốn sách chưa
được đọc là một nẻo
đường ta chưa đi qua. Nếu đã
đọc rồi thì là con đường ta cần
đi lại một lần nữa để khám
phá những điều ta lơ đễnh bỏ
qua. Hãy đọc đi, thay vì ngồi tán gẫu với
bạn bè!
Tôi ngần ngừ. Anh Nhân cười nhẹ nhàng:
- Em có thắc mắc rằng tại sao là ba cuốn
này mà không là ba cuốn khác không?
- Dạ... em cũng định hỏi. Em thấy
hình như ba cuốn sách này "chỏi" nhau.
Chúng không cùng một tông, một hệ, phải
không anh?
Anh Nhân cười ha hả, gục gặc:
- Một cuốn thuộc dạng "xã hội
đen" bắn giết, gây tội lỗi đầy
đầu. Một cuốn nói chuyện hoàn thiện
nhân cách, sống đẹp. Cuốn còn lại nói
chuyện xưa chuyện nay, chuyện Đông chuyện
Tây ở đâu đâu. Tuy thấy chúng "chỏi"
nhau như em vừa nói, nhưng thật ra chúng có
thể hoà hợp gắn bó nhau thành một thang thuốc
bổ quý báu đó em!
Tôi bần thần mang ba cuốn sách về. Đêm
ấy, tôi không ngủ được, cứ nằm
mà đọc cuốn này một đoạn, cuốn
kia một khúc, cuốn nọ một chương...
làm mấy đứa bạn kinh ngạc. Bởi tôi
rất lười biếng đọc sách, truyện.
Thằng Đạo thấy lạ lạ, cũng
mượn cuốn "Bố Già" đọc thử
chơi chơi. Tôi biết một điều, nó
đọc truyện vì lẽ khác, tôi đọc sách
vì lẽ khác, hoàn toàn khác nhau. Tôi đọc, vì
anh Nhân bắt tôi phải đọc. Còn Đạo,
nó đọc vì khoái chuyện hình sự, mafia thanh
toán nhau.
Đến buổi dạy tối chủ nhật,
vừa gặp tôi, anh Nhân đã hỏi:
- Đọc được gì chưa?
- Dạ, cảm ơn anh. Em đọc mỗi cuốn
một ít...
Anh Nhân bỗng chìa ra mấy cây bút bi, xanh đen
đỏ đủ cả, nói:
- Cất mà dùng. Chút nữa về, anh tặng cho
một ít sổ ghi chép, vở tập để học.
Khi về, tôi nhận ba cuốn sổ giấy
carô còn mới cứng, cùng với 5 tập vở
loại 200 trang từ anh Nhân. Trên đường
đi, tôi như kẻ mất hồn. Chỉ có
tôi mới hiểu vì sao tôi đang bị ray rứt
lương tâm, vì sao tôi đang xấu hổ.
ồ không, không phải chỉ có tôi hiểu, mà
còn có một người thứ hai hiểu
được, đó là anh Nhân. Mấy đứa
bạn thấy tôi mang quà về, đứa nào cũng
phát ghen, chúc mừng tôi "trúng mánh". Tôi
đau xót cả lục phủ ngũ tạng mà
đâu có ai hay!Đến buổi dạy tiếp
theo, tôi dồn một mớ sách vở bút viết
lại đầy túi xách, lấy hết can đảm
để đối diện với anh Nhân. Lúc
ấy, chỉ còn tôi và anh trong căn phòng trên
gác, tôi thật lòng:
- Em xin lỗi anh chị. Em vô cùng biết ơn
anh chị. Vô cùng cảm ơn anh đã dạy dỗ,
đã khuyên bảo em những bài học quý giá...
Anh Nhân bình thản, im lặng. Tôi lôi những thứ
trong túi xách ra, đặt hết trên bàn. Ngoài ba cuốn
sách anh Nhân cho tôi mượn, mấy cây bút bi anh
Nhân tặng tôi, còn có hai cuốn sách khác, và một
cây bút máy hiệu Paker còn mới nằm trong hộp
lót vải nỉ đỏ. Hai cuốn sách khác, một
là cuốn "Thi nhân Việt Nam" của Hoài
Thanh - Hoài Chân, một là cuốn "Ngụ ngôn của
La Fontaine", tôi đã ăn cắp của chủ
nhà vào hai lần trong giờ dạy kèm bé Thuý. Cây
bút Paker kia cũng vậy. Tôi đã cuỗm lấy,
lận vào lưng quần mà cứ ngỡ sẽ chẳng
ai hay. Thêm hai cuốn sổ carô bìa simili còn mới
nguyên tôi đã lén lấy trước khi ra về
nữa. Té ra, mọi thứ trong phòng dù nhỏ bé
mà biến mất đi, anh Nhân đều biết.
Tuy không bắt được tay, day được
cánh, anh Nhân vẫn thừa biết thủ phạm
chính là tôi, vì có lẽ chỉ có tôi được
phép lên gác trong thời gian xảy ra mất cắp
lặt vặt. Không nói mà như nói. Không dạy
mà như đã dạy. Anh Nhân đã làm tôi sáng mắt,
thức tỉnh dù anh không phải là một vị
giáo sư đứng trên bục giảng. Tôi ngồi
lặng thinh, chờ đợi. Anh Nhân cười:
- Em thông minh lắm. Và em dũng cảm lắm.
Anh rất khâm phục những người thông
minh và dũng cảm. Hãy quên chuyện đã qua
đi. Anh chỉ muốn nhắc nhở em một
điều: Với một tâm hồn cao thượng,
em sẽ vượt qua được mọi nẻo
đường, cho dù đường lắm chông
gai và cạm bẫy!
Tôi rơm rớm nước mắt, nhìn thẳng
vào mắt anh. Anh Nhân cười khà khà, đứng
dậy:
- "Cố lên! Tên lính nhỏ trong đoàn
quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! Lấy sách vở
làm khí giới, lấy lớp học làm quân đội,
lấy thế giới làm bãi chiến trường,
coi sự ngu dốt là cừu địch, và lấy
sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải
hoàn, con phải phấn đấu luôn luôn và chớ
hề làm tên lính hèn nhát!".
Tôi xúc động, trân trân nhìn anh. Anh mỉm cười
sau khi đọc lên sang sảng đoạn văn
ấy với vẻ phấn khích. Rồi anh trầm
giọng:
- Đó là đoạn văn anh học thuộc lòng
từ năm lớp 4, trích từ chương
"Học đường" trong cuốn "Tâm
hồn cao thượng" đó em ơi!
Anh bước lại ôm lấy tôi, vỗ vai, vỗ
lưng thật trìu mến. Tôi cảm thấy mạnh
mẽ hơn lên, để rồi thốt lên trong
niềm hạnh phúc:
- Thầy! Thầy ơi! Em cảm ơn thầy!
Mãn Đường Hồng