Ba cô gái. Vừa mới hết năm thứ nhất khoa diễn viên
thì họ nhận được vai. Thực ra người ta chỉ chọn một
cô để giao vai chính. Nhưng cô này không chịu đi đóng
phim nếu hai cô bạn không có vai diễn. Ở vào hoàn cảnh
khác thì người ta bái bai cô em, chúng anh không có chế
độ ăn theo, chúng anh không bán vé kèm trẻ em, bao nhiêu
siêu sao đang trông đợi chúng anh mỏi mòn ra kia. Nhưng
đây là phim hợp tác. Với Việt kiều. Ông Việt kiều
trả tiền để làm phim về mối tình thời trai trẻ của
ông. Cô gái chính là hình bóng người yêu của ông bốn
mươi lăm năm trước. Người yêu đã rủ ông cùng trốn
ra vùng kháng chiến nhưng ông không đi. Thế là đôi người
đôi ngả. Người thành Việt kiều yêu nước. Người thành
cán bộ cách mạng lão thành.
Ông Việt kiều đồng ý cho thêm vào bộ phim hồi ký
hai cô bạn gái của người yêu. Người yêu được trả
chín triệu. Hai cô bạn, một cô ba triệu, một cô hai
triệu. Cả ba cô sẽ trở thành những diễn viên nổi tiếng,
ta chẳng nên gọi tên thật của họ ra làm gì. Cứ đơn
giản gọi họ là Chín Triệu, Ba Triệu, Hai Triệu, mặc
dù dùng tiền nong để đặt tên nhân vật đâu có hay
gì.
Ba cô rủ nhau ra đảo Cát Bình trước. Năm ngày nữa
đoàn phim mới tới. Năm ngày đủ cho họ đi tắm biển,
đi dạo chơi và làm quen với khung cảnh họ sẽ phải xuất
hiện. Chính ở đây họ đã gặp Bóng Rổ. Các cô đặt
tên cho người đàn ông là Bóng Rổ vì anh ta cao lớn,
dáng vẻ như một vận động viên bóng rổ. Anh là con rể
của một cán bộ cấp cao, ta chẳng nên gọi tên thật của
anh ra làm gì. Cứ đơn giản gọi anh là Bóng Rổ. Mà thực
ra anh cũng đã mất tên từ lâu, từ khi bị cái bóng của
ông bố vợ phủ lấp lên. Ở đâu người ta cũng trịnh
trọng giới thiệu anh là con rể ông Y, thế là đủ, họ
không cần giới thiệu học vị nghề nghiệp chức vụ của
một gã X vô danh vô nghĩa.
Trên bãi biển chỉ có một người đàn ông. Đấy là
trong mắt ba cô gái mười tám. Thực ra bãi tắm khá đông
người. Nhưng người đàn ông nổi bật vóc dáng ngoại
cỡ, gương mặt phảng phất buồn và cặp mắt nâu xa xăm
hướng nội. Anh ta chỉ xuống biển tắm một lát, rồi
lên ngồi một mình bên chiếc bàn ở chỗ khuất. Ba cô
đi qua vẫy tay cười với anh. Anh ta cười đáp. Gương mặt
đẹp méo xệch đi vì nụ cười lịch sự đáp lễ.
Vẻ mặt hắn đầy âm mưu như đang tính chuyện vượt
biển sau một vụ án. Ba Triệu nói. Hắn giống một kẻ
thành đạt rửng mỡ vừa bị một đòn suy sụp. Hai Triệu
nói. Hình như cả hai cậu đều đúng, mà hình như không.
Chín Triệu nói. Cả ba cô đều nói. Cả ba cô đều phân
tích tâm lý nhân vật theo lý thuyết. Chưa cô nào có người
yêu.
Chẳng rõ cô nào đầu tiên nghĩ ra cái trò ấy. Họ sẽ
dàn dựng một vở kịch tình yêu với Bóng Rổ. Ít ra cũng
biết được anh ta thuộc loại nào trong mấy loại người
nêu trên. Thì cứ coi đây là một tiểu phẩm bài tập
mà ba cô vẫn cùng làm với nhau ở trường.
Chín Triệu là nhân vật nữ chính. Ba Triệu là trợ
lý đạo diễn. Hai Triệu là đạo diễn. Vẫn thường
như vậy, kẻ kém giá nhất vẫn thường chỉ đạo kẻ
đắt giá thực hành diễn xuất.
Các cô họ nhà Triệu có năm ngày để dàn dựng tiểu
phẩm. Trên thực tế có thể coi màn kịch kết thúc sau
bốn ngày.
Ngày thứ nhất.
Thời gian: Từ 3 giờ đến 6 giờ chiều. Địa điểm:
Bên bãi tắm, chỗ chiếc bàn ở góc khuất.
Sau sáu giờ, Chín Triệu kể lại toàn bộ câu chuyện
với hội đồng các tác giả kịch bản và đạo diễn.
"Anh ấy bảo rằng tôi gấp đôi tuổi em. Mình hỏi
sao anh biết. Bóng Rổ nói em kể vừa mới hết năm thứ
nhất Tổng Hợp, tức là em chừng mười tám tuổi. Tôi
ba mươi sáu tuổi, tức là tôi gấp đôi tuổi
em...".
- Vừa mới mở màn đã bóc mẽ tuổi tác nhau ra thì
diễn kịch tình yêu làm sao được nữa.
Hai Triệu lắc đầu chê.
"Bây giờ anh ấy rất sợ tình yêu, anh ấy luôn
chạy trốn tình yêu".
- Giọng tà lưa của mẹ mìn ái tình đấy.
Ba Triệu bảo.
- Không đúng, như mình đây này, mình cũng luôn chạy
trốn tình yêu.
Chín Triệu phản đối, rồi kể tiếp. Bóng Rổ nói
anh vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng. Chín Triệu
không tiện hỏi sai lầm gì. Anh cũng không nói, mà chuyển
sang kể chuyện tình yêu tuổi mười tám của mình. Anh
yêu cô bạn gái cùng tuổi cùng lớp ở trường đại học.
Họ yêu nhau thắm thiết sáu năm, quãng thời gian xưa nay
hiếm trong thời buổi tốc độ này. Rồi họ lấy nhau,
có một con gái năm nay mười một tuổi. Cũng cần phải
biết rằng vợ Bóng Rổ là con gái của ông Y lừng danh.
- A, hắn ta là một tay đào mỏ - Ba Triệu đắc thắng
reo lên - Yêu cha mà lấy con. Đào mỏ sẽ chết vì sập
hầm lò con ơi.
Không đúng, Bóng Rổ khi yêu nào có biết người yêu
là con nhà cán bộ hay bình dân. Bạn bè và những người
xung quanh cũng xì xào đàm tiếu. Nhưng anh đâu có lỗi
vì người yêu sinh ra trong một gia đình như thế. Người
yêu của anh cũng đâu có lỗi. Mặc dù cũng phải thừa
nhận rằng nhờ rơi vào vòng ân sủng của gia đình ông
Y mà mọi việc đều êm xuôi ở cơ quan của anh, ở những
cơ quan anh đến liên hệ công tác.
- Vợ anh ta có đẹp không nhỉ?
Hai Triệu băn khoăn buông một câu hỏi trống không.
- Những gã điển trai thường hay sa lưới của những
đứa con gái xấu xí.
Ba Triệu nhận xét. Cô là người duy lý và tỉnh táo
hơn cả. Xinh đẹp, giàu có, danh tiếng, thế lực là những
thứ ông trời ban nhỏ giọt cho con người, mỗi người
chỉ được đúng một giọt, rất công bằng, chẳng ai hơn
ai. Kẻ nào chẳng may đớp được hai ba giọt khác thì
phải trả giá theo kiểu ăn trước trả sau, rất thảm
khốc. Từ kết luận này của Ba Triệu thì dứt khoát
con ông to không đẹp. Vợ Bóng Rổ không đẹp. Đấy là
điều Chín Triệu phải xác minh ở màn thứ hai.
Ngày thứ hai.
Thời gian: Buổi sáng từ 6 giờ 30 đến 8 giờ 30. Địa
điểm: Bên bãi tắm. Hai diễn viên phụ giỡn sóng ngoài
xa. Buổi chiều từ 2 giờ 30 đến 5 giờ 45. Địa điểm:
Ngồi bên cầu tàu, nhìn ra vịnh biển.
Hóa ra là vợ Bóng Rổ đẹp mê hồn. Anh đưa cho Chín
Triệu xem tấm ảnh vợ gài trong cuốn sổ nhỏ ở túi
áo ngực.
- Có thể chỉ là chị ta ăn ảnh. Có thể chỉ là chị
ta mông má tân trang quá nhiều - Ba Triệu phỏng đoán rồi
khẳng định - Đàn ông thông minh thì không bao giờ lấy
vợ đẹp.
- Như cậu nói thì hoặc là anh ta ngốc ngếch, hoặc
là thực sự chị ta không đẹp?
Hai Triệu hỏi lại.
Chín Triệu không tham gia cuộc tranh cãi. Rốt cuộc cô
đã biết được và kể lại cho hai bạn nghe về sai lầm
của Bóng Rổ. Vợ anh đi học ở Pháp. Được một thời
gian, ông bố vợ định gửi nốt Bóng Rổ sang Pháp, nhưng
anh từ chối. Anh đã nghe khá nhiều lời đồn đại và
không muốn mang tiếng nấp bóng nhà vợ. Anh đi công tác
biệt phái ở miền Nam. Anh gặp một người đàn bà có
những nét giống vợ mình. Anh yêu người đàn bà giống
vợ mình.
- Đi với người khác mà vẫn cảm thấy như đang đi
với vợ. Đấy là tâm lý tự lừa dối mình để xua đi
mặc cảm tội lỗi.
Ba Triệu nói.
Anh nghĩ sao nếu vợ anh ở bên kia cũng tìm được một
người đàn ông nhang nhác giống anh? Chín Triệu hỏi.
Bóng Rổ buồn bã gật đầu. Một vài người bạn cũng
hỏi anh điều đó. Nhưng anh hoàn toàn tin tưởng. Vợ
anh không phải loại người đi tìm nguồn vui tạm bợ.
Chị thích những giá trị bền vững. Thỉnh thoảng vào
ban đêm anh gọi điện thoại cho vợ. Sung sướng cực độ
dù chỉ là gửi một cái hôn gió qua điện thoại.
- Mình tin rằng con mụ kia cũng chẳng chịu thua kém để
một mình chồng ngồi nhà ăn chả ăn nem như thế. Có vợ
mà cho đi Tây, như rim không khoá để ngay Bờ Hồ.
Ba Triệu bảo.
- Đừng có nghĩ về con người cay nghiệt như vậy.
Chín Triệu nhắc.
Ba Triệu nghi ngờ nhìn bạn. Xem ra cô nàng diễn viên
- điệp viên này đã bắt đầu bị đối tượng hấp dẫn.
Cô ta sẽ quên vai trò đang đóng của mình để mê muội
nhập thân vào nhân vật. Hai Triệu ủng hộ lối diễn
xuất nhập thân hết mình, có như vậy mới chân thực,
mới không gây cảm tưởng giả tạo. Stanilavsky đã chủ
trương như thế. Nhưng Ba Triệu theo trường phái Bertolt
Brecht. Một lần Brecht đến nghĩa trang, thấy hai nấm mồ
cạnh nhau, một tấm bia ghi Nơi đây an nghỉ một diễn
viên đích thực, tấm bia thứ hai ghi Nơi đây an nghỉ một
khán giả đích thực. Hỏi mới biết trong một buổi diễn,
một khán giả thình lình đứng bật dậy, rút súng bắn
chết nhân vật vô lại trên sân khấu. Ngay lập tức
ông ta nhận ra mình nhầm, bèn quay súng tự sát. Brecht bảo
hãy thay dòng chữ trên bia mộ thành Nơi đây an nghỉ một
diễn viên tồi nhất, và mộ kia: Nơi đây an nghỉ một
khán giả tồi nhất. Brecht cho rằng nhập vai đến mấy
thì cũng phải để một khoảng gián cách, để cho diễn
viên và người xem đồng thời xúc động mà vẫn tỉnh
táo ý thức được rằng họ đang diễn kịch và xem kịch.
- Chớ dại mà mê muội theo nhân vật mình đang đóng.
Ba Triệu nhắc nhở Chín Triệu.
Ngày thứ ba.
Thời gian: Suốt buổi sáng. Địa điểm: Hang Tùng Cau.
Chín Triệu và Bóng Rổ tách ra đi riêng với nhau. Hai cô
bạn gái loanh quanh bên bờ vịnh chờ điệp viên trở về.
Bóng Rổ đang bận rộn với công việc biệt phái và
người đàn bà trông giống vợ anh ở Sài Gòn, thì người
vợ pháp lý lặng lẽ từ Paris về Hà Nội. Chị ta vội
vã bán nhà, vội vã phân tán tài sản, vội vã tuyên bố
ly thân. Chị ta không biết gì về người đàn bà giống
mình ở Sài Gòn. Lý do ly dị chỉ là không hợp về mọi
mặt. Lý do thực sự lại là một gã điển trai cùng du
học và cùng phiêu lưu tình ái. Gã này đã húc thẳng
vào chị ta sau một lần đánh cuộc với đám bạn bè đàn
ông. Gã đang bị kỷ luật vì những lý do tài chính
không minh bạch. Gã sẽ bị gọi về nước. Công danh sẽ
đứt gánh giữa đường. Chỉ có người cha của chị ta
mới cứu được gã. Gã lao sầm sầm vào chị như một
cái máy xúc. Chị bị húc đổ ngay, như thể đến bây
giờ mới khám phá ra một tình yêu đích thực. Chị lao
ngay về Hà Nội như thực hiện một cuộc tập kích chiến
lược bằng hàng không. Chị tập kích cho tan tành căn nhà
và mái ấm gia đình vun vén bấy lâu. Chị tập kích vào
người cha để ông phải hứa sẽ đưa tay cứu vớt gã
nhân tình sẽ cưới chị. Sau trận không tập, chị lao
vút trở lại Paris. Cặp tình nhân chờ đợi mỏi mòn để
cuối cùng nhận được quyết định của ông bố. Ông sẽ
không cứu bất cứ kẻ nào dính líu vào vụ này. Ngắn
gọn. Chắc nịch.
Gã nhân tình thoang chốc trở mặt. Trong cơn điên
khùng, gã thẳng tay đánh đập chị ta. Gã định bỏ trốn
nhưng không thoát. Chị ta cứ lăn lóc đòi bỏ học để
theo gã bị dẫn độ về nước. Đến lúc ấy, Bóng Rổ
mới biết chuyện. Anh gọi điện sang cho vợ. Em hãy
quên hết mọi chuyện đi, anh tha thứ cho em. Tôi không
quên, tôi cứ nhớ, anh là cái thá gì mà tha thứ cho
tôi, người ta muốn hại anh ấy, muốn biến anh ấy thành
kẻ ăn mày, thế thì tôi sẽ đi theo anh ấy làm một con
ăn mày cho xứng đôi. Bóng Rổ không ngờ người yêu dịu
dàng e lệ ngày xưa, người vợ khôn khéo nhẫn nại
ngày nay thoắt xù lông một con sư tử cái mà gầm lên
như thế. Chị ta bỏ học, về nước để nhằng nhẵng
bám theo gã nọ, để bị gã đánh đuổi, để rồ dại
theo gã đi khắp nơi khiếu nại cái quyết định kỷ luật.
Hai năm trời Bóng Rổ kiên trì dỗ dành người vợ đang
tự huỷ hoại thành thân tàn ma dại. Không một lời
nào lọt tai chị ta nữa. Mới rồi, Bóng Rổ đành phải
ký vào cái đơn ly dị. Ký xong, anh bỏ ra đây.
Ký xong, anh nghĩ rằng mình đã sai lầm. Anh vẫn tin
vào bản tính có thể cảm hoá của con người.
- Anh ta sẽ tuyệt vọng thôi. Mụ vợ sẽ như thiêu
thân lao vào lửa, cho đến khi nào bị thiêu cháy hoàn
toàn.
Hai Triệu nói.
- Anh ấy thật đáng thương.
Chín Triệu lẩm bẩm như nói với mình.
- Đừng có thương cảm vớ vẩn. Hãy nhớ đến
Brecht, hãy tự ý thức rằng cậu đang đóng một vai kịch.
Ba Triệu nghiêm giọng.
Chín Triệu biến theo cùng Bóng Rổ suốt cả buổi chiều.
Tám giờ tối thì Hai Triệu không dám bảo vệ quan điểm
diễn xuất phải hoàn toàn nhập vai được nữa. Hai cô
gái đâm bổ ra bãi tắm. Đêm không trăng. Gốc dừa, gốc
phi lao, bờ bụi nào cũng có từng đôi từng đôi nằm
ngồi ngả nghiêng. Con này liều thật. Con này gớm thật.
Thằng cha Bóng Rổ tàu nhanh thật. Các cô xuýt xoa, các
cô làu bàu, rồi các cô gọi, cũng chẳng dám gọi to, chỉ
gọi thì thầm. Chín Triệu ơi, Chín Triệu ơi. Tất nhiên
các cô gọi tên thật của Chín Triệu cơ, nhưng ta đã
thoả thuận từ trước là không viết tên thật của bất
cứ một nhân vật nào trong câu chuyện này.
Hai cô nản chí quay về, đã thấy Chín Triệu ngồi
trong phòng. Gương mặt hoàn toàn phẳng lặng. Như vậy có
nghĩa là cô đang diễn một bộ mặt phẳng lặng. Cô lảng
tránh câu hỏi của hai người bạn và nói rằng suốt cả
buổi chiều nay suốt cả buổi tối nay không có một
chuyện gì đáng để kể lại. Ra vậy, đó là một lớp
kịch chỉ lưu hành hội bộ mà không được công diễn.
Ngày thứ tư.
Sáng sớm có tiếng tàu thuỷ hù lên ngoài bến. Trầm
đục thở than. Chín Triệu vùng dậy, chạy tới bên cửa
sổ nhìn ra ngoài cảng. Con tàu dùng dằng đi dưới trời
mưa như trút và mặt biển nghi ngút bốc hơi.
- Anh ấy đi rồi.
Chín Triệu thẫn thờ lẩm bẩm.
- Chẳng nhẽ màn hạ ở đây?
Đạo diễn Hai Triệu có vẻ băn khoăn với một cái kết
như vậy.
Con tàu mờ nhoà trên mặt biển trắng mờ sương khói.
Thốt nhiên, cả ba cô gái thấy Bóng Rổ che một chiếc
ô xanh thẫm chạy qua sân. Anh chạy dọc theo hành lang, về
phía căn phòng của ba cô. Chín Triệu vội mở cửa, chạy
ù ra sau nhà, đứng dưới mái hiên.
Hai cô gái niềm nở mời Bóng Rổ vào phòng. Chín Triệu
bỏ đi, tức là nó không muốn gặp anh. Anh có cần nhắn
gì, cứ nói với chúng em.
- Bỏ đi? À, cô ấy có lý do để lảng tránh. Có lẽ
cũng vì lý do đó mà tôi phải hoãn chuyến tàu ngày hôm
nay. Tôi chưa đi được, vì phải nói với cô ấy một
điều...
Bóng Rổ rất thông cảm với cơn sốc hiện nay của
Chín Triệu. Một ông già Việt kiều mới đây tìm về gặp
lại mẹ cô để biết rằng bà mẹ đã mất cách đây
ba năm. Ông bảo cô giống hệt người mẹ gần nửa thế
kỷ trước. Thì ra bà mẹ cuối đời nghiện ngập của
cô cũng đã có một thời thanh xuân đầy sự kiện. Sự
xuất hiện của ông Việt kiều khơi lại nỗi đau chưa
nguôi của cô về người mẹ...
Ba Triệu nhếch mép. Hai Triệu thầm xuýt xoa trong
lòng, cô bạn gái quả đã nhập vai hết mình. Hai Triệu
rụt rè lên tiếng:
- Thế này, anh Bóng Rổ ạ...
- Cô gọi tôi là Bóng Rổ?
- Vâng, chả là chúng em thấy anh giống một vận động
viên bóng rổ.
- Bóng Rổ cũng được, tuỳ các cô. Nhưng tôi thích
chơi tennis và đi bơi. Còn nghề của tôi là sản xuất
bút chì.
Khó mà hình dung một người đàn ông cao lớn như thế
lại loay hoay tỉ mẩn với những chiếc bút chì nhỏ
xíu.
- Anh Bóng Rổ, chúng em xin lỗi về chuyện này. Ba đứa
chúng em là diễn viên. Đây chỉ là màn kịch chúng em tập
dượt cho bộ phim khởi quay vào ngày mai. Sáng mai anh sẽ
thấy đoàn làm phim của chúng em tới. Mong anh thứ lỗi.
Hai Triệu thu hết can đảm nói liền một hơi.
- Diễn kịch ư? Đóng phim ư?
Bóng Rổ ngồi lặng đi. Bất chợt anh bật lên phản
ứng. Nhưng chuyện mẹ cô ấy say rượu, khoá trái cửa
để hoả thiêu căn nhà, hoả thiêu cả hai mẹ con thì
không thể là kịch. Bà mẹ chết cháy. Cô ấy được hàng
xóm cứu ra. Lưng cô vẫn còn một vết sẹo bỏng khá lớn.
Điều này thì Bóng Rổ biết rõ.
Hai Triệu sững sờ đưa mắt nhìn Ba Triệu.
- Tôi đã định đi chuyến tàu sáng nay, nhưng chợt hiểu
không thể lẳng lặng ra đi như thế được. Tôi muốn
quay lại nói rằng tôi đi không phải vì hoảng sợ cái
sẹo trên lưng cô ấy.
Anh thở một hơi thật dài rồi mới nói tiếp.
- Cũng nhờ nhắn với cô ấy rằng đừng vì mặc cảm
cái sẹo mà lẩn tránh bạn trai có thiện ý.
Bóng Rổ lại đi dưới trời mưa trở về khách sạn
của anh. Hai cô bạn gái vòng ra sau nhà, đến bên Chín
Triệu đang thẫn thờ đếm những hạt mưa giọt trướcban
công. Ba Triệu bất đồ tốc vạt áo sau của Chín Triệu
lên.
Một tảng sẹo chằng chéo trên lưng như chiếc lá
bàng đỏ.
Hai cô bạn run rẩy lặng câm. Học với nhau một năm
nay mà các cô không biết gì về bạn.
Chẳng biết nói sao, các cô quay ra trách trời trách đất
đang yên lành nắng đẹp bỗng sụt sùi tuôn xuống một
trận mưa. Mưa gió thế này quay phim làm sao được. Sáng
mai đoàn làm phim đến, các cô sẽ tranh thủ đạo diễn
xem ông bỏ phiếu cho phe nào, phe Stanilavsky hay phe Brecht.
Cái con bé Chín Triệu vừa Stanilavsky vừa Brecht thì đang
khổ sở thế này.
Để rồi xem, các cô sẽ đấu tranh với đạo diễn
để bỏ phắt cái cảnh Chín Triệu phải mặc bộ đồ
tắm hai mảnh đi trên bãi biển. Nửa thế kỷ trước trên
bãi tắm Việt Nam bói đâu ra bộ đồ tắm hai mảnh cơ
chứ./.
Hồ Anh Thái