Ngót năm chục tuổi đầu, tôi trở thành ông chủ tiệm
bán tân dược. Tuy theo nghề này, với tôi chỉ là sự bất
đắc dĩ, cực chẳng đã mà thôi, song nó lại là nguồn sống
chính của tôi. Hàng ngày, tôi phải trần ra những 14 tiếng
đồng hồ làm việc. Cái vòng quay luẩn quẩn và mòn mỏi.
Sáng, 8 giờ có mặt ở hiệu thuốc. Trưa đi ăn và nghỉ
ngả lưng đôi chút. Chiều bán hàng đến hơn 6 giờ tối
mới mò về tới nhà. Tắm qua loa và ăn cơm tối, ngó
nghiêng nhà cửa, hỏi vợ con dăm câu ba điều. Và 8 giờ
tối lại phóng xe đến cơ quan làm tròn bổn phận của một
anh bảo vệ đêm. Lúc này thì tôi mệt rã rời, ngồi gật
gù với cái ti vi mà chẳng hiểu người ta nói gì ở đó.
Bóng đá hấp dẫn là thế mà tôi cũng không tài nào xem nổi
hết trận, bởi ngủ thiếp đi, chẳng biết tỷ số ra
sao. Đêm ngủ lại mộng mị. Sáng hôm sau, 7 giờ sáng dậy
về nhà và bắt đầu một vòng quay mới.
Cuộc đời có những bước ngoặt không ngờ. Trước
khi trở thành ông chủ hiệu tân dược, tôi đã làm đủ
thứ nghề. Cầm cái bằng kỹ sư canh nông, tôi được nhồi
vào đồng bằng Nam Bộ làm quy hoạch nông nghiệp, chán
chê dăm năm tôi cầy cục xin ra một nông trường ngoài Bắc,
được hai năm, tôi bỏ đi xuất khẩu lao động nước ngoài.
Ba năm ở Đức, tôi phải làm mỗi một việc là giữ
chân cầm bàn là điện trong dây chuyền là độc mỗi phần
cổ áo trước khi chúng được ráp vào thân. Đơn điệu và
nhàm chán đến mức thành tật, sau này mỗi khi thấy chiếc
áo là mắt tôi nhìn xoáy ngay vào cổ, và khi cầm nó trên
tay thì bàn tay tôi quen nếp sờ sờ phần cổ áo xem có phẳng
phiu không. Đã có lần tự tôi bật cười khi nghĩ mình giống
hệt cái tay công nhân chuyên bắt vít trong một bộ phim
câm do Charles Chaplin đóng. Số phải dính vào lao lý, cái
đận nước Đức hợp nhất, dân lao động ta đổ xô đi
buôn, tôi cũng đi buôn, bị cảnh sát tóm ngay lần đầu.
Thế là ra hầu toà, ngồi nhà giam ít ngày rồi bị trục
xuất về nước. Phú quý giật lùi, lại qua đủ thứ việc,
từ chân áp tải xe hàng đến chân bán lẻ ở một cửa
hàng lương thực, cuối cùng dừng ở chân bảo vệ đêm
ở cơ quan.
Để trở thành ông chủ hiệu tân dược, tôi gặp
không ít khó khăn. Thoạt đầu, vợ tôi, một dược sĩ
cao cấp đang làm trong một cơ quan nhà nước hùn vốn với
người chị, họ thuê một cửa hàng nhỏ mở hiệu tân dược.
Hiệu nằm kề với một cái chợ, chợ kiểu chợ xanh chợ
cóc thường thấy. Những buổi đầu là làm quen mặt thuốc,
phụ giúp họ bán hàng ngoài giờ hành chính. Tranh thủ học
thêm một lớp sơ cấp dược. Và rồi, tôi trở thành người
bán chính.
Thế nhưng, việc gì cũng có cái khó của nó. Hồi đầu,
khi mới đứng chân phụ bán, thỉnh thoảng tôi lấy thuốc
cho khách, thấy khách chỉ mua hàng toàn những xi lanh và nước
cất thôi, thì tôi chỉ nghĩ họ bị bệnh gì đó phải
tiêm thuốc tự điều trị nên mua vậy. Sau dần tôi cũng
hiểu ra, khách mua hàng kiểu ấy phần đông là dân xài ma
tuý, nhất là khi quan sát kỹ dáng vẻ của khách. Nghĩ thế
song tôi cũng không hỏi chủ cửa hàng vì hiểu mình là phận
làm thuê, không nên tò mò những gì không nên biết. Đến
lúc thay chủ cũ đứng chủ hiệu thuốc thì việc này trở
nên rõ ràng. Tôi có thể vừa bán hàng, vừa ngầm quan
sát, thậm chí hỏi han họ đôi ba câu. Thường là họ đến
rất nhanh, ít nói, vào cửa hiệu, móc túi thẩy mấy đồng
bạc lẻ lên mặt quầy, lạnh tanh hỏi nhỏ mua vài ba ống
nước cất và xi lanh, chờ lấy hàng xong, nhét vội vào
túi áo và vội bỏ đi rất nhanh.
Khi bán hàng cho cánh này, quả thật lòng cứ phân vân
không yên. Như thế liệu có phải là tiếp tay cho tệ nạn
nghiện hút hay không? Mà không bán cho họ thì cũng không
được. Nếu không, biết đâu có kẻ trong số họ gây sự,
lấy kim chính chọc cho mình một cái thì có phải thêm hoạ
lo nhiễm HIV? Hoặc giả, đêm hôm khuya khoắt, có kẻ thù
oán đổ chai xăng vứt mồi lửa thì toi ngay cửa hiệu. Thật
tiến thoái lưỡng nan. Một lần, khi ngồi uống rượu với
anh bạn nối khố thửa học trò với nhau hiện là nhà
báo, tôi mang chuyện này ra tâm sự. Anh bạn tôi gạt phắt,
bảo rằng: "Ông cứ yên trí đi! Bán bơm kim tiêm cho
dân xài ma tuý là ông đang làm một việc hữu ích, đóng
góp cho sự nghiệp ngăn chặn đại dịch HIV/AIDS đấy.
Ông không biết à, thế giới người ta làm việc này từ
tám hoánh rồi…". Tôi vẫn băn khoăn: "Nhưng mà…
như thế thì làm sao mà ngăn chặn được nạn nghiện hút?".
Anh bạn tôi rồ lên: "Trời ơi! Vậy ông tưởng, ông
không bán thì không có người bán bơm kim tiêm cho họ sao?
Mà nếu họ không mua được, họ sẽ dùng chung bơm kim tiêm,
và ông có biết khi ấy sao không? HIV sẽ lan truyền nhanh hơn
gấp bội, ông rõ chửa…?". Thấy tôi có vẻ đồng tình,
anh bạn ôn tồn giảng giải: "Ông ạ, việc ngăn chặn
người nghiện hút, cai nghiện là một việc, còn với người
đang xài ma tuý, thì việc hướng họ tới hành vi sử dụng
bơm kim tiêm riêng là việc nên làm… Thì cũng như cái việc
sử dụng bao cao su với khách làng chơi ấy… Đấy cũng là
những hành vi bất đắc dĩ song an toàn…".
Khi mọi chuyện vỡ lẽ ra, tôi yên tâm bán hàng. Thái
độ cũng tự nhiên vui vẻ, cởi mở hơn khi tiếp xúc với
cánh xài ma tuý. Tôi đã có thể hỏi han, trao đổi với họ
đôi ba câu ngoài chuyện mua bán. Lâu ngày, gần như tôi
thuộc mặt họ gần hết. Trong số đó, tôi chú ý đến vài
ba người…
Người thứ nhất là Quý. Có lần vui miệng, tôi đã mời
anh ta một chén trà nóng và anh ta cũng vui vẻ xưng tên cho
tôi biết. Quý độ chừng hơn tôi vài ba tuổi, thường
đi chiếc xe Vespa đã cũ song còn tốt và bao giờ cũng quần
áo xơ vin gọn gàng, giày tất tinh tươm. Sau lần ấy, lâu
lâu, Quý không cần tôi mời và tự động vào hẳn trong
hiệu thuốc, xin nước trà và tán gẫu với tôi. Tôi e dè
nhưng cũng không nỡ đuổi khách. Có bận, thấy trên mặt
bàn nước của tôi lổng chổng mấy cuốn truyện dã sử,
truyện chưởng Kim Dung, Quý cầm lên lật lật xem qua quýt
rồi vanh vách nói chuyện ra chừng thông thạo. Tôi từ ngạc
nhiên đến thích thú. Hoá ra cha này cũng chịu khó đọc sách
ra phết. Nghĩ vậy, tôi thử kiểm tra vốn sách vở của
Quý bằng cách nói đến những tác phẩm văn hoá, văn học
cổ điển Tây Tàu khác, Quý đều có thể góp chuyện được.
Cha này khá thật. Nhưng sao hiểu biết vậy mà y cũng xài
ma tuý nhỉ, tôi cứ tự hỏi mình? Dần dà, tôi biết Quý
từng tốt nghiệp trường Nhạc viện hẳn hoi, và hiện
anh ta đang có chân trong dàn nhạc của một nhà hát có tiếng
nào đó. Ngoài ra, Quý còn chơi săc xô phon cho một vài
bar, sàn nhảy nào đó để kiếm thêm. Phải rồi, nghiện
hút như thế, ngày mấy cữ thì có mà tiêu tiền như hủi
ăn thịt mỡ. Quý thật khác với hình dung của tôi về
dân xì ke ma tuý bệ rạc, bởi anh ta luôn giữ được dáng
vẻ phong lưu trí thức của mình. Lâu ngày, vô hình chung,
Quý gần như trở thành người bạn tâm giao của tôi. Chỉ
trừ khi quá vội, do công việc và cũng có thể sắp đến
cữ chích, Quý mới nhoẻn miệng cười trừ phóng xe đi
ngay, còn đâu bao giờ cũng dùng dằng tán gẫu với tôi
hàng giờ. Những lần như thế, đã thành thói quen, vì
tôi bận bán hàng nên Quý thường tự lãnh phần pha ấm
trà mới, tráng đĩa chén cẩn thận rồi mới rót nước.
Tôi được biết thêm, Quý có một gia đình tương đối
đầy đủ, chí ít là về mặt hình thức, vợ làm kế
toán của một công ty, hai con, gái đầu trai sau cùng trong
độ tuổi đi học. Đã có lần, tôi thấy ngày nghỉ, Quý
chở vợ con trên xe máy đi đâu đó phóng ngang qua hiệu
thuốc của tôi. Nhìn họ, tôi không khỏi thắc mắc, Quý
nghiện hút như vậy, liệu gia đình họ có êm ấm, hoà
thuận không, và rồi anh ta sẽ dạy bảo các con như thế
nào, bởi dẫu sao anh ta cũng không thể làm tấm gương tốt
cho các con noi theo? Quý đã từng vui chuyện kể cho tôi biết
là anh ta đã từng cai nghiện tới năm lần rồi mà vẫn
thất bại hoàn thất bại. Tôi có hỏi Quý, khi bập vào
ma tuý hẳn phải có nguyên do của nó, cứ cho là bất khả
kháng đi chăng nữa, nhưng còn cai nghiện, mà nhất là cai
đến lần thứ năm thì phải có mục đích và quyết tâm
cao độ, vậy sao vẫn không cai nổi. Quý trầm ngâm hồi
lâu mới trả lời, diễn giải lòng vòng, song tôi có thể
lọc ra từ mớ lý luận của Quý những ý tứ. Nghĩa là,
với người khác thì thế nào không rõ, chứ với anh ta
cai nghiện không được, nguyên do từ sức chịu đựng kém,
cái mà người đời vẫn gán cho mỹ từ là nghị lực, chỉ
thứ yếu thôi, điều quan trọng hơn cả thuộc về quan niệm
sống. Quý bảo, anh ta mang trong mình trái tim và dòng máu
nghệ sĩ, rất nhạy cảm và cũng dễ đổ vỡ, cho nên,
trong cuộc đời lao động và tận hưởng mọi lạc thú,
niềm vui phải cân bằng nhau. Tội gì mà lao lực để rồi
nhịn ăn nhịn chơi cơ chứ. Với lại sau khi dùng ma tuý,
chơi kèn sẽ phê hơn do tâm thần bay bổng, quên hết sự
đời và tự li ti huyết quản chỉ còn có âm thanh giai điệu
mà thôi. Như thế mới là hết mình cho nghệ thuật. Tôi lấy
làm buồn cười về lý sự của Quý. Tôi nghĩ, có lẽ
lúc đầu bập vào ma tuý anh ta không qua niệm chi hết, sau
rồi mới bao biện, là để lý giải cho cái sự lân khân
không muốn từ bỏ ma tuý mà thôi. Tôi thử tìm cách bác
bỏ quan niệm của Quý, anh ta không phản đối, đột ngột
hỏi tôi xem ngày ăn mấy bữa. Tôi trả lời thật thà mà
vẫn thầm cảnh giác. Quý lại hỏi tôi, ngày hút bao
nhiêu thuốc lá, uống cà phê mấy lần, có hay xem phim kịch
bản gì không, thậm chí tuần mấy lần ngủ với vợ, có
bồ bịch hay karaoke giật giải bàn tay vàng không? Tôi cười
trừ, trả lời mập mờ vì biết anh ta sẽ bẫy mình chi
đây. Quả nhiên Quý bảo: "Thì cứ cho rằng anh đầy
đủ tất cả những thứ đó, song anh vấn kém tôi, bởi
anh không xài ma tuý. Nếu xài rồi anh sẽ thấy tất cả
những cái anh đang có hàng ngày kia chẳng ra quái gì cả,
rằng từ trước đến giờ anh chưa từng sống, nói đúng
ra là anh đã sống uổng phí, kiểu sống chất lượng thấp…".
Vừa nói, Quý vừa cầm chiếc bật lửa rip po đặt xuống
mặt bàn nước: "Đây này, anh đang sống ở dưới mặt
bàn, còn tôi đang sống ở cấp độ cao hơn, trên mặt chiếc
bật lửa đấy!". Đến đây thì tôi cười to, ngửa
đầu ra sau ghế mà cười, đến chảy nước mắt. Quý cũng
cười, vớt vát: "Anh cứ cười đi. Cười cho cái sự
uổng phí đến ngốc nghếch của anh…". Tôi đột ngột
hỏi: "Vậy tại sao lại cai, mà cai đến những năm lần?".
Không cần nghĩ ngợi, Quý bật luôn: "Là tôi nghĩ đến
vợ con. Sung sướng một mình là ích kỷ… là có lỗi. Tiền
bạc còn để nuôi các con ăn học… Nếu chỉ có một
thân một mình thì…". Tôi bảo: "Anh nghĩ là mình
mắc lỗi với vợ con… thì tôi tin đến một ngày nào đó
anh sẽ thay đổi…". Quý lảng sang chuyện khác, mà
tôi cũng không truy vấn nữa.
Người thứ hai tên Sáng. Đó là một thanh niên mới lớn.
Tôi chú ý đến cậu ta trước hết bởi dáng vẻ sinh
viên với gương mặt sáng sủa, thông minh. Lần đầu cậu
ta đến hiệu thuốc của tôi, đi có một mình. Cậu ta đứng
tựa người vào tủ kính, không nhìn vào mặt tôi mà mắt
lướt đâu đó trên tủ giá đựng thuốc hai bên. Tôi hỏi
mua gì thì cậu ta ngần ngừ không nói, lúng búng mãi mới
chìa tiền ra hỏi mua mấy cái xi lanh kèm theo nước cất.
Chắc là nhận biết được vẻ ngạc nhiên xen chút thất
vọng nơi tôi, cậu ta vơ vội hàng và tiền lẻ thối lại
nhét nhanh vào túi áo khoác rồi quay người cắm đầu bước
như chạy. Tôi nhìn theo và thầm xót xa thay, con cái nhà
ai, cha mẹ dạy dỗ thế nào, trẻ trung và dáng vẻ thông
minh như vậy, lại sớm dính vào ma tuý thế. Rõ ràng, cậu
ta không hề có vẻ gì của đám công tử dởm con nhà
giàu đua đòi chơi bời phá tiền của cha mẹ cả. Những
lần sau, Sáng dần bình thản, lạnh lùng hơn, cả khi đi một
mình hay cùng hội nghiện hút choai choai. Có lần, cậu ta cưỡi
xe @ đèo bạn, xỉa tiền ra một đống hàng chắc để dùng
dần hoặc chơi cả hội chi đó. Khi ấy, Sáng ra vẻ ta đây
dân chơi sành điệu, trông thật kệch cỡm, đáng ghét. Quả
thật, tự thâm tâm, tôi cũng có chút cảm tình, đúng ra
là cảm cảnh với nó. Thật thất thường, tuần trước
thì vậy, tuần sau nó đã lại thành kẻ bệ rạc ngay.
Sáng đến, bảo mua mỗi loại một, rồi nó nhăn nhó:
"Hôm nay cháu chẳng còn một xu dính túi. Cho cháu chịu
tiền, lần sau cháu trả cả thể…". Tôi bực mình lắm,
không phải vì sợ mất mấy nghìn bạc mà vì nghĩ đến
thái độ kên kên hôm nào của nó. Tôi đành nặn ra câu
trêu: "Dạo này bết thế à? Mới đây còn cưỡi xe xịn
cơ mà?". Sáng bảo: "Có đâu chú… Xe của thằng
bạn cháu đấy. Bố nó là cục trưởng cục… gì đó.
Nhà nó giàu lắm. Nhưng mà giờ biết nó mắc nghiện,
papa, mama nó quản chặt, không cho nhiều tiền nữa…".
Sau trận ấy, tới hàng tháng không thấy Sáng lai vãng. Bỗng
một hôm trời mưa trở rét, tôi ngồi hêu từ sáng mãi gần
trưa chẳng có khách, gặm chiếc bánh mỳ patê nuốt không
trôi, định đóng cửa hiệu ngủ trưa vì cả đêm trước
thức xem bóng đá C1 thì Sáng xộc đến, tự mở cửa
ngăn quầy vào hẳn bên trong. Mưa đang nặng hạt nên tôi
không nỡ cản. Chiếc áo khoác ngoài trên người nó ướt
lướt thướt, nhểu giọt xuống nền nhà. Sáng móc túi,
lôi ra một chiếc điều khiển tự động ti vi, chẳng biết
của nhà hay mới chỉa được, bảo là gửi đấy làm tin
khi nào có tiền thì chuộc lại và còn đòi mua thêm dụng
cụ chích. Tôi bực lắm nhưng không dám to tiếng vì sợ rầy
rà. Nói ngồi rụi ngay xuống một xó tủ hàng khuất lấp,
lẩy bẩy pha thuốc. Tôi sợ tái mặt, vội xua đuổi. Sáng
mặc kệ, không đếm xỉa, chỉ tập trung vào việc làm
sao chích của mình. Hình như nó bắt đầu lên cơn nghiện.
Khi nhìn thấy mũi kim chọc vào mạch, tôi ngoảnh mặt đi
không dám nhìn. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tận
mắt kẻ chích ma tuý, ngoài phim ảnh. Thật khó tả sự chộn
rộn trong lòng tôi. Có lẽ, nỗi sợ là lớn nhất. Tôi sợ
nhỡ ai đó bước vào, hoặc giả chủ nhà cho thuê nhà biết,
họ sẽ nghĩ là tôi chứa chấp kẻ xài ma tuý, thậm chí
còn nghi là tôi bán ma tuý nữa không chừng. Tôi nhớn
nhác hết nhìn vào trong lại ra ngoài cửa và thầm cầu
mong không có ai. Mưa vẫn sầm sập, mờ mịt trời đất.
Đầu óc tôi ong ong như người sốt. Rồi tôi giật mình hốt
hoảng vì thấy Sáng rời kim chính khỏi tay, lịm người
đi từ bao giờ. Chẳng biết nó có sao không? Ngộ nhỡ
chích ma tuý quá liều mà tử vong thì tội vạ chút hết
lên đầu tôi mất. Tôi luống cuống song không dám chạm
vào người nó mà chỉ gọi, khẽ thôi vì lo ai đó nghe thấy.
May sao, Sáng từ từ mở mắt, nhìn tôi. Cái nhìn xa lạ,
trống rỗng. Tôi thở phào: "Nhãi, không sao chứ? Thật
hú vía cho tao… Thôi ông ranh, nhanh chóng đi đi cho tôi nhờ…".
Sáng ngồi hẳn dậy: "Đã quá… chú ạ". Tôi làu
bàu: "Sướng mày nhưng mà khổ cái thân tao. Này nghe
đây, không có lần sau đâu nhớ!…". Sáng tỉnh như sáo,
hoạt miệng: "Cháu xin lỗi chú… Dạo này đói thuốc.
Nãy vì trời mưa, mới lại cháu cũng chẳng đủ sức đi
đâu cả, thôi đành vậy… Phiền chú quá!". Thấy
tôi đã bình tĩnh trở lại, Sáng dẻo mỏ: "Cháu đói
quá… Chú có gì măm được không?". Từ bực giận,
thấy nó xin ăn tôi lại cám cảnh, giọng chân tình:
"Còn nửa cái bánh mỳ đây, tao vừa ăn dở, nếu mày
không chê…". Nó đón nửa chiếc bánh mỳ, ăn ngấu
nghiến, ngon lành. Tôi thấy lúc này có thể gợi chuyện
được, bèn hỏi: "Này… thế mày không học hành gì
à? Mày chắc còn đang trong độ tuổi đi học?…". Sáng
bảo: "Cháu đang học đại học năm thứ ba thì bị
đuổi". Tôi bảo: "Hẳn vì tội dùng ma tuý? Trường
nào dám chứa tụi bay?". Nó không giận trêu lại tôi:
"Chú nói hệt tay hiệu trưởng trường cháu… nhưng mà
thân thiện hơn". Tôi lại bảo: "Mày tên Sáng, chẳng
hiểu tên thật hay giả, nhưng mà nếu đúng như thế thì
sao mày u tối vậy?…" Sáng vẫn bông lơn: "Chú đừng
rủa cháu như thế… Chú mà dính vào, có khi còn máu hơn
cả cháu". Tôi căng giọng: "Điều quan trọng là
đừng bao giờ để dính vào, mày hiểu chứ?". Nó
nhìn tôi chằm chằm: "Chú nói như sách… Vâng, cháu cũng
đã từng nghĩ như chú… Nhưng, đời mà chú, đâu phải
lúc nào cũng cuộc đời vẫn đẹp sao… Có ai nắm tay
được từ sáng đến tối đâu?…". A, thằng cu này
hùng biện, còn biết nói chữ kia đấy, gớm thật, tôi thầm
nhủ.
Và rồi, Sáng kể cho tôi nghe chuyện nhà nó và cả việc
nó dính vào ma tuý như thế nào. Sáng con nhà lương thiện,
bố mất sớm, mẹ là công nhân về hưu non. Sáng học giỏi,
đỗ những hai trường đại học. Đến năm thứ hai thì
đàn đúm với hội con nhà giàu. Hội này lười học, lắm
tiền, chơi bời rượu mạnh, sàn nhảy, đua xe. Phần đông
chúng đều hút chích, đơn giản vì chúng coi việc xài ma
tuý như việc dán nhãn mác con nhà phú quý vào người,
như để phân biệt với dân thường. Lúc đầu, chúng cho
Sáng ăn ngon, cho mặc đồ hàng hiệu và chỉ lo mỗi việc
làm bài tập của trường cho chúng chép lại đối phó.
Sau một lần bị chích ma tuý cưỡng bức vì muốn Sáng
không thể tách rời chúng, Sáng lao vào việc hút chích
còn bợm hơn cả tụi chúng. Có bận, vì sĩ diện không muốn
bị bọn chúng xem thường con nhà nghèo, Sáng đã bán chiếc
xe đạp mẹ dành dụm từ tiền bán bánh rán, chuối rán
mua cho để khao ma tuý cả hội. Bị bắt quả tang chích ma
tuý tập thể, cả hội bị kỷ luật, song tụi chúng lo chạy
chọt được, riêng Sáng bị đuổi học. Từ con nhà lành
học giỏi, Sáng nhanh chóng thành kẻ cù bơ cù bất. Bà mẹ
biết chuyện song chẳng thể làm gì, cứ còng lưng làm
thêm nuôi báo cô đứa con hư hỏng… Chẳng biết Sáng kể
chuyện nhà, thật giả thế nào thì tôi không rõ, song cứ
lấy làm tiếc cho một thân phận… Nghe chuyện, tôi hỏi
Sáng: "Thế mày không thương mẹ mày à?". Nó nhìn
tôi như người biết lỗi: "Có chứ!… Cháu thương mẹ
cháu lắm… Dạo này mẹ cháu gày yếu quá… Bữa cơm ở
nhà, vẫn chỉ toàn ăn thịt mỡ, phần cháu thịt nạc…".
Tôi bực: "Vậy mà mày nuốt trôi sao?". Nó bảo,
giọng rân rấn: "Nhưng mà cháu không ăn thì mẹ cháu
bỏ cơm luôn, nên cháu đành…". Tôi than thở:
"Con thì bất hiếu… mà mẹ mày cũng không biết dạy
con… chỉ hy sinh một cách vô lối… Thôi sáng đầu óc
ra thì liệu đường mà cai nghiện đi còn kịp…".
Nghe chừng, sau đấy Sáng có chuyển biến. Một lần,
Quý đang huyên thuyên nói chuyện với tôi về một bộ chưởng
mới đọc thì Sáng đến. Tôi lạnh tanh: "Mỗi thứ mấy
đây?". Sáng bảo: "Cháu chỉ mua thuốc bổ cho mẹ
cháu thôi". Tôi ngạc nhiên và cảm động. Tôi hỏi tỉ
mỉ tình trạng sức khoẻ mẹ Sáng và hướng dẫn nó mua
các loại thuốc bổ dưỡng, tiền thuốc cũng lấy vốn mà
thôi. Sáng đi rồi, tôi đem chuyện nó kể cho Quý nghe.
Quý bảo: "Nó khác, tôi khác… Nó trẻ ranh, đua đòi,
còn tôi thuộc về quan niệm…". Thấy tôi không phản
ứng, Quý cao hứng: "Đấy cứ như thằng cha Lệnh Hồ
Xung trong Tiểu ngạo giang hồ, nghiện rượu, mê gái đẹp,
đời tiêu sái biết bao nhiêu… Tóm lại trong đời con
người ta cứ phải nghiện một cái gì đấy… Tôi xài ma
tuý thì thôi rượu, chừa gái… còn như anh không nghiện
gì cả… biết đâu lại chơi gái thành thần… Đời người
sống có một lần, tội gì phải khuôn phép, quy quy củ củ…
Hay ho cái khỉ gì… Cứ vô chiêu mà thắng hữu chiêu như
cha Lệnh Hồ Xung, gặp đâu ứng phó đó… Ha ha…!…".
Tôi cáu tiết, cho rằng kẻ nghiện ngập thì chẳng có
quan niệm nào bênh vực được, chẳng qua ích kỷ hại
nhân mà thôi. Bình tĩnh lại, tôi kể chuyện cha tôi cai
nghiện như thế nào để bác bỏ lại Quý.
Cha tôi vốn là một kiến trúc sư thời Tây. Ông kiếm
tiền như rác, ngoài việc mua mấy chục mẫu ruộng ở
quê cho bà nội tôi trông coi thì ông vẫn thừa tiền để
cô đầu nhà hát, hút thuốc phiện rồi ngả đầu lên đùi
mấy ả đào tơ ở Khâm Thiên để mơ màng nghe "hồng
hồng tuyết tuyết… mới ngày nào chưa biết cái chi chi,
mười lăm năm thấm thoắt có ra gì…". Đến khi cách
mạng tháng Tám nổ ra, ông cũng hăng hái cùng các trí thức
bạn bè tham gia, nhưng khi toàn quốc kháng chiến thì vì
nghiện ngập nên ông không dứt bỏ nổi để theo kháng
chiến, đành ở lại thành làm nghề cũ. Sau hoà bình lặp
lại, Nhà nước trưng dụng trí thức cũ, ông đi làm. Lúc
ấy, ông biết chế độ mới không thể dung tha người
nghiện thuốc phiện nên quyết chí đi cai. Ông đã đánh vật
với chính mình, ròng rã ba tuần liền, mỗi đêm bách bộ
đến cả chục cây số để chống lại cơn thèm thuốc đến
khi kiệt sức. Sau này, khi mang gia đình hồi hương làm ruộng,
thỉnh thoảng ông lại mang chuyện cai nghiện của mình ra
kể cho con cái nghe, nhằm giáo dục, động viên mấy chị
em chúng tôi vượt khó. Câu chuyện ấy đã ăn sâu vào
tâm trí tôi, động viên mấy chị em chúng tôi vượt khó.
Câu chuyện ấy đã ăn sâu vào tâm trí tôi, giúp tôi nỗ
lực hơn trong những lúc đường đời khúc khuỷu.
Quý nghe rồi bảo: "Quả là ông cụ nhà anh đáng nể
trọng… Nhưng mà vì cụ quyết chí cai… Tôi cũng đã nhiều
lần cai, song cũng chỉ là để thử xem sức chịu đựng của
con người ta đến mức nào?… Tôi chưa sa vào hoàn cảnh
cụ cụ… Nói vô phép, có lẽ khi ấy, tôi cũng sẽ làm
được như vậy chăng?. Quý nhìn tôi cười: "Gì thì
gì cũng chưa phải là lúc này!…". Tôi biết Quý cùn
nên không tranh luận nữa. Nhưng có một chuyện, tôi giấu
anh ta không kể hết. Chuyện này thì tôi cũng mới biết gần
đây, do chính người anh rể tôi ở quê kể lại nhân
ngày giỗ cha tôi. Rằng, cha tôi cũng đã dùng thử lại
thuốc phiện sau mấy chục năm cai. Trước khi mất vài năm,
khi đã ở độ tuổi gần thất thập, sức khoẻ cha tôi
giảm sút nhiều. Ông chú họ tôi hay buôn bán ở mạn ngược,
có đem về ít thuốc phiện sống dành khi đau bụng gió
máy thì uống chữa bệnh, đưa cha tôi một chút bảo ông
dùng thử biết đâu khỏe lại và còn máh cho chỗ còn
bàn đèn để hút. Không hiểu ông đã nghĩ gì mà nghe
theo. Để hút được, ông đã ngầm nhờ người anh rể tôi,
nguyên là bộ đội chống Mỹ phục viên về khi ấy đang
là bí thư đảng uỷ xã đưa đi. Tuy sợ lộ chuyện, song
vì chiều bố vợ nên anh đành bấm bụng đèo xe đạp
đưa cha tôi đi hút thử. Sau hai lần như thế, không thấy
sức khoẻ khá hơn, sợ nghiện lại nên ông kiên quyết dứt
hẳn cho đến khi ốm nặng qua đời. Anh rể tôi đã hỏi
tôi rằng, nếu ở vào hoàn cảnh ấy, tôi sẽ làm thế
nào. Quả là tôi không biết mình sẽ xử trí ra sao, song
có một điều toio biết rõ, cha tôi giấu biệt là có ý
tránh để lại một tấm gương xấu cho con cái. Tấm lòng
ấy của cha, tôi hiểu và thầm biết ơn ông.
Tôi đã giấu Quý không phải tôi sợ đuối lý trong cuộc
tranh luận chưa có hồi kết, mà tự thâm tâm tôi tôn trọng
tâm nguyện của cha mình. Con người ta, tôi cũng vậy thôi,
đầy rẫy những sai phạm, quan trọng là ở cái tâm phục
thiện. Sau lần tranh luận nhằm ra ngô ra khoai không phân
thắng bại đó, Quý vẫn qua lại mua hàng, song chỉ chào hỏi
qua loa thôi. Còn Sáng thì biệt tăm tích. Một chiều, tôi
vừa đi nhập thuốc về, đang bận rộn xếp hàng vào quầy
thì Quý đến. Thấy tôi tất bật, Quý bảo không vội, đợi
tôi xong việc. Xếp thuốc xong, tôi pha ấm trà xả hơi và
mời Quý cùng uống. Quý cầm chén trà nóng, mân mê trên
tay không thấy uống, vẻ mặt khang khác, cũng chẳng mau miệng
như mọi khi. Tôi gợi: "Đói thuốc hay cãi nhau với vợ
đấy?". Quý bảo: "Không đâu… Anh nhớ thằng cu
tên Sáng chứ?…". Tôi chợt nhớ ra sự vắng mắt của
nó lâu nay: "Sao? Nó làm sao? Hút chích hay trộm cắp bị
bắt à?". Quý vẫn rầu rầu: "Nó vừa suýt chết.
Đúng ra là chết đi sống lại". Và Quý cho tôi biết,
nghe đâu dân nghiện ở khu này kháo nhau, là Sáng đã dùng
ma tuý quá liều, xỉu ở gầm cầu thang một chung cư. May
có người phát hiện đưa đi cấp cứu. Quý trầm ngâm:
"Chẳng hiểu nó đói thuốc lâu ngày hay bị nhiễm HIV
rồi, nên nói bi quan muốn chết cho rảnh?…". Tôi bảo:
" Thì vẫn thấy nó mua bơm kim tiêm sạch mà?".
Quý trề môi: "Anh thì chỉ biết nửa vời… Làm sao
hiểu được dân nghiện bọn tôi, khi cơn lên thì có kể
gì, dao kề cổ, súng kề tai cũng mặc, miễn sao đưa thuốc
vào máu càng nhanh càng tốt…". Tôi thừ người thở
dài: "Thương nó thì ít, mà thương mẹ nó thì nhiều".
Quý bảo: "Anh thật cải lương mùi mẫm. Dẫu sao anh cũng
hiểu chúng tôi đôi chút… Người ngoài bình thường thì
không chịu, nhìn chúng tôi như tội phạm đáng chém đầu,
chỉ đòi hỏi ở chúng tôi thôi. Lúc nào cũng mang luân
lý, đạo đức ra dạy bảo… Chúng tôi cũng có những nỗi
khổ tâm…". Tôi chăm chú nhìn Quý, chẳng thấy vẻ
tiêu sái mà anh ta vẫn nguỵ trang thường ngày đâu nữa.
Tôi lựa lời: "Thế nào?… Anh thử cai lần nữa chứ?…".
Quý ầm ừ hồi lâu mới lộc cộc: "Để xem". Nói
rồi Quý chào tôi, lên xe phóng vụt đi.
Tôi định bụng lúc nào rảnh đến thăm Sáng. Song tôi
chợt nhận ra, mình vẫn chưa biết nhà nó ở đâu, và hiện
đang nằm cấp cứu ở bệnh viện nào!… Tôi nhìn quanh quất
tủ thuốc bên mình và đâu cũng thấy những gương mặt
Quý, Sáng và bao nhiêu con nghiện khác lúc nguyên vẹn lúc
méo mó./.
Nguyễn Chu Nhạc