Con tàu hú một hồi còi dài chào ga rồi từ
từ xình xịch lăn bánh. Tôi đang định
sập cửa bước vào khoang thì nghe tiếng
ai gọi giật: "Cho tôi lên với!" rồi
một người con gái gầy xanh với chiếc
túi du lịch xoàng xĩnh nhào tới đu người
lên cửa toa. Tôi vội đỡ cô ta lên. Tàu khởi
hành tăng tốc khiến chúng tôi ngã dúi xô vào
nhau. Ngẩng lên, cả hai cùng sững sờ giây
lát và khi tôi thốt lên: "Trời ơi, Mận!"
thì cô gái với gương mặt thảng thốt
bật dậy chạy vội vào trong toa. Tôi chưng
hửng nhìn theo rồi lững thững đi tới
bằng bước chân của kẻ mộng du. Lẽ
nào đây lại chính là Mận, chúa xuân của
làng tôi ngày nào...
Cứ mỗi độ xuân về, trai gái quê
tôi lại náo nức tíu ta tíu tít cả lên với
việc sắm sanh sửa soạn vào mùa lễ hội.
Thực ra chuyện tế lễ là việc của
người già. Cánh trẻ chỉ háo hức đón
trông tiết mục độc đáo nhất của
lễ hội mừng xuân, đó là cuộc thi chọn
người con gái đẹp nhất, hiền thục
nhất làm chúa xuân. Nàng sẽ được ngồi
kiệu hoa, rước linh đình trong tiếng
chiêng tiếng trống, tiềng hò reo. Và nàng sẽ
được thắp hương tại buổi lễ
tế đất trời cầu mưa thuận gió
hoà cho nhà nhà ấm no hạnh phúc. Chính Mận, cô
gái hiền dịu đẹp tựa trăng rằm
ở bên hàng xóm nhà tôi hội xuân năm ngoái
đã được trao vương miện chúa
xuân đầy kiêu hãnh ấy. Nếu suốt cả
tuổi thiếu thời lớn lên bên nhau tôi đã
cảm, đã mến đã thương em thì bước
vào hội xuân được thấy Mận hãnh
diện trên chiếc kiệu hoa giữa tiếng hò
reo tung hô của mọi người, tôi càng si mê
ngưỡng mộ. Đêm ấy tôi không thể
nào chợp mắt, chỉ mong trời chóng sáng
để sang ngỏ với nàng tất cả nỗi
niềm cháy bỏng yêu thương. Nhưng sáng ra
tôi làm sao bay đi ngay bỏ mặc đàn lợn
rít trong chuồng, bày gà táo tác nhảy loạn lên
đòi ăn như một lũ giặc.Mẹ tôi
thì đang ốm. Vậy là phải lo xong phận sự
của thằng con trai trưởng gánh vác mọi
chuyện nhà đã rồi mới dám nghĩ đến
chuyện tình cảm của riêng mình. Xong việc,
trời đã xế trưa. Tôi tất tả chạy
sang nhà Mận. Trong bộ đồ mới sắm
rất mốt và sang trọng, Mận dường
như đã trở thành người khác. Nụ cười
tươi rói hãnh diện và thoả mãn, Mận
tung tẩy cái túi trên tay và bước ra ngõ cùng một
gã trai diện bộ bò te tua khá bụi, đeo tới
hai cái máy ảnh trên người. Tôi hấp tấp
nói như hụt hơi:
- Mận đi đâu đấy. Mình có câu chuyện
muốn nói riêng với Mận...
- Anh Hân đấy à. - Mận vội vã cắt
ngang lời tôi và cao giọng giới thiệu -
Đây là anh Khanh, nhà báo của tờ Văn Hoá tỉnh
ta. Anh Khanh mời em làm người mẫu chụp
ảnh bìa cho số báo đầu xuân sắp in.
Gã trai đưa mắt nhìn tôi bằng cái vẻ
cao ngạo và nói như giảng giải cho chú nhóc
nhà quê:
- Từ nay cô ấy không còn là cái Mận, cái Mơ
nữa nhé, mà đã trở thành chúa xuân, thành hoa
hậu làng này. Con gái đẹp sướng thế
đấy. Sau một đêm thi, một ngày lễ
hội là cá chép hoá rồng. Mà không chỉ dừng
ở niềm vinh quang này thôi đâu nhé. Nay mai có
ảnh in ở bìa báo rồi, là cầm chắc chiếc
vé bước vào kỳ thi hoa hậu tỉnh, rồi
hoa hậu toàn quốc. Có biết giải thưởng
hoa hậu toàn quốc to thế nào không? Có ngủ
mơ cậu cũng không hình dung nổi đâu
nhé. Đây này: một chuyến đi du lịch vòng
quanh thế giới; một khoản tiền thưởng
50 triệu VND, có mà làm cả đời ăn nhịn
để dành cũng chẳng thể nào gom
được. Lại nữa: biết bao hợp
đồng trình diễn thời trang, chụp ảnh
người mẫu... tiền tiêu mệt nghỉ
nhé...
Mận nghe như nuốt lấy từng lời,
đôi mắt ngời sáng long lanh. Chàng phóng viên
choàng tay ôm lấy đôi bờ vai tròn lẳn của
cô kéo đi và bảo:
- Thôi ta đi đi em. Nắng đang đẹp
phải tranh thủ. Anh mà lăng-xê em lên trang bìa
thì cầm chắc đời em lên tiên, em ạ.
Tôi đâu có ngờ sau đó chẳng còn
được gặp Mận. Mấy lần tôi kiếm
cớ ghé sang tìm em, chỉ thấy bà mẹ hớn
hở khoe: "Em nó đang ở trên tỉnh. Bận
đáo để, chỉ kịp gửi thư về.
Xinh đẹp thế, lại được làng chọn
làm chúa xuân nên nhiều nơi mời làm người
mẫu chụp ảnh. Rồi lại phải tập
luyện gì ấy để thon người mai mốt
đi dự thi hoa hậu toàn quốc tận ngoài
thủ đô. Chao ôi, đời con gái bây giờ sướng
thật. Sắc đẹp thời nay được
trọng vọng thật chứ chẳng như thời
tôi còn con gái... Chỉ có điều tập tành
gì sao mà tốn kém vậy. Tôi đã phải bán cả
tấn thóc gửi tiền cho nó, vậy mà vẫn
chưa đủ. Tôi nhờ người nhắn
tin cho nó rằng nếu khó quá thì đành thôi,
đừng theo đuổi làm gì cho hao người
tốn của. Cái lực của nhà mình đã cạn...".
"ấy, bác đừng nhắn thế làm em nó
nản lòng. Đã bao giờ làng ta có người
được làm hoa khôi hàng tỉnh như Mận
đâu. Nay mai thành hoa hậu toàn quốc sẽ
đem lại sự vinh quang cho cả tình nhà nữa
ấy chứ. Cháu có món tiền không dùng đến,
nhờ bác gửi cho em Mận". - Tôi dúi vội
vào tay bà mẹ sấp tiền mình để dành dụm
cả năm trời, đang định đổi
đời cho chiếc xe máy cà tàng. Ai đó đã
nói rằng được hy sinh phần mình cho người
mình yêu chính là niềm hạnh phúc. Tôi đã cảm
nhận được dư vị niềm hạnh
phúc đó pha chút vị đắng cay. Và rồi
tôi nín thở đón đợi ngày đăng
quang hoa hậu toàn quốc với tràn trề hy vọng
được thấy vương miện lóng lánh
trên đầu em. Ngày vui ấy, tôi có thể sung sướng
ghé tai nói nhỏ với em rằng anh rất tự
hào đã góp một vẩy kim sa trên vương miện.Mọi
cuộc thi trên đời đều ẩn chứa
đầy ắp sự bất ngờ. Cuộc thi
hoa hậu mà chúng tôi mong chờ cũng không nằm
ngoài quy luật chung ấy. Chúa xuân xinh đẹp,
niềm tự hào kiêu hãnh của làng tôi đã bị
rớt ngay trong vòng loại. Và nàng như cánh nhạn
mùa xuân vụt bay khỏi bờ tre biến mất
tăm nơi chân trời góc biển. Cả nhà
nàng đau đáu ngóng trông. Tôi tưởng chừng
không chịu nổi cái cảm giác mất nàng. Tôi
phóng ra tận thủ đô dò tìm hỏi thăm khắp
nơi mà chẳng thấy. Tiêu đến đồng
xu cuối cùng của món tiền bán cái xe máy cà khổ,
tôi đành thất thểu vẫy xe hàng về
làng. Cũng may ngày tháng là lớp bụi thời
gian phủ mờ dần, hàn gắn dần vết
đau nơi trái tim tôi. Tôi quen dần với ý nghĩ
nàng chúa xuân của tôi đã hoá rồng bay mất.
Vậy mà nay nàng đã lại trở về...
Tôi ngồi ghé xuống bên Mận. Nàng đang ngồi
ngoảnh mặt nhìn ra cánh đồng ruộng xóm
làng đang vùn vụt chạy lùi ngoài ô cửa toa
tàu, chợt giật mình thảng thốt khi nhận
ra tôi. Trông em tiều tuỵ đến tội nghiệp
quá! Tôi dịu giọng nhỏ nhẹ:
- Em đi đâu ngần ấy tháng trời để
cả nhà và mọi người lo lắng.
Mận gục xuống thành cửa sổ và khóc
nấc lên. Hồi lâu sau nàng lắc đầu buồn
bã:
- Cái bả phù du thật dễ sợ, anh ạ.
Em thật ngu dại, cứ như con thiêu thân lao
theo ánh đèn huỳnh quang của đô thị rồi
bị cháy rụi, tỉnh ra thì đã muộn.
Ngày ấy anh Khanh đưa em lên Hà Nội, gửi
vào một cái lò luyện thi hoa hậu có cái tên thật
kêu: "Siêu sao thẩm mỹ viện". ở
đấy có máy đánh mỡ bụng bằng
siêu sóng. Người ta còn lột da mặt để
tạo lớp da mới trắng trẻo mịn màng
hơn, săm bờ mi đen, săm môi hồng, xoa
bóp làm nở ngực nở mông... Chao ôi, bao nhiêu
là kỹ nghệ làm đẹp tiên tiến, chỉ
có điều giá đắt kinh khủng. 45 phút
vào máy siêu sóng đánh mỡ bụng giữ eo là
tốn cả hơn trăm ngàn bạc. Khi tiền
nhà gửi lên đã hết em muốn bỏ cuộc
thi bà chủ tiệm lại thẽ thọt: "Em
mà trúng hoa hậu thì thiếu gì tiền. Chị
cho nợ lúc ấy trả cũng được".
Vậy là lại tiếp tục lao vào ký sổ nợ
làm đẹp. Đến khi vào thi mới biết
thiên hạ lắm người đẹp, người
tài. Bị rớt cái oạch em chả còn biết
bấu víu vào đâu. Bà ta làm bộ ban ơn mở
cho em một lối thoát là đi làm cave vũ
trường. Em không còn cách nào khác để lựa
chọn. Và rồi cuộc đời cứ tuột
dài xuống dốc. Đến lúc kịp ngẩng
đầu lên thì đã thầy mình ở trường
phục hồi nhân phẩm. Bây giờ em đã học
được nghề may ở đó, em có thể
làm lại cuộc đời. Các chị quản
giáo động viên em về quê, nhưng thú thực
lên tàu rồi em vẫn sợ...Tôi xiết chặt
bàn tay gầy của Mận:
- Về nhà đi em. Mẹ em đang mong. Và anh,
anh cũng đợi...
- Anh ư? - Nàng tròn xoe mắt ngỡ ngàng nhìn
tôi. Đôi hàng mi dày và cong trên đôi mắt
đẹp thẳm buồn chớp chớp cố
ngăn dòng lệ. - Anh vẫn đợi em sao?
Nhưng mà...
- Em vẫn là chúa xuân của lòng anh.
Nàng ngả đầu vào vai tôi, thì thào:
"Cám ơn anh!". Tôi xiết chặt bờ vai
gầy của em và bỗng cảm nhận thấy
cái ấm áp của mùa xuân đang ùa tới. Ngoài
trời mưa bụi lây rây. Màu xanh non mỡ màng
của chồi, của lộc giăng giăng trải
ra mênh mang làm nên sắc màu tràn trề sự sống.
Ôi mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp đã về
và trai gái làng tôi vẫn đang náo nức sắm
sanh sửa soạn vào mùa lễ hội./.
Nguyễn Thị Vân Anh