Vợ nhặt
Trước kia mỗi chiều, cứ vào
lúc chạng vạng mặt người thì Tràng đi làm về. Hắn bước
ngật ngưỡng trên con đường khẳng khiu luồn qua cái xóm
chợ của những người ngụ cư vào trong bến.
Hắn vừa đi vừa tủm tỉm cười, hai con mắt nhỏ tí,
gà gà đắm vào bóng chiều, hai bên quai hàm bạch ra, rung
rung làm cho cái bộ mặt thô kệch của hắn lúc nào cũng
nhấp nhính những ý nghĩ gì vừa lý thú vừa dữ tợn. Hắn
có tật vừa đi vừa nói. Hắn lảm nhảm than thở những
điều hắn nghĩ.
Trẻ con trong xóm, cứ thấy cái thân hình to lớn, vập
vạp của hắn từ dốc chợ đi xuống là ùa cả ra vây lấy
hắn, reo cười váng lên:
- A a a... Anh Tràng ! Anh Tràng đã về chúng mày ơi !
- Anh Tràng ơi bế em mấy...
- Anh Tràng ơi đã uống rượu chưa?
- Anh Tràng ơi !...
Ðứa túm đằng trước, đứa túm đằng sau, đứa cù,
đứa kéo, đứa lôi chân không cho đi. Tràng chỉ ngửa mặt
lên cười hềnh hệch. Cái xóm ngụ cư tồi tàn ấy mỗi
chiều lại xôn xao lên được một lúc.
Nhưng độ này thì trẻ con không đứa nào buồn ra đón
Tràng nữa, chúng nó ngồi ủ rũ dưới những xó đường
không buồn nhúc nhích. Trong bóng chiều nhá nhem, Tràng đi
từng bước mệt mỏi, chiếc áo nâu tàng vắt sang một
bên cánh tay, cái đầu trọc nhẵn chúi về đằng trước.
Hình như những lo lắng, chật vật trong một ngày đè xuống
cái lưng to rộng như lưng gấu của hắn.
Cái đói đã tràn đến xóm này tự lúc nào. Những gia
đình từ những vùng Nam Ðịnh, Thái Bình, đội chiếu lũ
lượt bồng bế, dắt díu nhau lên xanh xám như những bóng
ma, và nằm ngổn ngang khắp lều chợ. (Đội chiếu: Lấy
cái chiếu, cuộn lại, buộc túm một đầu, chụp lấy đầu
và cuộn quanh người mà đi để chống rét. Ðây là hình
ảnh rất phổ biến ở miền Bắc nước ta thời kỳ có nạn
đói khủng khiếp giết hại hơn hai triệu người vào mùa
đông 1944 và mùa xuân 1945). Người chết như ngả rạ. Không
buổi sáng nào người trong làng đi chợ, đi làm đồng không
gặp ba bốn cái thây nằm còng queo bên đường. Không khí
vẩn lên mùi ẩm thối của rác rưởi và mùi gây của
xác người.
Giữa cái cảnh tối sầm lại vì đói khát ấy, một buổi
chiều người trong xóm bỗng thấy Tràng về với một người
đàn bà nữa. Mặt hắn có một vẻ gì phởn phơ khác thường.
Hắn tủm tỉm cười nụ một mình và hai mắt thì sáng
lên lấp lánh. Người đàn bà đi sau hắn chừng ba bốn
bước. Thị cắp cái thúng con, đầu hơi cúi xuống, cái
nón rách tàng nghiêng nghiêng che khuất đi nửa mặt. Thị
có vẻ rón rén, e thẹn. Mấy đứa trẻ con thấy lạ vội
chạy ra đón xem. Sợ chúng nó đùa như trước, Tràng vội
vàng nghiêm nét mặt, lắc đầu ra hiệu không bằng lòng.
Mấy đứa trẻ đứng dừng lại, nhìn Tràng, đột nhiên
có đứa gào lên:
- Anh Tràng ơi ! - Tràng quay đầu lại. Nó cong cổ gào
lên lần nữa - Chông vợ hài!
Tràng bật cười:
- Bố ranh !
Người đàn bà có vẻ khó chịu lắm. Thị nhíu đôi
lông mày lại, đưa tay lên xóc xóc lại tà áo. Ngã tư xóm
chợ về chiều càng xác xơ, heo hút. Từng trận gió từ
cánh đồng thổi vào, ngăn ngắt. Hai bên dãy phố, úp
súp, tối om, không nhà nào có ánh đèn, lửa. Dưới những
gốc đa, gốc gạo xù xì bóng những người đói
dật dờ đi lại lặng lẽ như những bóng ma. Tiếng quạ
trên mấy cây gạo ngoài bãi chợ cứ gào lên từng hồi
thê thiết.
Nhìn theo bóng Tràng và bóng người đàn bà lủi thủi
đi về bến, người trong xóm lạ lắm. Họ đứng cả
trong ngưỡng cửa nhìn ra bàn tán. Hình như họ cũng hiểu
được đôi phần. Những khuôn mặt hốc hác u tối của họ
bỗng dưng rạng rỡ hẳn lên. Có cái gì lạ lùng và tươi
mát thổi vào cuộc sống đói khát, tăm tối ấy của họ.
Một người thở dài. Người khác khẽ thì thầm hỏi:
- Ai đấy nhỉ? ... Hay là người dưới quê bà cụ Tứ
mới lên?
- Chả phải, từ ngày còn mồ ma ông cụ Tứ có thấy họ
mạc nào lên thăm đâu.
- Quái nhỉ?
Im một lúc, có người bỗng lại cười lên rung rúc:
- Hay là vợ anh cu Tràng? ừ khéo mà vợ anh cu
Tràng thật anh em ạ, trông chị ta thèn thẹn hay đáo để.
- Ôi chao! Giời đất này còn rước cái của nợ đời
về. Biết có nuôi nổi nhau sống qua được cái thì này
không?
Họ cùng nín lặng.
Người đàn bà như cũng biết xung quanh người ta đang
nhìn dồn cả về phía mình, thị càng ngượng nghịu, chân
nọ bước díu cả vào chân kia. Hắn cũng biết thế,
nhưng hắn lại lấy vậy làm thích ý lắm, cái mặt cứ
vênh lên tự đắc với mình. Người đàn bà càu nhàu câu
gì trong miệng. Hắn quay lại hỏi:
- Gì hả?
- Không.
Hắn cũng càu nhàu:
- Làm gì mà họ khỏe nhìn thế không biết? - Hắn bỗng
đứng dừng lại nhìn ngang nhìn ngửa.
- Này bác Tràng ! Bác Tràng ! ...
Sau một khuôn cửa tối, một cái đầu trọc thò ra gọi
giật giọng. Tràng lật đật quay lại.
- Về muộn mấy? Hẵng vào chơi cái đã nào.
Tràng đứng lại thoái thác:
- Thôi ông để cho đến hôm khác.
Cái đầu trọc nháy nháy một con mắt, hất hất về
phía người đàn bà hóm hỉnh:
- Cánh nào đấy?
- à hà... người quen. Thôi để hôm khác ông nhá.
Hắn quay ngoắt trở ra, lật đật chạy theo người đàn
bà, như người xấu hổ chạy trốn. Người đàn bà đã
đi đến trước cái miếu cũ. Tràng gọi với:
- ấy rẽ lối này cơ mà.
- Ðằng này à?
- ừ.
Hai người lặng lẽ rẽ xuống một con đường nhỏ.
Con đường sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tre cao vút.
ở đây vắng vẻ, thoải mái. Hắn định nói với thị một
vài câu rõ tình tứ mà chẳng biết nói thế nào. Hắn cứ
lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào vai kia đi bên người
đàn bà. Thị cũng không nói gì, hai con mắt tư lự nhìn
ra phía trước. Tiếng gió trên bờ tre rì rào và tiếng
lá khô kêu sào sạc dưới bàn chân.
Trong một lúc Tràng hình như quên hết những cảnh
sống ê chề, tăm tối hằng ngày, quên cả cái đói khát
ghê gớm đang đe dọa, quên cả những tháng ngày trước mặt.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn tình nghĩa giữa hắn với
người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa
từng thấy ở người đàn ông nghèo khổ ấy, nó ôm ấp,
mơn man khắp da thịt Tràng, tựa hồ như có bàn tay vuốt
nhẹ trên sống lưng.
- Sắp đến chưa? - Người đàn bà chợt hỏi.
- Sắp.
- Nhà có ai không?
- Có một mình tôi mấy u.
Thị tủm tỉm cười:
- Ðã một mình lại còn mấy u. Bé lắm đấy!
Hắn bật cười:
- à nhỉ.
Câu chuyện xem chừng đã thân thân. Hắn đi sát gần
bên thị hơn, ngẫm nghĩ một lúc, chợt hắn giơ cái chai
con vẫn cầm lăm lăm một bên tay lên khoe:
- Dầu tối thắp đây này.
- Sang nhỉ.
- Khá thôi. Hai hào đấy, đắt quá, cơ mà thôi chả
cần.
- Hoang nó vừa vừa chứ.
Hắn chặc lưỡi:
- Vợ mới vợ miếc cũng phải cho nó sáng sủa một tí
chứ, chả nhẽ chưa tối đã rúc vào ngay, hì hì...
- Khỉ gió.
Thị phát đánh đét vào lưng hắn, khoặm mặt lại.
Hắn thích chí ngửa cổ cười khanh khách.
Mấy con chó giật mình chạy thọt vào trong lũy thò mõm
ra sủa váng lên. Tràng nhặt một hòn gạch vung tay ném
mạnh một cái:
- Mẹ bố chúng mày cắn gì thế!
- Vẫn chưa đến à?
- Còn chán.
- Khiếp.
Thị cau mặt lại, giẫy lên. Hắn phì ra cười, cúi
xuống nhấc cành dong dấp cổng ra reo lên:
- Ðây rồồ- ồi !...
Thị lẳng lặng theo hắn vào trong nhà, cái nhà vắng
teo đứng rúm ró trên mảnh vườn mọc lổn nhổn những búi
cỏ dại. Thị đảo mắt nhìn xung quanh, cái ngực gầy
lép nhô hẳn lên, nén một tiếng thở dài. Tràng xăm xăm
bước vào trong nhà, nhấc tấm phên rách sang một bên, thu
dọn những niêu bát, xống áo vứt bừa bộn cả trên giường,
dưới đất. Hắn quay lại nhìn thị cười cười:
- Không có người đàn bà, nhà cửa thế đấy!
Thị nhếch mép cười nhạt nhẽo. Tràng vỗ vỗ xuống
giường đon đả:
- Ngồi đây!... Ngồi xuống đây, tự nhiên...
Người đàn bà theo lời hắn ngồi mớm xuống mép giường.
Cả hai bỗng cùng ngượng nghịu. Tràng đứng tây ngây ra
giữa nhà một lúc, chợt hắn thấy sờ sợ. Chính hắn cũng
không hiểu sao hắn sợ, hắn lấm lét bước vội mấy bước
ra sân gắt lên:
- Sao hôm nay bà lão về muộn thế không biết!
Hắn loanh quanh hết chạy ra ngõ đứng ngóng, lại chạy
vào sân nhìn trộm vào trong nhà. Thị vẫn ngồi mớm ở
mép giường, hai tay ôm khư khư cái thúng, mặt bần thần.
Hắn nghĩ bụng: "Quái sao nó lại buồn thế
nhỉ?... ồ sao nó lại buồn thế nhỉ?...". Hắn nhổ
vu vơ một bãi nước bọt, tủm tỉm cười một mình.
Nhìn thị ngồi ngay giữa nhà, đến bây giờ hắn vẫn
còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ
rồi đấy ư? Hà ! Việc xảy ra thật hắn cũng không
ngờ, hắn cũng chỉ tầm phơ tầm phào đâu có hai bận
ấy thế mà thành vợ thành chồng...
Ít lâu nay hắn xe thóc Liên đoàn lên tỉnh. Mỗi bận
qua cửa nhà kho lại thấy mấy chị con gái ngồi vêu ra
ở đây. Hắn đoán họ ngồi đấy nhặt hạt rơi vãi, hay
ai có công việc gì gọi đến thì làm. Một lần hắn
đang gò lưng kéo cái xe bò thóc vào dốc tỉnh, hắn hò
một câu chơi cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:
"Muốn ăn cơm trắng mấy giò này!
Lại đây mà đẩy xe bò với anh, nì!"
Chủ tâm hắn cũng chẳng có ý chòng ghẹo cô nào, nhưng
mấy cô gái lại cứ đẩy vai cô ả này ra với hắn, cười
như nắc nẻ:
- Kìa anh ấy gọi! Có muốn ăn cơm trắng mấy giò thì
ra đẩy xe bò với anh ấy!
Thị cong cớn:
- Có khối cơm trắng mấy giò đấy! Này, nhà tôi ơi,
nói thật hay nói khoác đấy?
Tràng ngoái cổ lại vuốt mồ hôi trên mặt cười:
- Thật đấy, có đẩy thì ra mau lên!
Thị vùng đứng dậy, ton ton chạy lại đẩy xe cho
Tràng.
- Ðã thật thì đẩy chứ sợ gì, đằng ấy nhỉ ! -
Thị liếc mắt, cười tít. Tràng thích lắm. Từ cha sinh
mẹ đẻ đến giờ, chưa có người con gái nào cười
với hắn tình tứ như thế.
Lần thứ hai, Tràng vừa trả hàng xong, ngồi uống
nước ở ngoài cổng chợ tỉnh thì thị ở đâu sầm
sập chạy đến. Thị đứng trước mặt hắn sưng sỉa
nói:
- Ðiêu ! Người thế mà điêu !
Hắn giương mắt nhìn thị, không hiểu. Thật ra lúc
ấy hắn cũng chưa nhận ra thị là ai. Hôm nay thị rách
quá, áo quần tả tơi như tổ đỉa, thị gầy sọp hẳn
đi, trên cái khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ còn thấy
hai con mắt.
- Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, thế mà mất
mặt.
À, hắn nhớ ra rồi, hắn toét miệng cười:
- Chả hôm ấy thì hôm nay vậy. Này hẵng ngồi xuống
ăn miếng giầu đã.
- Có ăn gì thì ăn, chả ăn giầu.
Thị vẫn đứng cong cớn trước mặt hắn.
- Ðây, muốn ăn gì thì ăn.
Hắn vỗ vỗ vào túi:
- Rích bố cu, hở! (Tiền nhiều lắm, tiếng Pháp phát
âm theo lối nói bồi).
Hai con mắt trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị
đon đả:
- ăn thật nhá! ừ ăn thì ăn sợ gì.
Thế là thị ngồi sà xuống ăn thật. Thị cắm đầu
ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền chẳng chuyện trò
gì. ăn xong thị cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng,
thở:
- Hà, ngon! Về chị ấy thấy hụt tiền thì bỏ bố.
Hắn cười:
- Làm đếch gì có vợ. Này nói đùa chứ có về với
tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về.
Nói thế Tràng cũng tưởng là nói đùa, ai ngờ thị
về thật. Mới đầu anh chàng cũng chợn, nghĩ: thóc gạo
thế này đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi
không, lại còn đèo bòng. Sau không biết nghĩ thế nào
hắn chặc lưỡi một cái:
- Chặc, kệ!
Hôm ấy hắn đưa thị vào chợ tỉnh bỏ tiền ra mua
cho thị cái thúng con đựng vài thứ lặt vặt và ra hàng
cơm đánh một bữa thật no nê rồi cùng đẩy xe bò
về...
Tràng chợt đứng dừng lại, lắng tai nghe. Ngoài ngõ
có tiếng người húng hắng ho, một bà lão từ ngoài
rặng tre lọng khọng đi vào ngõ. Bà lão vừa đi vừa
lẩm bẩm tính toán gì trong miệng. Thấy mẹ, Tràng reo
lên như một đứa trẻ, và gọi với vào trong nhà:
- U đã về đấy!
Hắn lật đật chạy ra đón:
- Hôm nay sao u về muộn thế ! Làm tôi đợi nóng cả
ruột.
Bà cụ Tứ nhấp nháy hai con mắt nhìn Tràng, chậm
chạp hỏi:
- Có việc gì thế vậy?
- Thì u hẵng cứ vào trong nhà đã nào.
Bà lão phấp phỏng bước theo con vào trong nhà. Ðến
giữa sân bà lão đứng sững lại, bà lão càng ngạc
nhiên hơn. Quái sao lại có người đàn bà nào ở trong
ấy nhỉ? Người đàn bà nào lại đứng ngay đầu
giường thằng con mình thế kia? Sao lại chào mình bằng u?
Không phải con cái Ðục mà. Ai thế nhỉ? Bà lão hấp háy
cặp mắt cho đỡ nhoèn vì tự dưng bà lão thấy mắt
mình nhoèn ra thì phải. Bà lão nhìn kỹ người đàn bà
lẫn nữa, vẫn chưa nhận ra người nào. Bà lão quay lại
nhìn con tỏ ý không hiểu.
Tràng tươi cười:
- Thì u hẵng vào ngồi lên giường lên diếc chĩnh
chện cái đã nào.
Bà lão lập cập bước vào. Người đàn bà tưởng bà
lão già cả, điếc lác, thị cất tiếng chào lần nữa:
- U đã về ạ!
Ô hay, thế là thế nào nhỉ? Bà lão băn khoăn ngồi
xuống giường.
Tràng nhắc mẹ:
- Kìa nhà tôi nó chào u.
Thấy mẹ vẫn chưa hiểu, hắn bước lại gần nói
tiếp:
- Nhà tôi nó mới về làm bạn với tôi đấy u ạ!
Chúng tôi phải duyên phải kiếp với nhau... Chẳng qua nó
cũng là cái số cả...
Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng
người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ
sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con
mình. Chao ôi, người ta dựng vợ gả chồng cho con là lúc
trong nhà ăn nên làm nổi, những mong sinh con đẻ cái mở
mặt sau này. Còn mình thì... Trong kẽ mắt kèm nhèm của
bà rủ xuống hai dòng nước mắt... Biết rằng chúng nó
có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không?
Bà lão khẽ thở dài đứng lên, đăm đăm nhìn người
đàn bà. Thị cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo đã rách
bợt. Bà lão nhìn thị và bà nghĩ: Người ta có gặp
bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới lấy đến
con mình. Mà con mình mới có vợ được... Thôi thì bổn
phận bà là mẹ, bà đã chẳng lo lắng được cho con...
May ra mà qua khỏi được cái tao đoạn này thì thằng con
bà cũng có vợ, nó yên bề nó, chẳng may ra ông giời
bắt chết cũng phải chịu chứ biết thế nào mà lo cho
hết được?
Bà lão khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng nói với
"nàng dâu mới":
- ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với
nhau, u cũng mừng lòng...
Tràng thở đánh phào một cái, ngực nhẹ hẳn đi. Hắn
ho khẽ một tiếng, bước từng bước dài ra sân. Bà cụ
Tứ vẫn từ tốn tiếp lời:
- Nhà ta nghèo con ạ. Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo
nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho khá... Biết thế
nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Có ra thì rồi
con cái chúng mày về sau.
Bà lão đăm đăm nhìn ra ngoài. Bóng tối trùm lấy hai
con mắt. Ngoài xa dòng sông sáng trắng uốn khúc trong cánh
đồng tối. Mùi đốt đống rấm ở những nhà có người
chết theo gió thoảng vào khét lẹt. Bà lão thở nhẹ ra
một hơi dài. Bà lão nghĩ đến ông lão, nghĩ đến đưa
con gái út. Bà lão nghĩ đến cuộc đời cực khổ dài
dằng dặc của mình. Vợ chồng chúng nó lấy nhau, cuộc
đời chúng nó liệu có hơn bố mẹ trước kia không?...
- Con ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây cho đỡ mỏi
chân.
Bà lão nhìn người đàn bà, lòng đầy thương xót.
Nó bây giờ là dâu là con trong nhà rồi. Người
đàn bà khẽ nhúc nhích, thị vẫn khép nép đứng nguyên
chỗ cũ. Bà lão hạ thấp giọng xuống thân mật:
- Kể có ra làm được dăm ba mâm thì phải đấy, nhưng
nhà mình nghèo, cũng chả ai người ta chấp nhặt chỉ cái
lúc này. Cốt làm sao chúng mày hòa thuận là u mừng rồi.
Năm nay thì đói to đấy. Chúng mày lấy nhau lúc này, u
thương quá...
Bà cụ nghẹn lời không nói được nữa, nước mắt
cứ chảy xuống ròng ròng. Tràng đứng ngoài thấy vậy,
hắn bực mình quá hầm hầm bước vào trong nhà, đánh
diêm đốt đèn. Thấy sáng, bà lão vội vàng lau nước
mắt ngửng lên:
- Có đèn đấy à? ừ thắp lên một tí cho sáng sủa...
Dầu bây giờ đắt gớm lên ấy mày ạ.
Bà lão đứng dậy uể oải sang giường bên kia nằm.
Tràng làu bàu trong miệng: "Chán quá, chẳng đâu vào
đâu tự nhiên cũng khóc!"
Tiếng bà cụ Tứ bên kia nói với sang:
- Hôm nào nghỉ ở nhà kiếm lấy ít nứa về đan cái
phên mà ngăn ra mày ạ.
- Vâng.
Tràng ngoan ngoãn đáp lời mẹ. Hắn toan quay lại bảo
thị cởi áo đi nằm, nhưng thấy thị ngồi bần thần
dưới chân giường tự nhiên hắn lại không dám. Hắn
lẳng lặng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cả hai cùng
sượng sùng chả biết nói gì. Ánh đèn vàng đục ở góc
nhà tỏa ra ấm áp và kéo dài hai cái bóng trên vách. Bên
ngoài gió từ mặt sông thổi lên rì rào như tiếng
người thầm thì nói chuyện. Giữa sự im lặng của đôi
vợ chồng mới, có tiếng ai hờ khóc ngoài xóm lọt vào
tỉ tê lúc to lúc nhỏ.
Người đàn bà bỗng thở dài. Tràng quay lại khẽ
hỏi:
- Buồn à?
- Không.
- Gớm sao lúc này nói chuyện dai thế, đợi sốt cả
ruột.
Thị lườm hắn không trả lời. Hắn xích lại cười
cười:
- Thôi khuya rồi đấy, ngủ đi.
Thị giơ tay củng vào trán hắn:
- Chỉ được cái thế là nhanh. Dơ!
Hắn cười khì khì, vươn cổ thổi tắt phụt ngọn
đèn. Trong đêm khuya tiếng hờ khóc tỉ tê nghe càng rõ...
Sáng hôm sau, mặt trời lên bằng con sào, Tràng mới
trở dậy. Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở
trong giấc mơ đi ra. Việc hắn có vợ đến hôm nay hắn
vẫn còn ngỡ ngàng như không phải.
Hắn chắp hai tay sau lưng lững thững bước ra sân. ánh
nắng buổi sáng mùa hè sáng lóa xói vào hai con mắt còn
cay xè của hắn. Hắn chớp chớp liên hồi mấy cái, và
bỗng vừa chợt nhận ra, xung quanh mình có cái gì
vừa thay đổi mới mẻ, khác lạ. Nhà cửa, sân vườn
hôm nay đều được quét tước, thu dọn sạch sẽ gọn
gàng. Mấy chiếc quần áo rách như tổ đỉa vẫn vắt
khươm mươi niên ở một góc nhà đã thấy đem ra sân
hong. Hai cái ang nước vẫn để khô cong ở dưới gốc
ổi đã kín nước đầy ăm ắp. Ðống rác mùn tung hoành
ngay lối đi đã hót sạch.
Ngoài vườn người mẹ đang lúi húi giẫy những búi
cỏ mọc nham nhở. Vợ hắn quét lại cái sân, tiếng
chổi từng nhát kêu sàn sạt trên mặt đất. Cảnh
tượng thật đơn giản, bình thường nhưng đối với
hắn lại rất thấm thía cảm động. Bỗng nhiên hắn
thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ
lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con
đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che
nắng. Một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn
ngập trong lòng. Bây giờ hắn mới thấy hắn nên người,
hắn thấy hắn có bổn phận phải lo lắng cho vợ con sau
này. Hắn xăm xăm chạy ra giữa sân, hắn cũng muốn làm
một việc gì để dự phần tu sửa lại căn nhà.
Bà cụ Tứ chợt thấy con giai đã dậy, bà lão nhẹ
nhàng bảo nàng dâu:
-Anh ấy dậy rồi đấy. Con đi dọn cơm ăn chẳng
muộn.
-Vâng.
Người đàn bà lẳng lặng đi vào trong bếp. Tràng nom
thị hôm nay khác lắm, rõ ràng là người đàn bà hiền
hậu đúng mực không còn vẻ gì chao chát chỏng lỏn như
mấy lần Tràng gặp ở ngoài tỉnh. Không biết có phải
vì mới làm dâu mà thị tu chí làm ăn không? Bà mẹ Tràng
cũng nhẹ nhõm, tươi tỉnh khác ngày thường, cái mặt
bủng beo u ám của bà rạng rỡ hẳn lên. Bà lão xăm xắn
thu dọn, quét tước nhà cửa. Hình như ai nấy đều có ý
nghĩ rằng thu xếp cửa nhà cho quang quẻ, nề nếp thì
cuộc đời họ có thể khác đi, làm ăn có cơ khấm khá
hơn.
Bữa cơm ngày đói trông thật thảm hại. Giữa cái
mẹt rách có độc một lùm rau chuối thái rối, và một
đĩa muối ăn với cháo, nhưng cả nhà đều ăn rất ngon
lành. Bà cụ vừa ăn vừa kể chuyện làm ăn, gia cảnh
với con dâu. Bà lão nói toàn chuyện vui, toàn chuyện sung
sướng về sau này:
-Tràng ạ. Khi nào có tiền ta mua lấy đôi gà. Tao tin
rằng cái chỗ đầu bếp kia làm cái chuồng gà thì tiện
quá. Này ngoảnh đi ngoảnh lại chả mấy mà có ngay đàn
gà cho mà xem...
Tràng chỉ vâng. Tràng vâng rất ngoan ngoãn. Chưa bao
giờ trong nhà này mẹ con lại đầm ấm, hòa hợp như
thế. Câu chuyện trong bữa ăn đang đà vui bỗng ngừng
lại. Niêu cháo lõng bõng, mỗi người được có lưng
lưng hai bát đã hết nhẵn.
Bà lão đặt đũa bát xuống, nhìn hai con vui vẻ:
-Chúng mày đợi u nhá. Tao có cái này hay lắm cơ.
Bà lật đật chạy xuống bếp, lễ mễ bưng ra một
cái nồi khói bốc lên nghi ngút. Bà lão đặt cái nồi
xuống bên cạnh mẹt cơm, cầm cái môi vừa khuấy khuấy
vừa cười:
-Chè đây. - Bà lão múc ra một bát - Chè
khoán đây, ngon đáo để cơ.
Người con dâu đón lấy cái bát, đưa lên mắt nhìn,
hai con mắt thị tối lại. Thị điềm nhiên và vào
miệng. Tràng cầm cái bát thứ hai mẹ đưa cho, người
mẹ vãn tươi cười, đon đả:
-Cám đấy mày ạ, hì. Ngon đáo để, cứ thử ăn mà
xem. Xóm ta khối nhà còn chả có cám mà ăn đấy.
Tràng cầm đôi đũa, gợt một miếng bỏ vội vào
miệng. Mặt hắn chun ngay lại, miếng cám đắng chát
và nghẹn bứ trong cổ. Bữa cơm từ đấy không ai nói
câu gì, họ cắm đầu ăn cho xong lần, họ tránh nhìn
mặt nhau. Một nỗi tủi hờn len vào tâm trí mọi người.
Ngoài đình bỗng dội lên một hồi trống, dồn dập,
vội vã. Ðàn quạ trên những cây gạo cao chót vót ngoài
bãi chợ hôt hoảng bay vù lên, lượn thành từng đám bay
vần trên nền trời như những đám mây đen.
Người con dâu khẽ thở dài, thị nói lí nhí trong
miệng:
-Trống gì đấy, u nhỉ?
-Trống thúc thuế đấy. Ðằng thì nó bắt gồng đay,
đằng thì nó bắt đóng thuế. Giời đất này không chắc
đã sống qua được đâu các con ạ... - Bà lão ngoảnh
vội ra ngoài. Bà lão không dám để con dâu nhìn thấy bà
khóc.
Người con dâu có vẻ lạ lắm, thị lầm bầm:
- ở đây vẫn phải đóng thuế cơ à?
Im lặng một lúc thị lại tiếp:
-Trên mạn Thái Nguyên, Bắc Giang người ta không chịu
đóng thuế nữa đâu. Người ta còn phá cả kho thóc của
Nhật, chia cho người đói nữa đấy.
Tràng thần mặt ra nghĩ ngợi. Cái mặt to lớn bặm
lặi, khó đăm đăm. Miếng cám ngậm trong miệng hắn đã
bã ra chát xít... Hắn đang nghĩ đến những người phá
kho thóc Nhật.
Tràng hỏi vội trong miếng ăn:
-Việt Minh phải không?
-ừ, sao nhà biết?
Tràng không trả lời. Trong ý nghĩ của hắn vụt hiện
ra cảnh những người nghèo đói ầm ầm kéo nhau đi trên
đê Sộp. Ðàng trước có lá cờ đỏ to lắm.
Hôm ấy hắn láng máng nghe người ta nói họ là Việt
Minh đấy. Họ đi cướp thóc đấy. Tràng không hiểu gì
sợ quá, kéo vội xe thóc của Liên đoàn tắt cánh động
đi lối khác.
à ra họ đi phá kho thóc chia cho người đói. Tự dưng
hắn thấy ân hận, tiếc rẻ vẩn vơ, khó hiểu.
Ngoài đình tiếng trống thúc thuế vẫn dồn dập. Mẹ
và vợ Tràng đã buông đũa đứng dậy.
Trong óc Tràng vẫn thấy đám người đói và lá cờ
đỏ bay phấp phới...
Kim Lân
|