Khi biết mình không còn làm chủ tay lái
được nữa thì... "rầm" một
tiếng, hai chị em cô gái trên xe đạp bắn
ra và tôi cùng chiếc xe đạp của mình nhập
thành một... đống nơi đầu hẻm.
Người qua đường vào tháng tết bu lại.
Thằng bé ngồi sau cô chị choàng ngay dậy,
ngoác miệng cười khì với tôi và mọi
người. Cô chị thì đứng lên sau, mặt
đỏ dần vì ngượng. Tôi rối rít xin
lỗi hai chị em cô. Vụ đụng xe tưởng
"sứt đầu mẻ trán", hoá ra lại
chẳng ai việc gì. Mọi người đều
thở phào, tản đi lo cái tết sắp đến
của mình. Chúng tôi kiểm lại chiếc xe cũng
chẳng cong vành, téc vỏ gì, duy chiếc áo dài của
cô chị - trạc tuổi tôi thì bị rách đi
một chỗ gần nơi quả bóng thêu trên ngực,
màu xanh. Nụ cười của thằng bé bỗng
tắt ngay khi thấy chị đưa tay che ngực
áo. Lúc tận mắt thấy chỗ rách, nó bỗng
chảy nước mắt, rồi khóc lên. Miệng
thằng bé lúc bắt trớn trông y như miệng
trâu trên mấy tờ tranh Tết, chỉ có điều
trâu cười mà nó thì... lại khóc! Tôi hoảng
hồn ôm lấy đầu nó, hỏi dồn:
- Em có làm sao không đấy?
Thằng bé lắc đầu và tiếp tục
chảy nước mắt, nhìn trân trối vào cái
áo của chị nó. Ra là xót của! Là thợ may,
dư biết công xá của việc làm lành lại
chỗ rách như vậy trên một chiếc áo
dài, tôi vội rút tờ giấy mười nghìn
dúi vào nó:
- Em chịu khó cầm, về mạng lại áo
cho chị giùm anh.
Chị thằng bé vẫn chưa hết ngượng,
nên còn vờ tiếp tục xem xét chiếc xe.
"Anh cho nhiều quá thế!", thằng bé giọng
đầy nước mắt, lí nhí. Chỉ nhờ
có vậy, rồi mặc cho hai chị em với tờ
bạc mười nghìn, tôi vội lên xe đạp
biến vào hẻm. Tuần sau, đang mỏi mắt
với việc vẽ, cắt quần áo Tết, vừa
ngẩng lên, tôi giật thót người và rơi
cây kéo đánh"xoảng" xuống mặt
bàn. Thằng bé hôm tông xe bỗng lại lò dò
đến, tay khư khư cái bọc như vừa
ở bệnh viện về. Cùng đi với một
người áng chừng là mẹ nó. Lạy Chúa!
Chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ qua được
"năm tuổi" của tôi, thế mà...!
- Xin lỗi! Tiệm này có còn... nhận hàng may nữa
không ạ? Câu hỏi của bà đi với thằng
bé làm tôi mừng đến đớ lưỡi,
quên phắt là hiệu mình đã thôi nhận hàng
trên tháng nay:
- Dạ... Còn! Chi vậy bác?
- Cậu ạ, chẳng là... tôi muốn cậu
may giùm cho em nó... cái áo để mặc Tết mà...
- Bà vừa nói vừa ngượng nghịu mở
gói giấy từ tay thằng bé cười khóc thất
thường hôm đụng xe, đưa tôi.
- May theo kiểu chiếc áo này ư? Còn vải
đâu, hở bác? - Tôi hỏi và xoè tay ra với
bà.
Gương mặt già nua nhăn nheo của bà bỗng
đỏ rần lên:
- Là... là tôi nói muốn nhờ cậu may cho em
nó cái áo sơ mi từ... chiếc áo dài này. Xin cậu
cảm phiền giúp, vì nhà nghèo mà... các cháu lại
đông quá!
Ra thế! Dẫu sao thì sự kỳ vọng của
bà và nhất là của thằng bé khiến tôi cầm
lòng không đậu. Nếu là người nào
khác..., đằng này... Vụ đụng xe nơi
đầu hẻm lại hiện lên trong trí tôi.
Tôi lặng lẽ xổ chiếc áo ra. Đấy là
chiếc áo dài tuy giữ gìn còn mới, song loại
vải chắc có đâu từ hồi tôi chưa...
ra đời. Tôi bỗng giật mình bàng hoàng khi dưới
tay hiện ra quả bóng thêu màu xanh và mấy vết
rách trên ngực áo. Thấy tôi lặng mãi đi
khi nhìn vào vết rách, bà mẹ rụt rè phân trần:
- Cái áo này của con chị ra Tết nghỉ học
luôn, bảo mặc giữ gìn để còn sửa
lại cái áo Tết cho em mà chẳng may bị té
rách vậy đó cậu. Vải áo cũng còn mới!
Cậu ráng sửa giùm. - Sợ tôi từ chối,
bà liếc qua thằng bé đứng bên nói tiếp:
- Từ hôm chiếc áo bị rách, sợ không có
đồ mặc Tết nên em nó cứ khóc hoài!
Nghe đến đây, tôi chợt hiểu cái
khóc không cầm được của thằng bé
khi thấy chỗ rách trên áo dài chị, nơi
đầu hẻm hôm nào. Không biết thằng bé
có nhận ra tôi không? Tôi vội đưa chiếc
áo lên vờ xem để giấu đi sự xúc
động của mình. Qua lần ánh sáng khi giơ
lên, tôi lại phát hiện thêm mấy lỗ thủng
nữa ẩn bên trong quả bóng thêu.
- Trong quả bóng này cũng có thêm mấy lỗ
rách nữa đấy bác!
- Dạ, phải đó cậu! Nguyên trước
đó là chiếc áo dài của cô chị cả, bị
gián nhấm nên may chuyển xuống cho con em, lúc
nó vào học cấp 3. Trường bắt mặc
đồng phục, bây giờ...
Thằng bé tỏ ra lo lắng vô cùng, nó hết
nhìn tôi lại nhìn cái thước dây đang xoay
qua lại xoay về trên chiếc áo dài cũ. Tôi
"hạo" sơ diện tích còn sử dụng
lại được của chiếc áo và ra hiệu
cho cậu bé đến gần để lấy số
đo người. Biết là có ít nhiều hy vọng
nên thằng bé hớn hở ra mặt.
Khi ướm lại, tôi thấy thật khó kiếm
được một sơmi mặc Tết trên chiếc
áo dài có hai lỗ thủng rách liền nhau, nơi
phần ngực trước này. Loại vải cũng
không thể "trở trái làm mặt" để
cho chỗ rách ẩn vào túi áo trên. Giá tôi đừng
làm rách thêm một lỗ nữa hôm đụng xe,
việc chuyển chiếc áo xuống cho thằng
bé sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cái miệng nửa
mếu nửa cười như trâu của thằng
bé hôm nào nơi đầu hẻm và trận đá
bóng ầm ĩ của bọn trẻ bên ngoài vọng
vào hốt nhiên khiến tôi nghĩ ra được
cách chuyển xuống sơ mi từ chiếc áo
dài trước mặt một cách tuyệt vời.
Phải, chỉ có trận bóng đá với thủ
môn ngộ nghĩnh với một người thợ
thêu tài hoa mới đem lại được mùa
xuân cho chiếc áo đã qua hai "đời"
người mặc này.
"Thôi được rồi!", nghe tôi thốt
lên vậy, những nếp nhăn lo âu trên mặt
bà mẹ giãn ra. Thằng bé cũng vui mừng không
kém và vội giục mẹ về. Có lẽ cậu
ta sợ nán lại, biết đâu tôi sẽ chẳng
khám phá ra thêm chỗ rách nào nữa trên chiếc
áo vừa trở thành niềm hy vọng của
mình...
Bây giờ thì trước mặt tôi, thằng
bé đang dang hai vai, xúng xính trong chiếc áo mới.
Nơi ngực áo, một con nghé thêu len nâu sậm,
bằng động tác rất chi là điệu nghệ
của thủ môn loại nhà nghề, đang
quơ hai cặp sừng vừa che vết rách, vừa
báng trả quả bóng màu xanh. Tất nhiên là để
che cho được những vết rách này, cặp
sừng của chú nghé hơi vươn dài ra một
chút. Nhưng nào có hề gì! Ngược lại,
chú bé còn tỏ vẻ rất hài lòng về cách
đón bóng bằng sừng của con nghé thủ
môn, nên vội giục mẹ đưa tiền trả,
thưởng công tôi. Tôi vội ngăn lại khi
thấy bà mẹ lấp ló tờ mười nghìn
đồng trong tay, lí nhí "Gửi cậu gọi
là...". Cũng rất có thể đấy chính
là tờ giấy bạc tôi đưa nơi đụng
xe đầu hẻm hôm nào. Thấy tôi từ chối,
bà mẹ ngẩn ra không hiểu tại sao, cuối
cùng đành rối rít cám ơn. Bà miết tay mãi
vào con nghé thủ môn mới mướt tơ len và
cười. Cái cười mãn nguyện của người
mẹ lo được cái áo Tết cho con. Con nghé
chặn lại được một quả bóng
có nguy cơ thủng lưới trên ngực áo thằng
bé, thực sự đã mang lại niềm vui không
những với mẹ con bà mà còn cho cả chính
tôi.
"Chà... xem con nghé đón bóng đẹp
chưa kìa!". Lẫn trong tiếng reo của bọn
trẻ ngoài đường vọng vào là lời của
bà mẹ nói với thằng bé. "Nghé đẹp,
con mặc phải giữ gìn cho khéo, để Tết
sang năm nếu áo ngắn, lại còn chuyển...
xuống cho em con nữa đấy". Phố
phường vô Tết cứ vang vọng vào những
niềm vui như bất tận. Cuối cùng thì chẳng
phải tôi, nhưng chính con nghé đang hua sừng
đón bóng trên ngực áo kia mới là thủ môn
giữ cho mùa xuân không bị "thủng lưới"
và mang lại niềm vui cho cậu bé, Tết này./.
Lê Nguyên Ngữ