Từ dạo trước Tết, ngoài hiên trước
nhà Tuấn bỗng xuất hiện một người
đàn ông mù loà, không biết từ đâu trôi dạt
đến, ngồi sát bên lề đường, cả
ngày hứng nắng chói chang, hít lấy bụi bặm,
để mong nhận được những tờ
giấy bạc từ những người hảo tâm
thả rơi vào chiếc nón vải cũ kỹ
đặt dưới đất. Người hành
khất mù ngồi nơi ấy, miệng không thốt
một lời van xin, kể lể như bao người
ăn xin khác, ai động lòng thì cho, ai có đi
qua với sự thờ ơ hay khinh bỉ cũng
chẳng sao. Chính điều này đã làm cho Tuấn
tò mò lưu ý. Mỗi sáng, khi nhà mở cửa, cha
mẹ Tuấn đến cơ quan, chị em Tuấn
đến trường, đã thấy người
hành khất mù ngồi trước hiên từ bao giờ.
Đến trưa đứng bóng, người hành
khất mù biến đi đâu đó chừng một
tiếng đồng hồ, rồi trở lại ngồi
lặng thinh dưới cái nắng nóng bỏng. Trời
chạng vạng, mới thấy có một người
đến nắm một đầu gậy dắt
người hành khất mù băng qua đường,
rồi đi mất hút giữa phố chợ vừa
lên đèn.
Điều làm cho Tuấn cứ băn khăn, tò
mò và áy náy là người đến nắm gậy
dắt người hành khất mù đi đâu
đó vào lúc chạng vạng mỗi ngày lại
là một cô bé trong y phục học sinh tiểu học.
Cô bé trạc tuổi Tuấn, dáng vóc mảnh khảnh
xanh xao, gương mặt luôn đượm nét
ưu buồn, nhưng Tuấn thấy chiếc cặp
to kệnh mang sau lưng dường như không làm
cho cô bé mệt nhọc, khó chịu. Mỗi khi
đến dắt người hành khất mù
đi, cô bé đều nói huyên thuyên những chuyện
ở lớp, ở trường với vẻ hào hứng.
Người hành khất mù gật gù, gật gù,
nét mặt tươi vui hài lòng. Tuấn rất muốn
biết đích xác mối quan hệ giữa cô bé
và người hành khất mù kia, bao lần ra đứng
trước cửa để ngóng tai nghe lén mà vẫn
chưa biết được. Tuấn nghĩ chỉ
còn một cách là... làm quen với họ.
Một buổi sáng chủ nhật, Tuấn mua một
ổ bánh mỳ thịt đem lại mời
người hành khất mù, ông ta nhận lấy
và cảm ơn.- ủa, bác... nói được
sao?- Sao lại không?
- Sao lâu nay cháu không nghe bác nói lời nào?
- Nói gì ở chỗ này hở cháu? Bác chỉ
nói đúng lúc, đúng nơi, đúng chuyện.
Cháu ở đâu?
Khi biết nhà Tuấn ở ngay phía sau lưng mình,
người hành khất mù mới lộ vẻ tươi
vui, trò chuyện thật thân mật cởi mở.
Tuấn xúc động khi biết cô bé kia chính là
cháu ngoại của người hành khất mù. Cha
mất trong chuyến đi biển gặp cơn bão
số 5, không bao giờ trở về đất liền;
mẹ trở thành người thất thần lảm
nhảm, suốt ngày lang thang dọc bãi biển, mắt
cứ nhìn chừng ra khơi xa trông ngóng một
hình bóng thân thương, để cô bé phải
chơ vơ giữa cuộc sống khó ngặt.
Ông ngoại mù loà buộc lòng phải đứng
lên trong bóng tối, dang rộng vòng tay để
ôm cháu vào lòng, gắng bằng mọi giá sẽ
nuôi cháu ăn học nên người...
Người hành khất mù rưng rưng nước
mắt, giọng trầm trầm:
- Bác vui lắm, quên hết mọi khổ nhọc
tủi buồn, vì con nhỏ Linh cháu bác học giỏi,
học chăm lắm. Bây giờ cứ lo được
ngày nào hay ngày ấy, miễn là con Linh được
đến trường, được ăn no mặc
lành... Còn sau này thì...!
Tuấn đem hết câu chuyện kể cho cha mẹ
nghe trong một bữa cơm gia đình. Kể thì
kể cho biết vậy thôi, không ngờ câu chuyện
của ông cháu người hành khất mù làm cho
cha phải nuốt nghẹn, mẹ phải đặt
chén xuống bàn mà ngồi thẫn thờ. Ngay hôm
sau, cha mẹ Tuấn đã mời người hành
khất mù vào nhà để thăm hỏi tỉ mỉ,
và sau nhiều giờ bàn bạc giữa người
lớn với nhau, một tin vui đã đến với
không chỉ riêng Tuấn, mà đến với mọi
người: cha mẹ Tuấn đã nhận đỡ
đầu cho cô bé Linh, bao bọc nuôi nấng cho
cô bé ăn học thành tài, đồng thời sẽ
trợ cấp một khoản tiền hàng tháng cho
ông ngoại Linh không phải ra ngồi chợ
ăn xin nữa./.
Mãn Đường Hồng