++ Bạn ơi, bạn đã bao giờ vào cái tuổi
"Trẻ chưa qua, già chưa tới" như
tôi mà lại định làm một chuyện động
trời?...
Chưa bao giờ mùa đông lại kéo dài lâu như
vậy, nắng ít, mưa nhiều, các con đường
sũng lá sấu, đẫm từng vùng vàng óng. Mưa
phùn, chao đảo cảm xúc. Sau một cái Tết
vất vả tìm bạn, dưới trời chiều
âm u lất phất vài giọt mưa muộn... Tôi
tìm thấy một hình bóng, không, phải nói là
nhìn ra hình hài người đàn ông lý tưởng
trong mơ của mình...
Anh như một lô cốt phòng thủ trước
mắt mọi người. Là cán bộ mới về
cơ quan, ít người biết về anh, chỉ
có một dòng ngắn của bản sơ yếu lý
lịch, 58 tuổi, chưa vợ. Vậy mà với
riêng tôi, ông già sắp nghỉ hưu này là một
chàng trai đã từng "à ơi" trên điện
thoại. Tưởng cái câu chuyện qua đường
có thể giúp cho một ai đó... nào ngờ, nó lại
là cái sám hối, lay lắt cho mọi cảm xúc bồng
bột của mình...
Thế rồi, cứ thế, ngày lại qua ngày,
tôi cùng họp, cùng liên hoan, cùng đến cơ
quan với cái người ngồ ngộ ấy...
Người tôi chỉ biết qua những tác phẩm
và bè bạn... Một chút xôn xao bên tách trà, một
ánh nhìn vô tình bâng quơ, cảm xúc bỗng trào
lên khi tôi rọi sâu vào cái dáng cao luôn đổ về
phía trước trong những bước đi khoan
thai...
Vậy rồi tôi yêu, nỗi nhớ vô hình không
kỷ niệm và hẹn ước, man mác rong ruổi
theo ước muốn được trao cho ai đó
mọi khao khát của mình. Ngỡ ngàng và nghi ngờ
mọi sự bồng bột của mình, tôi tự
hỏi: "Yêu rồi ư?". Mà tại sao lại
thế, đàn bà con gái chưa chồng, đã sạm
cả má, bỗng dưng chối hết mọi lời
cầu hôn để yêu một lão già như
rơi từ trên trời xuống...
Nếu như có cái sự điên, thì đây
chính là hiện tượng hiếm gặp nhất
trong lịch sử loài người, cái mà các cụ
xưa vẫn gọi là "phải lòng xa mặt"...
Tôi có yêu không nhỉ? Chắc là có, bởi cứ
nhìn thấy lưng anh bước qua là tim đã loạn
nhịp... Tôi bắt đầu thích ngồi gần
anh trong các cuộc họp, bữa khao của mọi
người, tôi lần dò thông tin về anh và...
không kiềm chế được, tôi mời anh
đi ăn tối...
Bạn ơi, bạn đã bao giờ vào cái tuổi
"Trẻ chưa qua, già chưa tới" như
tôi mà lại định làm một chuyện động
trời?... Trước khi đến chỗ hẹn,
tôi phác thảo kế hoạch nói..., như một
kịch bản phim hoàn chỉnh. Đã từng
"tinh vi", thích dạy dỗ bọn trẻ
ranh về "Yêu", tôi trở nên mụ mị
trước những ý tưởng của riêng
mình... Anh đến, đúng giờ, gật đầu
cười với tôi và dắt xe vào bãi, tất cả
rất thuần thục và lịch lãm. Sau khi giải
thích một vài điểm xuất xứ của chủ
quán, anh đưa tôi lên tầng thượng,
nơi nhìn ra bốn phía thủ đô.
Đêm, sao như sà xuống sát đĩa tôm,
đèn rực sáng vòng hồ, gió tháng ba đủ
làm buốt lạnh thái dương và đôi bàn
tay mỏi mệt của tôi... Vậy mà, tôi nóng
ran, nhón lên nhón xuống vì chiếc ghế cọt
kẹt, anh buồn cười, chủ động nói
"Em thay ghế đi"...
Sau sự kiện đổi ghế, tôi bắt
đầu loạng choạng, chiếc "máy
nói" của tôi cất tiếng, đi từ A
đến Z kể về hành trình cuộc đời
mình. Ngu ngốc và chân thật, tôi nói không mệt
mỏi, không toan tính, như một kẻ vừa tu
xong chục lít rượu cần, tôi không cho anh
đế lời, tôi cứ nói, anh cứ bình thản
uống và nghe, thi thoảng lại nhìn tôi tủm tỉm...
Đó là bài tỏ tình chỉn chu và công phu duy nhất
tôi đã có từ khi biết "thế nào là
yêu"... Kiêu hãnh và tự tin, tôi nở một nụ
cười hy vọng... Sự thăng hoa của hạnh
phúc như bao phủ cả không gian...
Một hồi chuông điện thoại di động
làm ngắt quãng sự chăm chú của anh và cơn
hồi hộp của tôi... "Anh đây, mấy
giờ em bay? Giữ sức khoẻ nhé, anh đang
ăn cơm...". Anh tắt máy, nhìn vào mắt
tôi, thành thật: "Bạn gái anh đi công tác
Singapore, cô ấy gọi điện báo giờ
bay...".
Chân tôi bắt đầu run, một chút thất
vọng làm tai căng lên, cố nghe để tìm
thêm thông tin mới về "Cô nàng đi công
tác"... Tích tắc, anh nói với tôi như lời
thủ thỉ của người anh cả: "Anh
rất yêu cô ấy, cô ấy không đẹp
nhưng thông minh vô cùng, bao giờ cô ấy về,
anh sẽ đỡ buồn hơn...".
Tai tôi ù lên, mắt bỗng loà, đĩa xa lát
ngả màu tím, con tôm he trên đĩa như sống
lại nhảy tanh tách, đèn Hồ Tây như vụt
tắt, biến không gian thành màu tro ảm đạm,
tôi ngồi trên ghế như bay trên chân không... Thế
là hết, anh có "người" rồi... Tôi
bẽ bàng rưng rưng...
Bây giờ thì đến anh "mở máy",
chỉ khác là anh trao đổi về công việc
cơ quan, về các dự án... Tôi như chết,
nghĩ thầm: "Ai thiết gì đến đây
để nghe chuyện công tác, cái cần nghe thì lại
không nói, chuyện ấy... đây ghét lắm...".
Thấy tôi không trả lời, anh chủ động:
"Em ăn gì đi, thức ăn còn nguyên kìa...
Bắt đầu gió to rồi, ăn đi, rồi
anh em mình về... Hôm nào có tiền truy lĩnh
tăng lương, anh sẽ khao lại nhé".
Tôi "vâng" một tiếng nhẹ nhàng trống
rỗng, buồn như thể chưa từng muốn
chết, thì bây giờ muốn nhảy xuống hồ
quyên sinh... Mùi thất bại sao đến muộn
mằn, tôi bắt đầu quay sang chiêm nghiệm
lá số tử vi và tự phán xét, đánh giá nhan
sắc, trình độ và tư cách của mình. Tất
cả đều tròn vành vạnh, nghiêm túc như
một bà xơ. Điều không đạt
được là gì?... Chúng tôi ra về, mỗi người
mang theo một ý nghĩ...
Việc đầu tiên khi bỏ dép vào nhà là
tôi cầm điện thoại gọi cho cô bạn
gái thân nhất... Sau khi nghe tôi trút buồn, nó cười
lên khanh khách...: "Tốt rồi, thế là một
dự báo tốt đẹp đã đến, mày
phải nghĩ là đã được, được
rất nhiều, chí ít là vị đắng của
tình yêu... Không đau sẽ chẳng yêu được
ai đâu. Chiều nay, tao cầm thư của mày
ở cơ quan về, hình như là của Bình,
không gặp mày, tao nhét dưới khe cửa ấy.
Mày đã đọc rất nhiều, hôm nay, hãy
đọc thêm lần nữa...".
Tôi cúi xuống khe cửa, một lá thư bị
dẫm bẩn còn nguyên, cầm lấy định
đọc lại thôi, tôi vứt nó lên bàn, nằm
vật xuống giường, hy vọng sau khi đã
đưa một liều hai viên sêđuxen vào, giấc
ngủ sẽ xua đi cơn đau "thất tình".
Nhưng, kể cả khi chìm vào mộng mị, ánh
sao đêm vẫn lấp lánh nơi sâu thẳm tâm
linh.
Tôi tỉnh dậy giữa tiếng rao mờ sáng
của người bán bánh mỳ, cô đơn khủng
khiếp, đành bóc thư ra đọc. Ngay từ
dòng đầu tiên, hàng chữ đã làm tôi giật
thót: "Em có biết anh phải cố gắng
đến thế nào khi đến tuổi bốn
lăm, theo em một đời, hôm nay mới dám
nói... Sáu giờ, tàu chạy, anh vào Lâm Đồng
dạy cho một lớp tại chức hai tháng...
Hãy suy nghĩ và trả lời anh khi trở về...
Làm vợ anh nhé, Lọ Lem...".
Tôi không lau mặt, mặc nguyên bộ đồ
bà ba chạy xuống cầu thang. Tiếc quá, dọc
đường Trần Hưng Đạo sáng sớm
không ai bán hoa. Tôi phóng xe như bay, bởi chỉ còn
có mười lăm phút là tàu S1 chuyển bánh.
Ước gì... vâng, ước gì tàu trục trặc,
để tôi còn kịp mua được một bông
hồng...
Hà Nội
- 4/2000
Thiều
Hạnh Nguyên