Tôi và Chiến quen biết nhau ngay từ buổi
học đầu tiên hồi cấp hai.
Hôm ấy, tôi ăn mặc diêm dúa như... một
con búp bê. Lý do: Tôi được chuyển thẳng nên bố tôi mừng
lắm. Ông dành nguyên một tháng lương thợ nguội bậc
năm, đắp lên người tôi đủ thứ mới toanh, sặc sỡ. Tất
cả những thứ ấy làm tôi ngượng ngập đến khổ sở
thì chớ, lại còn bị ăn đòn. Một thằng bạn con nhà
nghèo, nghịch như quỷ sứ và rất khoẻ, thấy tôi loè loẹt,
kiếm cớ cà khịa. Đã cố nhẫn nhục, nhưng chịu không
nổi, tôi điên tiết chửi lại hắn mấy câu. Kết quả
là tôi thấy tự nhiên bị lộn cổ xuống sông. Trong khi cả
lũ bạn học nhảy nhót reo hò như một lũ quỷ con thì một
tên to lớn, đen như củ súng xuất hiện. Hắn túm tôi
lên, té nước gột rửa bùn đất mà chẳng nói rằng gì.
Kẻ đánh tôi lặng lẽ lủi mất. Và cả bọn cũng ngượng
ngùng giải tán.
Đấy! Chúng tôi làm quen với nhau như vậy!
Và cũng từ đấy, chẳng kẻ nào dám bắt nạt tôi dù có
mặt Chiến hay không, mặc dù Chiến rất hiền và ít nói.
Nhà Chiến ở thôn Thanh Quang. Một cái tên
quá đẹp so với mảnh đất khó nghèo, bao đời chỉ rặt
cơm khoai cơm chóc. Thôn ấy vốn trũng nhất xã, lại còn
có con sông Sâu mênh mông. Gọi là sông Sâu nhưng đúng ra
thì nó là một cái đầm. Ngày xưa, các cụ nắn thẳng
sông nên cái đoạn vòng sâu nhất của con sông tự nhiên
chảy qua đấy bị thừa ra. Thế là thành đầm. Nhưng có
lẽ vì tôn trọng con sông ngằn ngoèo kỳ vĩ kia, người
ta vẫn gọi cái khúc bị chịt hai đầu ấy là sông Sâu.
Chiến bảo ở dưới đầm có con ma Bình Vôi và có cả ma
Tàu nữa. Ma Bình Vôi ở trong cái bình vôi. Người ta yểm
con ma vào đấy rồi vứt xuống sông. Nhiều người mò
được, không biết, đem về. Thế là con ma thoát ra lang
thang vật vờ khắp nơi... Con ma Tàu là chỗ sông Sâu có
cái tàu đắm. Những người chết oan ấy thiêng lắm. Hễ
ai hợp với họ là họ nhập vào. Nhất là đám đàn bà
con gái. Cho nên đàn bà nằm mơ thấy có người đen sì
vào ngủ với mình là phải mời thầy về yểm bùa mới
khỏi.
Sinh ra và lớn lên bên cạnh sông Sâu nên
Chiến bơi lặn giỏi như rái cá. Như đã kể là Chiến rất
hiền lành. Nhưng đấy là ở trường, ở trên bờ. Còn
ở giữa sông Sâu nhà hắn thì hắn chả hiền lành tí
nào. Tôi đã có lần được chứng kiến hắn bắt một
con cá măng to gần bằng người hắn.
Hôm ấy, sau buổi học, Chiến rủ tôi lên
xem tát sông Sâu. Tôi choáng chợp trước một cảnh tượng
hùng vĩ. Mọi khi, cái đầm ấy ẩn mình trong bạt ngàn
màu xanh của lúa, của sen, của bèo tây... Bây giờ nó hiện
ra sáng loáng, mênh mông đến choáng ngợp. Hàng chục cái
gầu guồng vẫn đang cần mẫn kéo những dây gỗ trong
vòng xoay bất tận. Nhưng lòng sông vẫn còn khá nhiều nước.
Những người đánh bắt cá, đang be bờ dưới lòng sông
trông chỉ như những con kiến li ty.
Vừa đến nơi, vừa vứt cái túi đựng sách
cho tôi, ném vù bộ quần áo xuống vệ cỏ. Chiến nhảy
ào xuống cái chảo bùn khổng lồ ấy. Tôi dõi theo Chiến
và nhận ra... Chao ơi! Cơ man là cá trong mấy cái lướt lót
xuống những vũng bùn. Những con cá chép bụng cỡ gang tay
người lớn, những con cá trắm bằng bắp chân, bắp đùi,
những con cá mè vài ba cân... Tất cả sôi lên, vật mình
vật mẩy ầm ầm, ùng ục trong giờ tận thế. Còn dưới
lòng sông, cuộc truy bắt loài thuỷ tộc cũng diễn ra không
kém phần sôi động. Người lớn thì bắt cá lớn, trẻ
con thì bắt cá bé. Những cái xời đầy lên. Những
cái giỏ to bằng nồi mười cũng không còn chỗ nhét cua
nhét cá. Những chiếc nơm vung lên, úp xuống loang loáng.
Và cả những cái xiên cá nữa. Cứ bụp một cái, thế
là một chú cá to tướng bị vung lên, tha hồ mà giãy
trên ba cái đinh sắt sắc lẻm.
Một dài cụp khoảng hai chục tay cụp
đầu này, hai chục đầu kia đang dồn cá vào giữa. Bỗng
khúc sông nhốn nháo cả lên. Người ta hô hoán inh ỏi rồi
khiêng vội một người đánh cụp lên bờ. Trong khi đó, một
con cá to tướng cũng lao lên, vẽ thành một vòng cung ngạo
nghễ trên mặt bùn ngay cạnh Chiến. Cách mặt nước chừng
vài mét, con cá hết đà. Nó lập tức uốn mình, tung ra những
cú bật cực mạnh hòng nhảy xuống nước. Đúng lúc ấy,
Chiến lao vào ôm con cá. Cuộc loạn đả có một không hai
diễn ra quá sức tưởng tượng làm mọi người như chết
sững. Nói là loạn đả thì hình như không đúng lắm. Con
cá dài gần bằng người Chiến và cực khoẻ, liên tục
quẫy bật dữ dội. Những cú bật mạnh đến mức có
vài lần cả hai cùng nhảy lên không trung. Xen lẫn vào đó
là những pha lăn lộn dưới bùn, ùng ục, oành oạch... Chừng
dăm phút như vậy, con cá có vẻ yếu đi. Những người đánh
cá lúc đầu đứng đờ ra, giờ xô đến hỗ trợ cho Chiến.
Họ xúm vào, người đè, người trói. Cuối cùng, họ lôi
được con cá lên giữa đám đông xúm đen xúm đỏ trên bờ.
Tôi vướng hai cái túi sách và bộ quần
áo của Chiến nên không chen vào xem được. Hỏi thì Chiến
bảo:
- Cá măng đấy. Phải cỡ hai yến!
- Sao ông liều thế?
- Chả sợ! Thôn tớ, có ông bị nó húc
lòi ruột, chết tươi đấy. Còn ông hôm nay thì bị gẫy
xương đùi!
- Vậy... làm sao ông bắt được nó?
- Có cách chứ! Cá nào cũng vậy. To đến
mấy, khoẻ đến mấy cũng có chỗ yếu. Cứ thò tay được
vào mang nó. Chỗ dưới họng ấy. Bóp thật chặt là chú
mày đứ đừ!
- Mang nó khoẻ vậy, nhỡ có kẹp gãy tay
thì sao?
- Hễ nó kẹp vào thì mềm tay ra. Hễ cu cậu
ngáp thì tranh thủ mà bóp!
Tôi phục Chiến lắm lắm! Bạn tôi đâu
chỉ hiền lành! Tôi vốn khá nhút nhát. Gần Chiến, hình
như tôi nhận thấy mình rõ hơn. Và vì vậy tôi cũng tiến
bộ hơn, chí ít là trong những ước mơ. Cũng lạ! Chúng
tôi khác nhau nhiều lắm. Chiến hơn tôi một tuổi, to khoẻ,
ít nói, còn tôi thì ngược lại. Thế mà chúng tôi lại
hoàn toàn giống nhau trong cái sự ước mơ. Chiến hay nhắc
đi nhắc lại: "Tớ sẽ làm thuyền trường tàu chiến!".
Thuyền trưởng! Ý kiến thật tuyệt vời.
Chúng tôi thích xem Phim màu chiến đấu của Liên Xô. Hình
ảnh vị thuyền trưởng thật đáng để người ta mơ ước.
Đó là một ông vua đầy uy quyền trong cái vương quốc bằng
sắt trên đại dương mênh mông. Ông vua ấy vừa oai phong,
ngang tàng vừa bình tĩnh và giỏi giang vô cùng. Giữa tiếng
rít chói óc của những chiếc máy bay phát xít, giữa khói
lửa mù mịt, những cột nước dựng đứng rồi đổ ập
xuống boong tàu; vị thuyền trưởng đứng sừng sững, lạnh
lùng tung ra những mệnh lệnh. Con tàu vụt trở nên cực kỳ
linh hoạt. Nó vừa ngoan cường đánh trả máy bay, vừa
khéo léo tránh những quả thuỷ lôi vòng vèo quỷ quái dưới
nước và những làn đạn nhằng nhịt trên trời... Trận
chiến đấu thắng lợi. Vị thuyền trưởng lại thanh thản
ngắm những làn sóng đuổi nhau miên man về vô tận, vô
cùng...
Làm thuyền trưởng! Thú vị thật! Nhưng tôi
chỉ tưởng tượng ra cảnh mình sẽ đứng bên lan can con
tàu đang xé nước, đôi dải mũ và tấm yếm lính thuỷ
có những vạch trắng tung bay trong gió, mắt dõi về chân
trời xa và lòng ngân lên những khúc hát trầm hùng hẹn
ngày về chiến thắng. Như... trong phim!
Cũng dễ giải thích tại sao chúng tôi lại
có ước mơ như vậy. Hồi ấy, Mỹ đã đánh phá ra miền
Bắc. Chiến công lừng lẫy của Hải quân ta bắn cháy
tàu Ma Đốc, rồi trận đầu đánh thắng, bắn rơi máy
bay và bắt sống phi công Mỹ... cứ rực rỡ mãi trong tâm
hồn đầy ắp mộng mơ của lũ chúng tôi. Bên cạnh đó
là những đợt tuyển quân của Hải Quân. Huyện tôi là
huyện ven biển, tất nhiên là phù hợp với yêu cầu rồi.
Vậy mà anh nào phải có sức khoẻ loại A mới được trúng
tuyển.
Dưới nước thì như vậy. Ước mơ thì như
vậy. Nhưng trong chuyện trên bờ, chuyện thực tế thì Chiến
khác hẳn.
Chúng tôi cùng thi đỗ cấp ba. Lớp tôi độ
một phần ba là nữ. Năm lớp tám cũng vầy vậy thôi. Nhưng
qua nghỉ hè thì khác. Đặc biệt là các bạn nữ.
Và trong số các bạn nữ thì có lẽ Hương
là khá nhất. Đến nỗi, lũ con trai khi gần Hương thì
không được tự nhiên lắm. Còn đứng xa liếc lại thì
cứ thấy râm ran làm sao ấy. Hình như Hương khá tròn trịa.
Đầu tiên, người ta nhận thấy đôi vai tròn. Rồi cái cổ
có đến ba cái ngấn tròn. Và... thôi thì đã tròn thì
cái gì cũng tròn. Nhưng đấy chỉ là sự nảy nở tự
nhiên của cơ thể thiếu nữ chứ không phải là Hương tròn
xoe! Đặc biệt hơn cả là khuôn mặt của Hương vừa đầy
đặn vừa trắng trẻo một cách đầy viên mãn. Hôm học Truyện
Kiều, trong khi thấy đang tìm cách mô tả cái khuôn trăng
của nàng Thuý Vân giống
cái gì để học trò dễ hiểu thì có kẻ bẻm mép nói
leo vào: "Giống mặt bạn Hương!"
Không biết có phải Hương không nhận ra
là mình xinh, hay những cô gái tròn trịa về hình dáng cũng
tròn trịa luôn cả phần tâm hồn, nên cô vẫn cư xử với
bạn bè tự nhiên như trước kia. Chỉ có đám con gái tinh
quái là hay giả vờ giả vịt không để ý nhưng vẫn thầm
thì rồi cười tủm với nhau về anh chàng nào đó lượn
lờ uốn éo trước hoa khôi của lớp.
Tôi cũng điêu đứng vì Hương. Xin thú thật
như vậy! Nhưng tôi khôn ngoan hơn đám si tình kia.
Bố tôi là người trong biên chế nhà nước
nên được phân phối xe đạp. Một chiếc Phượng Hoàng
đẹp như trong mơ. Thương con đi học năm sáu cây số, thỉnh
thoảng ông nhường cho tôi vài tháng. Vì vậy, tôi đã
được... đèo Hương. Thế rồi tôi nảy ra một diệu kế.
Tôi dặn Hương: "Có ai nói gì, Hương cứ bảo chúng
mình là anh em họ!" Đã nghĩ chán rồi, tôi mới có
sáng kiến đó. Cô bạn tròn trịa đồng ý luôn. Có lẽ
đơn giản là được ngồi xe đạp chứ chưa hẳn là cô
có tình ý với tôi. Bằng chứng: Cô cứ hồn nhiên như
anh em họ thật?
Điều oái ăm là, không những Chiến cũng
mắc chứng phải cảm nàng Hương như ai, mà xem ra còn khá
trầm trọng. Bởi vì hắn nhờ ông anh họ... chuyển
cho Hương một lá thư.
Trời đất hỡi! Oan trái là đây. Tôi căm
hờn cái lá thư cồm cộm trong túi áo tôi. Rồi tôi lôi
ra, nhìn nó trừng trừng như muốn thiêu đốt nó thành tro
bụi. Sao tôi ngu thế? Sao tôi không chối phắt? Nhưng làm
sao tôi có thể chối phắt? Phải! Tôi không có một lý do
gì để từ chối đưa thư.
Và tôi tìm cách khai thác phía Hương.
Như thường lệ, tôi vẫn đèo Hương đi học.
Thấy Hương không ríu rít như mọi ngày, tôi hồi hộp đến
nghẹt cả thở, chờ đợi đến lúc Hương sẽ phải nói
gì với tôi. Nói chứ! Chả lẽ lại không? Và Hương đã
nói:
- Sao ông lại… Ông với Chiến thân nhau lắm
cơ mà!
Tôi ấm ớ:
- Có chuyện gì vậy?
Hương bốp luôn:
- Lại còn vờ vịt! Ông bảo ông ấy là
tôi còn phải học đã!
Tôi mở cờ trong bụng:
- Quái nhỉ? Chuyện gì vậy? Hay là Chiến…
- Không có chuyện gì cả! Ông cứ nói hộ
tôi như thế!
Thấy chưa? Cương quyết lắm! Tôi đúng
là kẻ non dại. May mà còn kịp nghĩ ra! Thằng khôn lỏi của
tôi đắc thắng.
Tôi thuật lại lời của Hương với Chiến
mà không cần phải thêm dấm thêm ớt gì cả. Và tôi cũng
yên lòng rằng tôi vẫn trung thực với bạn. Nhưng thằng
khôn lỏi trong tôi còn bồi thêm: "Mới học hết kỳ
một. Mà còn những gần hai năm học nữa. Thôi! Ông cứ tập
trung vào việc học đã. Còn chuyện yêu đương thì… Tương
lai còn ở phía trước cơ mà!"
Thật là vừa chí tình lại vừa cao đạo!?
Chỉ tội cho ông bạn ngờ nghệch của tôi. Quả thật.
Sau bề ngoài có vẻ bình thường, thi thoảng tôi lại bắt
gặp những nét buồn vời vợi nơi Chiến. Đi bộ với
nhau, (những kỳ bố tôi mang xe đi) thỉnh thoảng Chiến vùn
vụt đi trước rồi thẫn thờ đứng lại chờ tôi. Ngồi
trong lớp, Chiến hay nhìn vào một khoảng mông lung nào đó.
Ôi ông thuyền trưởng si tình!
Hình như Hương cũng biết điều ấy. Tôi
bắt gặp vài lần cô liếc Chiến bằng ánh nhìn băn
khoăn.
Thế rồi điều bất ngờ xảy ra: Hương
nhờ tôi đưa thư cho Chiến. Thật khó mà diễn đạt nổi
tâm trạng của tôi khi lịch lãm nhận lời Hương. Đó là
gì nhỉ? Hình như là một đợt nghẹn đắng dâng lên ứ
cổ. Cảm giác thất bại làm tôi xa xót ê chề. May mắn
thay, không hề ai biết tôi yêu Hương. Vậy phải bình tĩnh
tìm hiểu ngọn ngành đã. Muốn chiến thắng thì bất chấp
mọi quy tắc. Kẻ thắng là kẻ đúng.
Và… Tôi đã bóc lá thư ấy một cách cực
kỳ khéo léo, theo cách của ai đó bảo rằng muốn khám thư
thì chỉ việc úp mép dán vào chỗ thật ẩm. Độ vài giờ
là hồ dán sẽ ướt trở lại.
Thư không có gì đáng kể, trừ mỗi câu: "Mình
hiểu những tình cảm Chiến dành cho mình, nhưng…"
Tôi căm thù chữ "hiểu". Ra đàn bà con gái là vậy!
Đầu tiên là "Mình còn phải học đã". Còn bây
giờ "Mình hiểu…" Nhưng tôi không thể quên chuyện
lá thư. Chỉ có điều là cần phải hành động lập tức.
Ra vẻ khách quan, tôi hỏi Hương:
- Cho ông bưu điện phỏng vấn nhá! Thư từ
đi lại thế này, có nghĩa là… Các cậu…
- Chả có chuyện gì đâu!
- Nói thật đi! Nếu không, tớ phá đám đấy!
- Vậy có chuyện thì sao?
Tôi đắng ngắt. Hương lại hiểu khác:
- Quả thật là…Chiến rất mạnh mẽ. Mẫu
con trai như thế, ai mà chả thích!
Tôi nhìn đăm đăm vào gương mặt tròn trịa
ấy mà lòng tê tái. Cô thật xinh đẹp và… xa lạ. Hình
như đôi gò má cô đang ửng hồng. Hình như mái tóc đen
nhánh kia đang ngượng ngập. Hình như hai bàn tay thon thả
kia đang bối rối. Nhưng. Tất cả những cử chỉ ấy không
dành cho tôi. Tôi đắng cay.
- Vậy… Tớ có mạnh mẽ không? Có được
ai thích không?
Chẳng biết đùa hay thật, Hương nhấm nhẳng:
- Cậu trẻ con lắm!
Đùng một cái, Chiến bảo tôi:
- Đợt này họ lấy đặc công nước!
- Đặc công nước là cái gì?
- Là Đặc Công, nhưng chuyên đánh dưới
nước. Thuộc Hải Quân!
- Thì sao?
- Tớ vừa khám rồi! Trúng luôn!
Tôi há hốc mồm. Và đột nhiên nhận ra rằng,
tôi chỉ là thằng trẻ con bên cạnh Chiến. Tôi mới mười
sáu tuổi đã đành, chỉ cao ngang vành tai Chiến đã đành.
Cái chính là, chỉ ít ngày nữa thôi, trong khi tôi còn là
em học sinh thì Chiến đã là anh bộ đội đặc công.
- Bao giờ lên đường?
- Năm ngày nữa!
Chuyện ấy làm tôi cứ ngỡ mình đang nằm
mơ vì quá bất ngờ. Trước kia định làm gì, đang nghĩ gì,
Chiến đều rủ rỉ với tôi. Còn lần này, liệu có phần
nào tại Hương không? Hỏi Chiến điều ấy, Chiến ngượng
ngập:
- Không phải! Nhưng… cũng không hẳn!
- Thế thì tại sao còn một năm nữa mới
đủ tuổi nghĩa vụ mà ông đã…
- Tớ muốn đi! Tất cả cho tiền tuyến! Họ
cho đi là tớ đi ngay. Nhất là lại vào Hải Quân!… Nhưng
mà… ông còn nhớ ước mơ của chúng mình không?
- Thuyền trưởng!
- Ừ! Nhưng chức thuyền trưởng của tớ
còn thiếu hình ảnh người yêu…
Tôi láng máng hiểu ra:
- Nghĩa là… Hương…
Chiến đỏ dừ mặt, lắp bắp:
- Giá mà… được nói chuyện với Hương
một lần…
Còn đang cơn xúc động, tôi hăng hái:
- Dễ ợt! Lúc nào? Ở đâu? Tôi hẹn cho!
Chiến đần mặt ra một lúc rồi bất ngờ
đặt bàn tay nặng trịch lên vai tôi:
- Giá gần hôm đi thì hơn. Chỗ nào nhỉ?
À! Ở sân vận động huyện!
- Xong béng! Mồng năm lên đường chứ gì?
Vậy mồng ba hay mồng bốn?
- Mồng bốn!
Ngẫm lại chuyện ấy, thoạt tiên tôi buồn
cười. Cái thằng gà tồ! Hẹn ở đâu không hẹn, lại hẹn
ở sân vận động trống toang trống toàng. Chạy thi chắc?
Nhưng rồi tôi lại thấy chống chếnh thế nào ấy. Trong
giờ phút chia tay, chàng trai lên đường chinh chiến sẽ nói
gì với người mình hằng yêu dấu? Và trong thi cảnh hùng
tráng ấy, liệu nàng có vượt được khỏi quy luật tất
yếu là dâng trọn trái tim cho người ra đi không?
Nhưng thằng khôn lỏi trong tôi chưa chịu
thúc thủ. Nó cười vào mặt tôi: Mày chả mạnh mẽ tí
nào! Sao lại dễ dàng để mất? Làm gì có chuyện nhường
nhịn trong tình yêu! Mày với Chiến là bạn. Nhưng Hương
thì chỉ có một. Nếu mày không thuộc mẫu "con trai rất
mạnh mẽ" như Chiến thì trời phải cho mày mưu trí
chứ! Chàng Đantê chẳng đã thắng tên khổng lồ Gôliat
đó sao?
Và tôi đã nghiền ngẫn một kế hoạch
tinh tế như thế này: Với Chiến, tôi hẹn năm giờ chiều
ngày mồng bốn. Điều này hoàn toàn hợp lý, vì Hương
tan học giờ ấy. Còn với Hương, tôi hẹn ba giờ. Phải!
Ba giờ là chắc ăn nhất. Vì lần đầu hẹn nhau, chả cô
gái nào lại đợi chàng trai cả! Nếu ngoại lệ thì cho
là đợi đến nửa tiếng. Ngoại lệ nữa, cô gái sẽ
vòng đi vòng lại chỗ hẹn vài lần là cùng, chứ chẳng
cô nào điên mà đứng đợi hai tiếng đồng hồ…
Sáng hôm sau, cả lớp tôi sang sân vận động
huyện để tiễn Chiến.
Chiến thật tuyệt vời trong bộ quân phục
Hải Quân. Bộ ngực nẩy căng trong tấm áo màu xanh. Từ
giữa lồng ngực ấy, những sọc trắng chạy ngang khuất
vào những sọc trắng vút lên, bồng bềnh trên chiếc yếm
lính thuỷ nổi tiếng lãng mạn… Nhưng gương mặt Chiến
thì… buồn.
Giữa những câu chào, câu chúc, những món
quà nho nhỏ của lũ học trò, Chiến dõi mắt tìm Hương.
Còn Hương thì luôn lẩn vào đám bạn gái. Thằng khôn lỏi
trong tôi hể hả. Như vậy là họ không gặp nhau được.
Và Hương đang giận. Nhưng rồi… có một điều gì đó
làm tôi ngượng ngùng khi cầm bàn tay to lớn và ấm áp của
Chiến. Có cái gì đó làm tôi thấy xấu hổ và nhục nhã
khi ấp úng nói lời tạm biệt Chiến…
Thế rồi chiếc xe tải từ từ lăn bánh.
Chiến cứ nhoài người vẫy mãi về phía chúng tôi.
Thế rồi một tiếng khóc bật ra từ đám
con gái. Tôi quay lại. Hương đang dụi mặt vào mái tóc ai
đó. Cả lũ, mắt đỏ hoe…
Tôi không dám ngỏ lời với Hương sau khi
Chiến đi. Có lẽ vì tôi ngại những giọt nước mắt của
Hương và thấy mình có lỗi với Chiến.
Một năm sau, tôi nhập ngũ. Lá thư cuối cùng
của Chiến đến đúng vào những ngày tôi chuẩn bị lên
đường. Thư viết:
"… Bọn mình vừa đánh một trận tuyệt
vời. Tàu địch nổ tung đúng giờ hẹn. Vui lắm! Cả
đơn vị còn được nghe tin trận ấy trên đài. Còn bây
giờ, chúng mình đang chuẩn bị cho một trận đánh mới.
Nhưng mình không thể nói gì hơn. Bí mật quân sự mà! Chỉ
biết rằng mục tiêu là một hải cảng lớn. Chúng mình sẽ
phải bơi vài chục ki lô mét để tiếp cận mục tiêu.
Ông nhớ chuyện cá măng không? Đối với tớ, tàu địch
cũng chỉ là con cá măng khổng lồ. Chúng có mạnh đến
đâu, phòng thủ kỹ lưỡng như thế nào thì cũng phải có
chỗ sơ hở. Nhất định chúng mình sẽ hoàn thành nhiệm
vụ.
Cho mình gửi lời thăm Hương với nhé. Kể
cũng lạ. Gì cũng chả ngại, nhưng sao mình lại ngại
trái tim phụ nữ đến thế. Nhớ Hương lắm nhưng không
dám viết thư. Giá mà…"
Giá mà không có sự kiện kỷ niệm trận
đầu đánh thắng của Hải quân thì có lẽ những gì của
tôi với Chiến vẫn còn ẩn khuất đâu đó dưới dòng đời
mải miết chảy. Vẫn biết rồi đến lúc con người phải
đối diện với chính mình. Điều gì làm được, chưa chắc
đã nhớ. Còn những lỗi lầm thì chắc chắn sẽ trồi
lên như cái dằm nhức nhối trong đám trầm tích của thời
gian. Chiến ơi! Không biết có phải đây là trò đùa của
số phận không? Tại sao hồi ấy tôi lại phản bội Chiến
chứ? Bạn chưa hề biết hay vong linh của bạn đã biết
mà vẫn tha thứ cho tôi?
Hương, cô bạn tròn trịa của chúng ta đúng
là có một số phận khá tròn vẹn. Như nàng Thuý Vân
trong Truyện Kiều mà chúng ta đã học ấy.
Còn tôi, bây giờ, mặc dầu cái kỷ niệm
đau đớn ấy đã được cày tung lên rồi. Nó có đầu độc
tôi không? Tôi phải trả giá như thế nào? Tôi cũng chưa
biết nữa! Nhưng sau những dòng này, Chiến ạ! Tôi đã thấy
nhẹ nhõm phần nào… ./.
Nguyễn Danh Khôi