Khoả
thân màu xám
Mười
một tuổi. Nó học lớp sáu.
Đứa
bé gái ấy thật bình yên. Cái cặp học sinh với những
quyển tập học, chữ viết đẹp, sạch sẽ. Những
quyển truyện tranh chọn lọc. Những buổi tối đi phố
cùng với gia đình. Thỉnh thoảng, trong năm, nó đi dự
sinh nhật của những đứa bạn cùng lớp. Và những công
việc vặt vãnh trong khả năng của nó. Sáng thức dậy
sớm, đánh răng, rửa mặt, quét bụi, quét phòng, sắp
xếp lại sách vở. Ba nó đưa nó đến trường. Mỗi ngày,
đến giờ đi học là nó buồn, mặc dù nó thích học,
thích gặp các thầy cô trong trường, thích bay nhảy
trong sân trường.
Từ
ngày nó chào đời trong căn nhà này, những quấn quýt ghì
siết của ba mẹ nó bỗng nới lỏng. Ưu tư, sợ hãi luôn
phảng phất trên gương mặt của ba mẹ nó. Nhìn dáng
vẻ của nó, người ta mơ hồ cảm nhận một bất trắc
nào đó chực xảy đến. Nó yếu đuối, mong manh, sương
khói. Dường như lúc nào nó cũng chực biến khỏi cõi
đời này. Một cơn bạo bệnh. Một tai nạn. Trong ý nghĩ
của ba mẹ nó, đôi lúc, thoảng lướt ngang trong họ
một đám mây màu xám.
Không
biết từ lúc nào, nó cảm thấy chông chênh và trống
trải. Càng ngày nó càng cảm nhận rõ ràng, nó thực
sự uất hận khi nhìn ngắm ba mẹ nó. Khi có sự hiện
diện của hai người, lập tức nó bỏ đi mang theo sự
bứt rứt, quạu quạ và bất an. Nó ra vào, tới lui trong
nhà, tay nó vứt ném những đồ vật gây ra những tiếng
động nhằm lấp đầy sự uất hận mà lúc nào nó cũng
cảm thấy nhưng không dám thể hiện được một cách
trọn vẹn. Càng gây tiếng động thần kinh nó càng căng
thẳng. Nó rất gần với trạng thái của kẻ điên, mà
nó, vì còn quá nhỏ nên không nhận biết. Nó hoàn toàn
không thích trạng thái này. Vì khi trạng thái này xâm
lấn, nó không còn hồn nhiên nô giỡn như trước đây
nữa. Một câu hỏi luôn luôn ức chế nó. Nó biết
rằng, nó sẽ chiến thắng ba mẹ nó một cách tuyệt đẹp,
khi nó diễn đạt được câu hỏi ấy. Nhưng chắc ba
mẹ nó đau và chua xót lắm. Ba mẹ nó như hai cây cổ
thụ che chắn cho nó. Nó liên tưởng đến điều ấy
thật rõ ràng khi ba mẹ nó đi công tác để nó ở nhà
một mình. Nó phải tự sửa soạn lấy bữa ăn. Đó là
những ngày nó bơ vơ, trống trải. Ba nó hiểu trạng thái
ấy và luôn bảo nó: “Con phải tập tính
điềm tĩnh, không được nóng nảy”. Một hôm, dù
hết sức kiềm chế, nhưng nó vẫn buột miệng: “Trong
lớp, bạn chửi mình, bạn hiếp đáp mình, con phải làm
sao?”. Ba nó cầm lấy bàn tay của nó - bàn tay lạnh
ngắt vì xúc động, ba nó mỉm cười: “A, con phải cho
cô hay”. Nó dồn tới: “Nhưng cô không xử! Ba nó ôm nó
vào lòng “Bạn nào đánh con? Ba sẽ nói với cô chủ
nhiệm”. Nó tỉnh như không: “Thế mà ba bảo con phải
độc lập, phải tự giải quyết những vấn đề của mình”.
Ba nó im lặng. Nó hả hê, nhưng lòng dạ nó tái xanh. Nó
vừa nói, vừa bỏ đi ra chỗ khác như muốn tránh xa ba nó:
“Ba khỏi lo! Con sẽ tự giải quyết, không làm phiền
ba đâu”. Dường như ba nó không quan tâm lắm về dự
dịnh của nó.
Nó
nuôi cơn giận suốt một ngày, một đêm. Giận gia đình.
Giận đứa bạn cùng lớp. Sáng hôm sau khi vào lớp, nhét
cặp vào hộc bàn, ngay lập tức nó đứng đối diện
với đứa bạn trai cùng lớp, cứng cáp hơn nó nhiều. Nó
dang thẳng tay hết lực vào mặt bạn trong khi đôi mắt
nó đã tối mù vì khóc: “Hôm qua, sao bạn giấu mất
tập của tôi”. Thằng kia toét miệng cười, chìa má bên
kia: “Nè! Đánh nữa đi”. Nó quay mặt khóc tức tưởi.
Sụp đổ. Bời vì nó sẵn sàng chờ một hai cú đánh
trả, nhưng thằng kia đã ào ra sân chơi cùng lũ bạn.
Từ
đấy, bất lực và hằn thù càng thêm đeo đuổi nó.
Họ
đẹp một cách toàn bích.
Người
vợ với gương mặt thánh thiện, làn da mịn màng, mềm
mại, vóc dáng như một người mẫu. Người chồng cương
nghị đầy nam tính. Những đêm trong khu vườn tĩnh
lặng, họ khoả thân dưới ánh trăng. Cả hai thân thể:
một trắng muốt đầy ma lực, một rám đen dũng mãnh. Dù
cả hai đôi mắt đều nhắm nghiền nhưng họ vẫn chiêm
ngắm được độ tương phản của hai màu da. Họ nghe
mặt đất của khu vườn chuyển động, run rẩy. Từng dòng
nhựa co rút dữ dội, phóng thoát lên từng đỉnh của
những chiếc lá non. Những đêm họ đi chơi về khuya,
vội vã bước vào phòng khách khoá trái cửa lại, gấp
rút, lính quýnh trút bỏ y phục. Những buổi sáng trong
phòng tắm. Những buổi chiều trên nền gạch. Họ khát
thèm nhau rồ dại và không bao giờ muốn lơi nghỉ.
Những lúc cách xa, hồi ức của họ tràn ngập những động
tác của khoái cảm, của những hạnh phúc họ đã
trải. Và họ cảm thấy rằng, các hình ảnh ấy quá
nhiều, quá dồn dập, những hồi ức của họ không
thể nào tái hiện đầy đủ.
Một
đêm, trong khu vườn, người chồng bửa toát cây cột cũ.
Từng thanh củi mang dấu tích của ái ân được ném vào
lửa. Từng chiếc. Thật chậm. Bên cạnh ngọn lửa cất
cao ấy cùng với tiếng nổ lép bép và âm vang phần
phận của lửa, họ cũng đã kiệt lực khi trút cạn cho
nhau. Cả hai cùng thiếp đi trên cỏ.
Đám
lửa dần lụi tàn.
Kiệt
lực, mỏi mệt, bải hoải khi họ thức dậy gió đã
cuốn vào những tàn tro bám vào những đầu ngọn cỏ đang
ướt sương. Tàn tro bay làm bẩn khu vườn của họ. Sáng
hôm sau, người vợ dùng chổi quơ lướt trên đám cỏ.
Những tàn tro rơi xuống, len nấp trong cỏ rậm. Mấy hôm
sau, nhờ vào những đám mưa lớn, những tàn lửa mới
tan vào trong đất. Và cái vòng tròn chỗ đám lửa bắt
đầu nảy lên những ngọn cỏ non.
Đối
với người vợ, cái vòng tròn ấy thật dị thường.
Trong cảm nhận của nàng nó không bao giờ hoà điệu
với sắc cỏ chung quanh. Nàng xót xa khi chú ý đến cái
vết sẹo, chỗ gốc cây mận. Hôm ấy, gío đàn áp
ngọn lửa làm tiêu huỷ hết một bện vỏ gốc cây
mận. Vỏ cây chỗ ấy bị khét đen và bung ra, trơ thân
gỗ màu nâu. Lớp vỏ tươi chung quanh vết thương co
lại, dầy lên, có vẻ như sức sống của cây mận không
muốn lan đến để che kín vết thương. Ý nghĩ đó làm
nàng nao lòng.
Chính
đêm ấy, bằng những cảm nhận hết sức rõ ràng, nàng
biết ngay mình đã thụ thai.
Từ
dạo ấy, có những đêm nàng cố tưởng tượng những
rung động cũ. Thật khó khăn và mơ hồ. Nàng cố gắng
tìm kiếm và tái diễn. Nhưng tuyệt nhiên, cái không khí
cũ, cái cảm giác cũ không còn nữa. Có nhiều lúc nàng
phải tự đóng kịch cho chồng nàng vui. Chồng nàng thì
vẫn đam mê, cuồng nhiệt. Nàng chợt nhớ lại, kể từ
khi thụ thai, nàng không còn sức lực nữa. Dù màu nắng
màu mật ong thật đẹp, nàng cũng cảm thấy nóng nảy.
Dù những đêm mưa, trong căn phòng giường chiếu ấm cúng,
tiếng mưa bên ngoài ào ạt, âm thanh dỗ dành, nàng cũng
không cảm thấy yên giấc. Nàng cảm thấy như kim châm
trên các vùng da thịt. Nàng xa lạ với đời sống. Nàng
không còn hãnh diện vì vẻ đẹp thánh thiện của mình.
Nàng chỉ quan tâm dò xét tâm trạng và sự biến chuyển
cơ thể của chính nàng. Có một con sâu róm, mình toả
đầy lông trắng rúc vào trong não nàng, ngọ nguậy, sau
đuôi nó thỉnh thoảng xịt ra một vệt nước. Nàng
muốn phát điên.
Nàng
đâm ra thù ghét người đàn ông. Bạo liệt, tật bệnh,
tục tằn - tất cả những thứ đó nhằm hành hạ, quăng quật một người đàn bà.
Chỉ có thế. Chỉ là những thú tính được trùm kín
bởi mảnh vải linh thiêng. Chính họ - đàn ông lẫn đàn
bà đều ngợp người trong những mỹ từ ấy suốt cả
cuộc đời và họ gọi đó là hạnh phúc. Ơ kìa ! Phải
chăng nàng đã thức tỉnh quá sớm? Hay ngộ nhận quá
sớm?
Dù
muộn hơn, cho đến khi đứa bé ra đời người chồng
mới cảm thấy vợ mình đã lãnh cảm. Phần nàng, nàng
cố hết sức tự nhủ rằng mình vì quá khắt khe, quá tưởng
tượng nên đâm ra ngộ nhận tình yêu của chồng. Cho nên,
vẫn không gian yêu dấu ngày xưa, vẫn hai thân thể hoàn
mỹ ấy dò dẫm, lần mò tìm kiếm cái cảm giác tuyệt
đỉnh từ ngày xưa. Họ thử đi, thử lại hết mọi nơi,
mọi ngóc ngách. Và dù đêm hay ngày, kết quả thật vô
vọng. Tất cả, đối với nàng chỉ là thể xác với
thể xác. Bóng dáng của sự thăng hoa đã câm nín.
Dần
dần, cả hai cùng hướng về một nẻo: tâm cảm, lòng
thương yêu của họ tập trung cho đứa bé. Từ khi ra đời,
nó yếu ớt, mỏng manh. Nó cần sự che chở đến suốt
cuộc đời nó. Sự khoái lạc riêng tư - họ nghĩ - đó
là một tội lỗi. Cũng may, họ đã thiêu huỷ hết
những vết tích mà một thời họ muốn ghi dấu.
Hơn
mười năm, họ yên tâm sống trong trạng thái ấy.
Đứa
bé gái, từ khi nó bước vào lớp sáu, nó bỗng trở nên
cô độc, không cần sự quan tâm của ba mẹ nó. Nó chỉ
quan tâm mãnh liệt đến bản thân và ý nghĩ của chính
nó. Có lẽ từ lúc lên bốn, vào học mẫu giáo, mỗi
khi ba nó rước nó từ lớp học về nhà, mơ hồ nó
muốn hỏi ba mẹ nó một câu hết sức quan trọng, nhưng
nó không hình dung một cách cặn kẽ các câu hỏi ấy. Nó
không bao giờ kịp thắc mắc một điều gì, bởi hàng
ngày nó có đầy ắp những trò chơi vui thú, ngợp người
trong sự chăm sóc thiết tha của ba mẹ nó. Nó cũng không
hề hay biết câu hỏi vô hình ấy ngày càng lớn lên
trong tâm tưởng nó. Trước đây nó hồn nhiên say mê
ngắm cha mẹ nó. Họ đẹp, thông minh sáng láng như hai
thiên thần. Những buổi chiều đi phố mua sắm hoặc
dạo qua những công viên bao giờ cũng đi cả gia đình.
Chưa bao giờ nó chịu đi riêng với ba hoặc mẹ. Nó là
mối dây sống động liên kết hai người. Nhưng giờ đây,
nó khước từ mọi cuộc vui có sự hiện diện của ba
mẹ. Nó chỉ im lặng lủi thủi ở nhà hoặc đi chơi cùng
với bạn.
Buổi
sáng hôm ấy, tiết trời lành lạnh. Không khí trong veo.
Trong khu vườn nhà có vài chậu hồng đang nụ xinh xắn.
Cô bé chuẩn bị đi học, áo dài trắng phất phơ -
thật dễ thương và thanh khiết. Nó ghé mắt quá những
nụ hồng. Ba mẹ nó rạng rỡ bước ra. Giọng ba nó
thật ấm: “Ba chụp cho con một pô hình rồi hãy đi
học con nhé!” Nó bỗng nghe thót tim, lùi xa những chậu
hồng, giọng điệu gắt gỏng: “Không”. Một giây,
tất cả đều im lặng. Nó cố trấn tĩnh, ôm chiếc
cặp căng phồng sách vở, bước về phía ba mẹ. Nó nghiêng
nghiêng gương mặt xanh xao với đôi mắt to, đen láy. Nó
cố diễn thật đạt vai của một đứa bé hồn nhiên,
giọng nó dịu dàng trong như nước suối: “Ba mẹ thật
đẹp…” nó nói đến đó, nó rung lên, quỵ về phía
mẹ nó. Nhưng lập tức, nó đứng thẳng người và
ngẩng cao đầu, giọng điệu dữ dằn, nanh nọc: “Tại
sao ba với mẹ sinh con không đẹp?”
Nói
xong, nó quẳng chiếc cặp và thoát đi. Nó chạy nhanh ra
cổng, vạt áo dài tung bay. Nó muốn cất cao lên, biến
mất vào khoảng không. Nhưng bước chân của nó rối
loạn lảo đảo, vấp váp chực nhào xuống đất. Một bên
vai nó, ống tay áo dài rộng phất phơ, xoắn xuýt trong
gió. Cánh tay còn lại đng vẫy đập
dữ dội, bạo liệt. Nó té nhào xuống sân. Trong cơn
tuyệt vọng và xấu hổ, nó lết đi, muốn nhủi trốn vào
một nơi nào đó, giấu biệt chiếc cánh gãy bẩm sinh./.
Lê Đình Trường
|