Đường vào nhà bé Tí lượn sóng giống
như là một con rắn đang trườn qua những
cánh đồng lúa xanh. Con đường nhỏ
do những người dân quanh vùng cứ mỗi
mùa gieo mới lại dùng đất đắp thêm
nên xe gắn máy có thể phóng đi dễ dàng.
Con đường thành một vệt đất
ở giữa, hai bên là cỏ xanh mọc xanh, thỉnh
thoảng những bông hoa dại màu tím, màu vàng,
màu đỏ cứ ngoi lên lặng lẽ nở.
Tôi tìm ra được nhà bé Tí cũng phải mất
hơn hai tiếng đồng hồ.
Bé Tí không có ở nhà. Căn nhà nhỏ tường
đất, mái lợp ngói âm dương đã bám
rêu trông thật buồn buồn. Nhà cũng chia ra
ba gian như những ngôi nhà ở các làng quê, những
cánh cửa gỗ chắc trước kia được
đánh véc-ni nay chỉ còn một màu trắng xám.
Bà nội bé Tí chắc già lắm rồi, mái tóc
bà bạc trắng đố tìm thấy được
một sợi đen, bà đang dùng chiếc ống
đồng nhỏ dầm nát trầu để
ăn. Lưng bà nội bé Tí còng xuống, nhưng
bà chẳng dùng đến gậy để chống.
Bà bước xuống bậc thềm, nói với
tôi: "Con bé Tí nó đang thúc đám hoa cúc cho kịp
nở Tết, nó nói nó có hẹn với cậu
nhà báo nào đó, chắc là cậu phải không? Cậu
cứ ngồi chơi đi, tí xíu nữa nó về".
Nói với tôi xong, bà lại ngồi bệt bên
thêm nhà, tiếp tục dầm nát những lá trầu
trong chiếc ống đồng nhỏ.
Đợi mãi, vẫn chẳng thấy bé Tí về,
tôi hỏi đường, rồi một mình
đi bộ lững thững đi dọc theo những
hàng dậu trồng dưa leo. Những trái dưa
leo bé tí, treo lủng lẳng dưới những
chiếc lá. Những bông hoa dưa màu vàng, dường
như lũ ông tơ có vẻ thích thú với những
bông hoa dưa leo đó.
- Anh Hưng. Có phải anh Hưng đó không?
Đứng ngợp giữa những vạt hoa cúc
mới chớm nụ là một cô bé, tôi đoán
ngay là bé Tí.
- Bé Tí đó phải không? - Tôi bỗng bật cười
khi mình lại lập lại lời của bé Tí.ở
giữa vườn hoa, một cô gái nhỏ xíu, lọt
thỏm giữa những cây hoa. Chiếc áo sơmi
đàn ông màu sậm khoác bên ngoài. Bé Tí đang
chăm sóc vườn hoa cho kịp nở bán Tết.
Cô bé sau khi thấy tôi, đã vội vòng người
vượt ra khỏi khu vườn, cười
khoe hàm răng trắng đẹp:- Mấy anh bên
Thành đoàn bảo hôm nay có anh tới, em nhớ
chớ. Nhưng thời tiết thế này làm em lo
sợ quá. Em sợ những bông hoa cúc năm nay nở
muộn.ừ, thời tiết năm nay trời cứ
ủ ê, thiếu nắng. Thường thì những
ngày cuối năm trời nắng, chính những cơn
nắng ấy làm bật lên những cánh hoa cúc
vàng bán Tết. Hoa cúc vàng ở chợ không làm cho
tôi ngạc nhiên khi tôi gặp bé Tí.Bé Tí ngồi
đối diện với tôi. Hai tay cố vò nát những
ngọn cỏ xanh bên dưới. Bẽn lẽn
cười:
- Bạn bè thấy ảnh em đăng báo tụi
nó cười chết.
***
Với hơn một ngàn mét vuông đất, bé
Tí đã trở thành cô gái trồng hoa giỏi nhất
Diên Thạnh này. Hôm gặp bé Tí ở Tỉnh
đoàn, trong buổi gặp mặt các tài năng
trẻ, tôi gặp một bé Tí học trò trong chiếc
áo dài trắng giản dị, mái tóc hồn nhiên cột
một chiếc nơ vàng nhỏ. Em có nụ cười
hiền, ăn nói nhỏ nhẹ. Bé Tí đã đạt
điểm tối đa cuộc thi hùng biện tiếng
Anh toàn tỉnh. Một cô bé học trò nhà quê (theo
cách gọi của mọi người) đã vượt
qua 30 thí sinh khác, nói tiếng Anh lưu loát nhu thể
em đã từng học ở một Trung tâm Anh ngữ
nổi riếng. Điều bất ngờ nữa là
bé Tí đã từ chối cái chuyến đi sáu
tháng sang Mỹ với lý do khiến tôi phải có
cuộc hẹn với em hôm nay: "Em phải lo cho
hoa cúc nở kịp Tết. Em phải lo cho nội".
Vâng, bé Tí còn phải lo cho bà nội của
mình, đó là người đàn bà tôi đã gặp
ở căn nhà của bé Tí. Em nói chuyện với
tôi, thỉnh thoảng lại nhón những lá cúc mướt
xanh, cười: "Nếu vụ bông này trúng, em
sẽ mua cho nội cái ghế lắc qua lắc lại
để nội nằm!". Quả thật, việc
gợi cho bé Tí kể chuyện về thành tích của
em vô cùng khó khăn, tôi chỉ chắp vá lại từ
việc trò chuyện với em.
Được tên là Bé Tí bởi vì khi sinh ra
đời em nhỏ xíu, đến mức không ai tưởng
tượng là em có thể sống được.
Mẹ em sau khi sinh ra em đã kiệt sức và bỏ
lại em một mình. Còn ba của bé Tí thì cũng
bị tai nạn xe cộ trước khi em ra đời
vài tháng, thế là bé phải về sống với
bà nội. Bà nội của bé là người trồng
hoa giỏi nhất làng đến độ cũng
với những hạt giống cây đó, dưới
bàn tay của bà Hảo (tên bà nội bé Tí) thì dường
như những bông hoa trở nên đẹp hơn.
Chính nhờ nghề trồng hoa mà bà Hảo đã
nuôi cả gia đình khi chồng chết sớm. Cũng
vì nghề trồng hoa, bà đã nuôi đứa cháu
nội của mình ăn học đàng hoàng. Còn
bé Tí thì ngoài việc học, cùng nội chăm sóc
vườn hoa cúc. Trong căn nhà cũ đó, biết
bao nhiêu năm lủi thủi chỉ có hai bà cháu.
Những lứa hoa cúc lớn lên, nở hoa rồi
lại những lứa hoa cúc kế tiếp giúp cho
hai bà cháu đủ sống. Với năng khiếu
bẩm sinh, ngoài vốn học được
ở trường, lại học thêm ở Trung
tâm Ngoại ngữ, bé Tí đã trở thành một
học sinh giỏi Anh văn toàn tỉnh, được
vào chung kết trong số năm em giỏi Anh
văn toàn quốc.
Vườn hoa cúc vẫn chúm chím những nụ
hoa. Cô học trò giỏi Diên Thạnh vòng tay tỳ
gối, mái tóc cột dây chun, gương mặt hồn
nhiên nhìn tôi: "Anh Hưng ơi, nội già rồi,
em phải ở lại bên nội cho đến khi
nào em lớn lên, em muốn đi đâu thì đi có
khó gì đâu, anh Hưng hở?". Tôi buột miệng:
"ừ", bởi tôi chẳng biết trả lời
như thế nào với bé.Chợ hoa tràn ngập
những chậu hoa. Hoa bày bán dọc cả con
đường Thái Nguyên, hoa chen vào trong bãi đất
trống của Nhà Thiếu nhi. Thường thì khi
đi dạo chợ hoa, tôi rất ít chú ý đến
người bán mà lại lo ngắm nhìn. Mỗi năm,
những người trồng hoa thường
nghĩ ra những loại cây cảnh khác nhau để
thu hút người mua. Giống ớt to trái từ
Đà Lạt chín đỏ, những chậu quất
xinh đẹp trồng trong chậu đất nung từ
Tuy Hoà và cả những chậu hoa lys đủ màu
chồng từ các vườn lồng kính ở
Đà Lạt. Tất cả các loại hoa đó,
tôi đều không quan tâm, tôi chỉ cố tìm nơi
dành cho hoa cúc, nói đúng hơn là tôi xem thử
bé Tí bán hoa ở đâu.
"Năm nay thời tiết bất thường,
hoa cúc nở không đúng hẹn nên ít hoa đẹp,
cậu ạ. Hay là cậu mua hoa hồng đi, loại
hồng phai hai màu mới gây giống năm nay,
đẹp lắm". Người phụ nữ bán
hoa đôn đả mời chào. Quả thật, hoa
cúc năm nay nở muộn nhiều quá. Nhìn những
chậu hoa cúc mọc so le, cành cao cành thấp, hoa nở
không đều mà tôi bỗng đâm lo cho bé Tí,
không biết vườn hoa cúc của bé có nở
kịp để bán Tết không?
Tôi cứ đi loanh quanh như thế giữa chợ
hoa. Rồi có tiếng gọi, đúng là tiếng gọi
của bé Tí:
- Anh Hưng! Anh Hưng!
Vẫn bé Tí nhỏ xíu lọt thỏm giữa
ngàn hoa. Những chậu hoa cúc nở đều, tất
cả các bông hoa đều đẹp. Tôi buộc
miệng hỏi một câu thật ngớ ngẩn:
- Hoa cúc của em không nở muộn à! Bé Tí?
- Dạ - Bé Tí cười tươi, nụ
cười đẹp như hoa cúc - năm nay em sẽ
may cho nội một chiếc áo yếm để nội
đi lễ chùa.
Bé Tí lại chen giữa hoa và hoa. Tôi đưa máy
ảnh lên chụp cảnh em đang bán hoa. Cô bán
hoa sang năm đã học đại học, và cô
bán hoa chỉ mong hoa cúc không nở muộn để
mua chiếc áo yếm cho bà nội của mình thay
vì một chuyến đi Mỹ sáu tháng./.
Khuê Việt Trường