Khôi thường sôi nổi kể cho Ngà nghe về quê nhà của
anh, nghe mãi đến nỗi chưa đến đó bao giờ mà Ngà cũng
có thể tưởng tượng được. Nơi đó, rừng núi bạt
ngàn ở cạnh thành phố, chỉ cần đi hết một con đường
đất đỏ là bắt gặp buôn làng, nơi đó có những vườn
cà phê, cây thì thấp, cành lá xù xì bụi bậm, nhưng đến
mùa thì nở hoa trắng như bông. Nghe kể, Ngà cũng muốn một
lần đến thử xem, nhưng lần nào cũng vậy khi Khôi rủ về
thăm quê anh thì Ngà lại lắc đầu. Trước khi thi học kỳ,
Khôi nhắc lại "Hè này em phải về thăm nhà anh,
không được hẹn lần nữa. Em không nghe, anh giận thật
đó".
Hai đứa đến từ hai thành phố khác nhau. Khôi trên rừng,
Ngà dưới biển. "Hai đứa mình giống như Lạc Long Quân
với Âu Cơ, gặp nhau rồi yêu nhau là đúng rồi". Ngà
đã mắng Khôi nói tầm bậy nhưng lại thầm thấy Khôi
nói đúng. Hà cớ gì trong bao nhiêu người con trai khác
cùng quê, cùng lớp Ngà không để ý lại chỉ nhìn thấy
Khôi rồi thương. Hai đứa gặp nhau lần đầu cũng tức
cười, giữa bao nhiêu người trong một lần sinh hoạt Đoàn,
Khôi nói như phê bình. "Cô này lạ ghê, cán bộ Đoàn
sao hiền thế? Rụt rè vậy làm sao chỉ huy?". Khi biết
Ngà đã từng được công nhận là "Thủ lĩnh sinh viên",
Khôi lại trề môi: "Chắc người ta nhầm". Vậy mà
Ngà không tự ái, hai người quen rồi yêu nhau, thỉnh thoảng
Khôi nhắc: "Em phải dữ thêm một chút cho anh sợ!".
Nói vậy chứ Khôi chẳng biết sợ ai, anh như thân cây chắc
chắn cho Ngà dựa dẫm mỗi lúc cô có điều buồn bực
trong lòng. Ngà là đứa mau quên chóng chán, chỉ một lời
an ủi của Khôi là Ngà quên hết. Khi đã quen hết tính nết
của nhau, Khôi kết luận: "Em như vầy, chắc xa nhau chừng
một tháng là em sẽ quên anh". Ngà thích chí cười, dụi
mặt vào lưng Khôi nói thầm trong lòng: "Em thương anh
quá chừng, làm sao mà quên được". Câu ấy Khôi
không nghe nhưng anh rất thích cử chỉ này của Ngà, Khôi
cũng biết mình được yêu như đã yêu Ngà hết lòng.
Bạn bè của Khôi ủng hộ chuyện của hai người,
nhưng bạn trong lớp Ngà lại không tin Khôi lắm. Họ bảo
Khôi như con sóng biển, ồn ào, sôi động nhưng đập vào
bờ rồi lui ra biển lại êm ả. Họ nhắc chừng Ngà phải
tỉnh táo để khỏi lụỵ vì Khôi. Không cần ai nhắc
Ngà cũng biết Khôi và Ngà có tỉ thứ khác nhau. Khôi
thích ăn chè nóng. Ngà thích ăn chè có đá. Khôi thích ăn
thịt, Ngà thích ăn cá. Chỉ có Ngà mới biết những cái
khác nhau của hai người để bổ sung cho nhau, Khôi nói rất
tỉnh: "Sau này mình sống chung khỏi giành ăn với
nhau".
Cứ vậy mà họ yêu nhau, tình yêu của họ cứ êm như
nước chảy qua cầu, những lúc giận hờn là dịp để cả
hai yêu nhau hơn. Khôi nóng tính nhưng giỏi nhường nhịn còn
Ngà khi giận Khôi chỉ biết khóc mà Khôi từng nói, Khôi
sợ nhất là nước mắt con gái.
Ngà không nghĩ có lúc Khôi lại giận mình như thế. Ngày
thi cuối, hai người gặp nhau ở chổ để xe, Ngà ngồi bệt
xuống thềm vì mệt mỏi và căng thẳng. Khôi ân cần:
"Lên xe, anh chở một vòng cho hết mệt". Hai người
đi hết một vòng dọc bờ sông rồi Khôi đưa Ngà lên
quán cà phê tận trên tầng 33, nơi cao nhất của thành phố
ở đó nhìn xuống, nhà cửa xe cộ bé xíu như đồ chơi.
Ngà nhớ đến bộ đồ chơi bằng nhựa thuở nhỏ của mình
còn cất đâu đó ở nhà. Hồi xưa Ngà thích xếp đặt nhà
cửa, căn nhà ở giữa vòng rào có vườn hoa, phía dưới
đặt cái xích đu, trên hiên có con chó nhỏ nằm ngủ, chỗ
này là cái giếng phun, chỗ kia phải trồng vuông cỏ. Nghe
Ngà ôn lại chuyện cũ, Khôi cười: "Mai mốt anh cất
cho em cái nhà lớn hơn thế nhiều, trồng nguyên một sân
cỏ, mình chỉ cần có thêm mười đứa con trai là đủ đội
bóng". Ngà đỏ mặt, phì cười: "Tào lao".
- Thật chứ. Tào lao sao được. Cuối tuần mình cùng về
nhà anh.
- Không ?
- Sao vậy ?
- Nhanh quá. Em chưa chuẩn bị. Vả lại...
- Mình yêu nhau đã ba năm. Em định nói em chưa hỏi ý
kiến mẹ, chưa xin phép. Em lớn rồi không quyết định
cho mình được sao.
- Nhưng chuyện này...
- Em lại định nói em là con gái phải biết giữ gìn ý
tứ chứ gì ?
Ngà giận dỗi:
- Sao anh cứ giành nói hết vậy. Đã hiểu mà sao còn
ép em.
- Anh chẳng ép em điều gì. Chẳng là mẹ muốn gặp em.
Em không thích thì thôi.
Khôi ào ào đứng lên, sau khi dằn tiền dưới ly cà
phê mới mang ra, cà phê còn đang thong thả rơi từng giọt
xuống lớp sữa màu trắng đục. Ngà tự ái đứng lên
theo Khôi, trong thang máy hai người chẳng nói với nhau một
tiếng. Dừng xe cho Ngà xuống trước nhà trọ, Khôi phóng
xe chạy ngay không nói với Ngà mà cũng không để cho Ngà
nói lời nào, Ngà tức muốn bể ngực làm đôi. Mấy ngày
sau Khôi im lặng về quê, hình như lần đầu tiên Khôi tỏ
ra giận dữ như vậy.
***
Ở đời đúng là không ai biết trước điều gì, câu
triết lý này của nhỏ Duyên. Ngà đâu có nghĩ là có lần
mình đến quê của Khôi mà không phải cùng Khôi. Hai tuần
trôi qua, kể từ ngày Khôi giận dỗi bỏ về quê, giận
đến nỗi không nhận cả tin nhắn của Ngà. Ngà cũng giận
nhưng khi cơn giận đi qua thì nỗi nhớ đến còn nhiều hơn
cho nên khi nhỏ Duyên rủ Ngà theo một đoàn du lịch đi
cao nguyên, Ngà nhận lời ngay làm nhỏ Duyên cứ mở to hai
con mắt ngạc nhiên. Có lẽ nó muốn nghe giải thích vì
sao lần này Ngà dễ tính đến vậy, dù biết Ngà vẫn
làm lơ.
Phải vượt qua những con dốc dài đi qua những cánh rừng
thưa, thấp thoáng vài ba ngôi nhà sàn, cảnh vật vắng vẻ
và buồn thiu. Trời chợt mưa lúc xe lên đến đỉnh đèo,
bầu trời thật thấp, màu xám nặng nề và những sợi mưa
nhọn, sắc, Ngà bỗng tiếc là không có Khôi bên cạnh để
Ngà tựa vào vai anh mà cảm thấy ấm lòng. Đường xa dịu
vợi cũng dễ làm người ta buồn cho dù trong lòng không
có nỗi niềm gì. Thành phố của Khôi hiện ra trong nắng
vàng rực rỡ, chừng như không phải Ngà vừa đi trong cơn
mưa lạnh ngắt. Con phố nào cũng giống nhau nhưng lòng
Ngà nao nao vì biết Khôi đang ở đây, trên một con phố
nào đó. Ngà cố gắng mà không hình dung nổi ngôi nhà của
Khôi và bâng khuâng tự hỏi không biết Khôi đang làm gì
lúc này.
Buổi tối trên cao nguyên cũng lạ. Trời cứ se lạnh
như những cơn gió lồng lộng làm người ta phải so vai.
Ngà đi với Duyên qua những con phố ngắn, ước ao sẽ tình
cờ gặp Khôi đi ngược chiều với mình. Gặp nhau như thế
chắc là Khôi sẽ vui và hai người sẽ làm lành với nhau,
Nhưng đi qua bao nhiêu con phố, ghé bao nhiêu cửa hàng mà
Khôi không hiện ra như Ngà mong ước. Đêm ấy, Ngà không
ngủ được, cố nằm bên cạnh Duyên đang ngủ ngon lành,
lắng nghe tiếng gió ồn ào ngoài cửa kính, tự bảo rằng
ly cà phê ban chiều làm cho mình mất ngủ.
Sáng hôm sau cả đoàn đi thăm buôn Đôn. Ngà lại đi
qua những khu rừng thưa, những vườn cà phê nở hoa trắng
xóa như Khôi từng kể. Ngà thoáng ân hận khi nghĩ rằng
Khôi sẽ giận nhiều hơn khi Ngà đến đây không vì Khôi
và không có Khôi. Như ma đưa lối quỉ dẫn đường, nhiều
lúc Ngà cũng không hiểu chính mình, chỉ cần một tin nhắn
là Khôi sẽ đến ngay, cần gì phải tự làm khổ mình và
làm tội làm tình với người khác. Tại sao cứ phải là
Khôi đến trước, mở lời trước, Ngà tự mắng mình rồi
tự mở trói - nếu có duyên phận với nhau thì Khôi phải
cảm thấy Ngà đang ở đây, phải nghe được tiếng gọi
thầm của Ngà. Ngà gọi "Khôi ơi ! Khôi ơi !" từ
hôm qua đến giờ mà giác quan thứ sáu của Khôi ở đâu!
Sao Khôi không có "thần giao cách cảm" với Ngà nhỉ
? Như ông bá tước Fe-fắc đã nghe tiếng gọi của cô
Jean Ere!
Lúc đến buôn Đôn, Duyên bảo "ở bên kia chiếc cầu
treo có một cái đảo, đến đó sẽ có voi để cưỡi, bọn
mình chụp mấy tấm ảnh về khoe cho thiên hạ lác mắt chơi".
Rồi nó cùng mọi người ào ào chạy lên cầu, chiếc cầu
bằng những thanh tre ghép lại, treo ngang qua dòng sông cứ
đong đưa như đang làm xiếc. Ngà bước lên mấy bước,
chiếc cầu nghiêng qua nghiêng lại, bên dưới dòng sông chảy
cuồn cuộn đục ngầu, nơi nào ghập ghềnh đá thì tung bọt
trắng xóa. Tim Ngà đập thình thịch, phía bên kia Duyên
đang vẫy rối rít gọi. Ngà cầm cả giày lên thu hết can
đảm bước tiếp nhưng cứ bước một bước thì dừng,
những thanh tre chạm vào nhau sào sạo và cây cầu cứ chao
đi. Chưa đến được nửa cầu thì Ngà dừng lại, hai tay
bám chặt vào thành cầu. Sự sợ hãi làm cho đôi má Ngá
nóng bừng và cô muốn khóc. Trong lúc cả người Ngà như
muốn cứng lại vì sợ thì giọng nói của Khôi ở sát
ngay bên tai Ngà: "Anh nói rồi, không có anh em sẽ
không qua được chiếc cầu treo này đâu". Lần này
thì Ngà muốn khóc vì mừng, Ngà để yên cho Khôi lấy đôi
giày trên tay mình, cố bám vào cánh tay rắn chắc của
Khôi theo anh qua đến bên kia cầu. Dòng sông vẫn cuồn cuộn
bên dưới, rối rít đập vào ghềnh đá và tung bọt như
rượu sâm banh. Ngà tựa vào vai Khôi, bình yên, bàn tay
Khôi to lớn cứng cáp nắm chặt tay Ngà mềm mại, thanh mảnh,
Ngà mỉm cười như nhận lỗi và Khôi cũng hiểu, anh choàng
tay qua vai Ngà vỗ nhè nhẹ. Ngà không còn sợ hãi khi ngồi
với Khôi trên bành voi, cô thấy thấp thoáng nụ cười của
Duyên và Ngà vui vẻ đưa tay vẫy bạn.
Trên đường trở về Khôi nói: "Em bướng lắm, nếu
Duyên không gọi điện thì anh không biết em đã lên đây".
Ngà cười thầm như vậy là không có thần giao cách cảm
nào cả, chỉ có nhỏ Duyên tốt bụng mà thôi. Ngà tựa
má vào lưng Khôi nghe giọng anh át cả gió: "Về nhà
anh cho quen, mai mốt em phải ở đó mà".
Ngà vòng tay ôm ngang lưng Khôi, không có gì phải e ngại
khi hai người yêu nhau, Ngà nhớ đến lời mẹ khi Ngà xin
phép đi thăm Khôi: "Con lớn rồi, hãy tự quyết định
lấy chuyện của mình, mẹ tin là con và Khôi cũng biết
điều tốt đẹp ở đâu". Ngà nhắm mắt lắng nghe hạnh
phúc chảy trong tim mình, điều tốt đẹp đang ở đó.
Ngà cũng biết khi có Khôi ở bên cạnh, Ngà sẽ đi đến
cùng trời, cuối đất, sá gì mấy ngọn đèn, sá gì đến
mấy nhịp cầu treo./.
Lưu Cẩm Vân