Bạn hãy thử tưởng tượng xem, sau một
đêm vui chơi, một sớm mai thức dậy với cái đầu nhức
nhối âm ỉ và tràng gắt gỏng và chợt nhận ra rằng chỉ
còn đúng 15 phút cho cuộc di chuyển hai mí mắt trĩu nặng,
bạn với tay tắt chuông báo thức của chiếc điện thoại
đang kêu ré từng cơn giục đến sở làm. Hãy thử tưởng
tượng tiếp, sếp tôi là một gã người Đức gốc Việt,
đang đứng chênh vênh trên bờ vực của tuổi bốn mươi
vì một cuộc hôn nhân lần thứ nhất vừa sụp đổ, tài
sản để lại là một cậu nhóc mới lên ba nhưng không
được sở hữu vì nó đang "thất lạc" cùng bà mẹ
nơi trời Âu; kèm theo là một gương mặt lúc nào cũng cau
có và có khuynh hướng căm ghét phụ nữ; thì việc bạn
thò cái mặt nhàu nhĩ đến văn phòng muộn hơn nửa tiếng,
thử hỏi có được chấp nhận hay không?
Tôi mang tâm lý rối rắm ấy chạy điên
cuồng trên phố, bằng chiếc Piaggio cắc cùm mua được
sau một năm ròng làm thuê cho một tay người Nhật, sau đó
buộc phải nghỉ vì không theo đuổi được nhịp độ chóng
mặt của công việc và quá nhiều những điều luật chặt
chẽ không thể tuân thủ đúng 100%. Trong lúc tôi chạy xe
trên đường, tôi thấy hình như có một đám đông luôn cố
tình bám theo. Tôi không thích cảm giác bị truy đuổi, nên
lúc dừng vì đèn đỏ, tôi quay ngoắt lại nhìn và phát
hiện 3 gã đàn ông đeo kính đen đang đậu xe sát nút. Thấy
tôi quay lại, một trong ba gã chành miệng cười như làm
quen. Lúc đó tôi cũng đeo kính đen và lại còn bịt mặt
bằng khẩu trang chống bụi nữa, nên chẳng ai thấy được
tôi đang mỉm cười. Bạn có tự tin không nếu như bạn
cao 1m65, vòng thứ 2 dưới chỉ số 60cm, và bạn đang mặc
chiếc váy ngắn màu đen bó sát mông, lại ngồi trên
Piaggio thời trang? Ô, dĩ nhiên là bạn ý thức được mình
xinh. Nhìn từ phía sau thì bạn là mẫu phụ nữ "chuẩn",
thế nên việc bị những ánh nhìn rạo rực truy đuổi từ
phía sau làm cho bạn phấn chấn.
Bây giờ thì tôi đang bước vào thang máy.
Một anh chàng đang lù lù trong đó tự khi nào, gương mặt
lộ rõ nét ngái ngủ. Thấy tôi, anh ta chẳng buồn cử động
đôi chân đang nghếch chéo, nhưng môi thì hình như nhếch
lên rất khẽ như chào. Tôi phải dùng đến từ "hình
như" vì cái nhếch môi quá lặng lẽ, tôi đoán nó chỉ
dao động trong khoảng nửa cintimet là cùng. Nói chung tôi
chẳng bận tâm nhiều vì anh ta. Việc ta phải đi chung
thang máy với một ai đó xa lạ không phải là điều nguy
hiểm hay bất trắc to lớn, vì dù di chuyển lên tầng thứ
bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ diễn ra chóng vánh! Nên
không đầy một phút tôi đã phải bước ra ngoài. Công ty
của tôi nằm ở tầng mười. Còn anh ta thì cứ ở lại,
trạng thái vẫn bất động. Một gã lười! Bất ngờ, khi
cánh cửa tự động vừa từ từ khép, tôi nghe tiếng anh
gào toáng lên: "Mày cô gì đó ơi! Hình như cô
quên...". Ngay tức khắc cửa đóng chặt lại. Tôi khẽ
mỉm cười.
Mặc xác anh ta, tôi đi vội vã về văn phòng
và rón rén xoay tay nắm cửa, mặt tái xanh khi nghĩ đến
gương mặt lạnh băng của gã sếp người Đức gốc Việt
sẽ hiện tra tức khắc kèm câu thông báo: "Cô đã vi
phạm nội quy công ty", và cuối tháng khi ký sổ lương
sẽ phát hiện ra vài con số bị trừ. Tuy nhiên, ông ta
không có ở văn phòng và tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống
ghế của mình. Một đồng nghiệp nam đi sượt qua, ném
vào tôi cú đá lông nheo đã được luyện tập kỹ. Một
buổi sáng đầy lo âu nhưng khá thành công và thú vị.
Máy fax có tín hiệu và tôi phải đứng lên
để đi lấy những tờ giấy đang chậm chạp luồn ra.
Xung quanh rộn rã tiếng click chuột rinh rích. Mọi người
đang căng mắt ra như thể bị những chiếc màn hình tinh
thể lỏng thôi miên. Đồng nghiệp nữ bỗng dưng ngừng
tay gõ phím, xoay người liếc mắt về hướng tôi như ngầm
đánh giá về bộ váy tôi đang mặc. Phụ nữ thì thế đấy.
Luôn quan tâm đến nhau dù là một chiếc váy. Rồi cô ta
kéo nhẹ tay tôi và khẽ nói thầm: "Cậu quên kéo dây
khoá!".
Trời ạ!
Dĩ nhiên tôi đã làm một động tác cực
kỳ đơn giản để "khoá" cái tình trạng ngớ ngẩn
này - hậu quả của chiếc váy ngắn có dây kéo ở đằng
sau. Thế là một cuốn phim tư liệu tồi được quay trong
sáng nay đang được chính tôi chiếu chậm lại trong đầu.
Tổng cộng có 4 gã đàn ông và một phụ nữ "nhìn
tôi" tôi từ đằng sau, đấy là chưa kể còn bao
nhiêu người nữa chạy ngờ ngợ trên phố, "vô
tình" chứng kiến cái cảnh chẳng mấy gì làm "nết
na" ấy. May là tôi đã đeo khẩu trang và chẳng ai thấy
rõ gương mặt tôi. Trừ cô đồng nghiệp lịch sự tốt bụng
- phụ nữ với nhau nên tôi không e sợ lắm, nhưng còn gã
đàn ông đã gặp trong thang máy thì sao? Tôi ao ước anh ta
không phải là người làm việc trong cao ốc này, mà chỉ
là khách vãng lai, đến một lần rồi biến. Đây là mối
lo sợ lớn nhất của tôi. Tôi đâm sợ mỗi khi bước vào
thang máy. Tôi sợ phải gặp lại anh ta.
Giờ đây, mỗi ngày đi làm, có bao nhiêu lượt
ra vào thang máy là bấy nhiêu lần tôi bị nỗi sợ hãi
xâm chiếm. Toàn bộ khoảng thời gian ngắn ngủi di chuyển
lên xuống chỉ dành cho duy nhất một câu hỏi nhảy rạp
trong đầu rằng có khi nào anh ta đột ngột xuất hiện không
nhỉ? Mỗi khi thang máy dừng lại ở một tầng nào đó để
đón khách mới, tôi gần như nghẹt thở vì hồi hộp! Dù
thực sự tôi chẳng còn nhớ một chi tiết nào trên gương
mặt anh ta, anh ta chỉ là một gã đàn ông bình thường,
quần tây áo sơ mi và tôi cũng không dám chắc màu quần
ấy là màu gì, xanh rêu hay lông chuột, và sơ mi thì trắng
ngà hay trắng sáng, "trắng sạch" hay "trắng sạch
như Tide"? Vậy mà anh ta lại ám ảnh tôi. Tôi nghĩ
cũng chưa chắc khi gặp tôi, anh ta dám làm quen và nối kết
lại câu nói dang dở hôm nào, rằng: "Này cô gì đó
ơi, hình như cô quên...!". Nhưng "chưa" không
có nghĩa là "không". Vậy nên, có thể nói, tôi
đang bị buồng thang máy ám ảnh.
Thảng hoặc, tôi a dua theo các nữ đồng
nghiệp đi shopping. Những siêu thị mênh mông và ê hề
hàng hoá mang đến cảm giác thèm muốn hơn là thoả mãn.
Đơn giản vì tôi đang cắc củm nuôi món tiết kiệm trong
ngân hàng với niềm hy vọng nó sẽ béo ú vào một ngày
tôi chưa bước qua ngưỡng ba mươi chết tiệt. Tôi muốn
khi cái ngưỡng ấy lù lù trước mặt, tôi phải có trong
tay một căn nhà riêng. Đồng nghiệp khen tôi xinh, điều
đó có nghĩa họ nghĩ tôi chỉ cần tận dụng vốn liếng
ấy, cố năng động mà đẩy đưa ánh mắt, rồi thế nào
cũng xô ngã một anh chàng sa vào vũng lầy. Đến giây
phút định mệnh kia, tôi chỉ cần thít vào thân anh ta chiếc
áo vét, đâm vào ngực áo anh ta một đoá hồng nhung, siết
cổ anh ta bằng chiếc cà vạt - à bằng lụa tơ tằm hẳn
hỏi nhé! Sau đó nghiễm nhiên làm chủ một căn nhà. Tội
gì cứ phải lăn lê bò toài đi làm thuê cực nhọc để
chứng minh mình là mẫu phụ nữ độc lập? Ôi trời họ
đâu biết rằng đấy mới là mục tiêu của tôi. Một phụ
nữ độc lập và xinh đẹp, nếu lấy chồng rồng mà vẫn
có một ngân khoản riêng kha khá, phòng khi giận dỗi hay cơm
canh mặn nhạt còn có cái mà mang ra du lịch cho tươi trẻ
tấm thân, được quá đi. Vậy nên tôi cứ cuống cuồng
đi làm và âm thầm vỗ béo ngân khoản. Mặc những cuộc
shopping vô độ của đám đồng nghiệp nữ đang bị cuốn
theo hội chứng "siêu thị cuối tuần". Mẹ tôi thấy
thế hoảng hốt, cho rằng tôi có vấn đề về tư tưởng,
và ra sức tẩy não tôi. "Nó không giống con nhà người
ta". Câu ấy bà phát đi phát lại nhiều lần như người
ta mở chiến dịch quảng cáo trên ti vi, hy vọng mưa dầm
thấm đất. Khi chiến dịch phá sản, mẹ xoay qua chơi kiểu
cổ điển: Rỉ tai mấy bà bạn trong tổ hưu trí xem có đám
nào "tạm được" thì gạ gẫm cho tôi. Chữ
"tạm được" khiến tôi chạnh lòng cứ như mình
bị xuống giá. Tôi điên tiết bộc bạch mục đích cuộc
đời, mẹ nghe xong càng thở dài não nuột. "Dại quá
con gái ơi. Để rồi xem, khéo có lúc phải mang cả căn nhà
tương lai ra mà khuyến mãi, may ra mới vớt vát được một
thằng. Con gái có thì... Vả, mày tưởng đàn ông Việt
Nam mê loại phụ nữ chỉ thích cao ngang bằng chỏng chắc?".
Tôi buồn mất mấy ngày rồi cũng cho qua.
Mẹ yêu tôi nhưng tư tưởng của bà đã bị chia ở thì
quá khứ. Còn tôi chỉ muốn dựng cuộc đời mình ở thì
hiện tại và tương lại. Tôi, vẫn chống đối lại mẹ
bằng việc ngồi lỳ trong phòng riêng giả vờ ngủ mỗi
khi nghe bà gọi tôi "mang nước mới khác nè con".
Bởi tôi biết tỏng loại khách nào, chỉ mấy anh trai mặt
mũi lấm lét nhếch miệng cười cầu tài mà bà nhặt về
từ mấy "mối lái" quen biết trong tổ hưu trí chứ
gì. Mẹ nào biết làm thế càng làm cho tôi phẫn nộ.
Càng phẫn nộ, tốc độ phóng xe càng điên
cuồng. Bây giờ tôi lại là người tới công ty sớm nhất,
sớm hơn cả xếp. Sếp mặt nhàu lại vốn tính đa nghi bèn
âm thầm theo dõi thói quen bất thường của nhân viên nữ.
Tôi không thể giải thích càng không muốn sếp hiểu lầm,
đành giết thời gian rồi đầu ngày bằng cách lên tầng
thượng nhấm nháp Lipton thay bữa sáng. Vậy là phải nhờ
cậy đến thang máy. Lại chạm phải nỗi lo sợ mơ hồ.
Tuy nhiên, khuôn mặt xa lạ hôm nào đã biến
hẳn. Nhiều tuần trôi qua, nỗi ám ảnh trong tôi cũng phai
nhạt dần. Mà dẫu rằng có gặp lại, chắc gì anh ta đã
nhớ ra tôi hoặc ngược lại? Nếu anh ta có gọi (mà gọi
để làm gì nhỉ?), tôi sẽ giả tảng ngó lơ, xem như không
quen biết. Thế là tiêu diệt xong một nỗi ám ảnh. Dù vậy,
bây giờ trước khi ra khỏi nhà, tôi đã vướng một thói
quen lẩn thẩn là hơn một lần đưa tay sờ phía đằng
sau để kiểm tra.
Một lần, trên tầng thượng, vừa nhấp nốt
ngụm Lipton vừa lơ đãng nhìn giọt nắng đầu ngày lăn dài
trên vòm lá, bỗng tôi nghe một giọng thì thầm bên tai:
"Này cô gái, có ai đó rất hay nhìn cô từ phía
sau...". Tôi phút chốc nghẹn thở, len lén ngoái đầu
nhìn theo hướng hất hàm của người phục vụ. Qua rất
nhiều dãy bàn, tôi thấy có một người đàn ông đang
chăm chú cúi mặt xuống tờ báo. Giả vờ chăng? Tôi hoảng
hốt đứng lên, lập cập tiến dần về phía cửa. Thang
máy đây rồi, tôi đưa tay bấm nút vội vã như muốn thoát
hiểm. Nhưng trời ạ, bên trong thang máy, lù lù một anh
trai đứng sẵn tự khi nào. Giương đôi mắt to quỷ quái
như muốn nuốt chửng lấy tôi, anh ta khẽ mỉm cười: Này
cô, hình như cô quên.. Anh ta chưa nói hết câu, bỗng dưng
tôi nghe tiếng chân rầm rập chạy đuổi theo sau lưng cuống
quýt. Kẻ lạ mặt ban nãy ở căng tin đang thở hổn hển,
đôi mắt ánh lên tia kỳ quái: Này cô, hình như cô
quên...
Tôi mắc kẹt giữa hai người đàn ông, chết
sững? Thế nhưng hai kẻ lạ mặt đã không cho tôi chết,
dù trong vài giây. Họ nhanh chóng kết nối lại những câu
dang dở ban nãy. Kẻ ngoài thang máy nói: "...Hình như cô
quên... chiếc ví trên bàn". Tôi lí nhí chưa kịp cảm
ơn thì kẻ trong thang máy bồi thêm một cú dứt điểm: Hình
như cô quên... tôi rồi sao? Tôi chỉ còn biết kêu trời.
Hắn ta đấy - Cái bóng ma ám ảnh đấy! Có chết cũng không
thể quên.
Tôi đã tìm thấy chàng trai của đời mình.
Bây giờ, nếu ai hỏi tôi sợ nhất thứ gì, tôi vẫn
nói: Thang máy. Nhưng nếu hỏi tôi yêu nhất cái gì, tôi cũng
khe khẽ trả lời: H...m... Thang máy!./.