Thông nhận được tin con gái đỗ đại học sớm nhất
nhà, bởi mấy ngày nay anh không thể làm gì. Làm gì cũng
chỉ tưởng tượng ra cảnh nghe tin con bé trượt. Nó trượt
thì anh là người phải có thái độ thế nào để cả
nhà khỏi căng thẳng. Hồi con bé chưa đi thi anh vẫn khích
lệ nó bằng câu chuyện "bác Bình bạn bố". Rằng
con vào đại học, ở Hà Nội đã có bác Bình lo. Nhà
bác rộng, vợ bác cũng làm cô giáo như mẹ con, lại chỉ
có mỗi anh Tũn, tức là anh Trung đấy. Anh Trung học năm
thứ tư trường Y, còn bác Bình làm phóng viên nhà báo,
tính tình phóng khoáng, dễ gần, lại quan hệ rộng, lúc
nào nhà cũng cồ khách, tuyền khách sang trọng, con mà
ở đấy thì học hỏi được nhiều. Ngày xưa bố với
bác Bình cùng tiểu đội, từng ra sống vào chết với
nhau. Bác vẫn bảo bố, anh em mình sống dược qua khỏi
chiến tranh là may rồi, hơn thế, lại có vợ đẹp con
khôn, nhà cao cửa rộng, hỏi còn mong gì hơn? Bao giờ
con mày vào đại học thì ra đây, tao lo cho một đứa,
như lo cho con tao vậy. Cánh mình con cái ít, nhất thiết
phải lo cho chúng nó học hành chu đáo.
Cứ tưởng câu nói ấy chả biết đến bao giờ mới
thành, thì nhoáng một cái, đúng là nó đã đến đây rồi.
Con cái Thơm nhà tao ú ớ thế mà đỗ cả hai trường,
theo mày nên cho nó học trường nào? Trường Khoa học xã
hội nhân văn để sau này trở thành nữ ký giả, nữ văn
sĩ hay trường Ngoại thương thành nhà kinh tế, doanh
nhân, đối ngoại. Tuỳ mày đấy Bình ạ. Bác cháu mày
bàn bạc với nhau rồi quyết. Tao chỉ việc đem con bé
ra "nộp" cho mày, mày đừng lo thiếu gạo. Gạo
nhà tao có mà cả nhà mày ăn nữa cũng thừa sức. Phải
đấy, tao sẽ "cống" cho mày một đôi gà trống
thiến, một yến cá và một lô đu đủ, chuối, mít, vườn
nhà tao mùa nào thức nấy, mày cứ mời nhóm bạn cũ chúng
mình đến đánh chén linh đình một bữa, đâu có đó. Rồi
thì hàng tháng tao lo khoản nào mày cứ nói thẳng. Tao bảo
con bé, ở nhà bác Bình coi như ở nhà mình. Sáng ngày
ra, con gái con lứa phải biết ý mà dậy trước, cơm cháo
thế nào có bác gái hướng dẫn, kẻo rồi mày mà ngủ
trưa như dưa khú, như chè hâm lại. Tính bác Bình ít
nói, nhưng rất nghiêm. Con mà lơ tơ mơ, bác ấy rèn cho
ra bã! Ra bã cũng được Bình ạ. Con cái chúng mình phải
rèn mới nên người. Nó mà hư, mày cứ rèn cho tóe
khói, cho lên bờ xuống ruộng hộ tao. Tao đứng về phía
mày. Cả vợ tao nữa, tao cũng bảo với cô ấy. Con cái
Thơm nhà mình được ở với bác Bình coi như quá yên
tâm. Coi như nó ở với bố mẹ. Hơn cả bố mẹ, vì
bác áy có thể làm thầy nó chứ như mình đây, chỉ có
công đẻ chứ dạy dỗ cái khoản văn hoá là hơi bị khó
rồi. Nó trình độ hơn mình thì còn dạy dỗ cái gì? Nhưng
không sao, các cụ chả bảo, con hơn cha là nhà có phúc
đấy thôi? Rõ ràng là nó hơn đứt mình!
Anh đã đôi lần ra Hà Nội, tới nhà Bình cùng mấy bạn
đồng ngũ thời đánh Mỹ "tụ tập". Có thể
nói không còn chê vào đâu được. Vợ Bình tên là Thuý
Sinh, cô giáo dạy giỏi Văn cấp Quốc gia, mới được
phong Nhà giáo ưu tú, lại con một vị tướng, tất nhiên
"cụ" đã nghỉ hưu và tất nhiên, "các cụ"
ở nơi biệt thự của "các cụ", bọn thằng
Bình cái Sinh ở nhà riêng của chúng nó. Những trận ăn
nhậu ở nhà Bình của nhóm bạn bè thời chiến tranh bao
giờ cũng được Sinh chuẩn bị cực kỳ cầu kỳ, cực
kỳ chu đáo. Nem công, chả phượng thì không có chứ nem
gà, giò gà, chim quay, chim cu xanh nướng, gà tần, yến
xào, nộm ngó sen, thịt đùi, thịt hoẵng, thịt nai, thịt
hươu, muốn là có ngay. Cá chim, cá thu, cá gì cũng có.
Tôm hùm, tôm he, tôm sú, kính thưa các loại tôm. Rượu
Tây, rượu Tầu: rượu cao hổ cốt, cao trăn, chân gấu,
mật gấu, chao ôi là trân trọng kính mời các loại rượu!
Nhưng cái cách đón tiếp anh em thì phải nói là Sinh rất
dễ dãi và thoải mái, không hề có cảm giác ngăn cách
gì. Cánh bạn bè lính tráng lâu ngày gặp nhau bất kể
sang hèn, giầu nghèo, cấp trên, cấp dưới, mày tao búa
xua, ăn to, nói lớn, cười vỡ nhà, đi lại huỳnh huỵch,
thuốc lào rít xoe xoé, nhổ phì phì. Nhà mày nền đá
hoa bóng loáng hả? Cánh tao sống nhà quê tự nhiên nó
quen rồi, có gì thông cảm, mai cô chú dọn dẹp. Được
phục vụ các anh là vinh dự tự hào lớn, hiểu chưa? Cả
năm quấy nhau một trận cho ra quấy, ăn thua mẹ gì!
Tóm lại là tụ tập ở nhà Thông hay nhà Bình, hay
nhà đứa nào cũng thế, anh em đều được đón tiếp tự
do, vui vẻ. Ở chốn quê như nhà Thông thì "các con
giời thành phố" tha hồ ra ao câu cá, đứa leo dừa,
trèo ổi, đứa theo mẹ Thơm ra chợ quê khuân về đủ
thứ, ầm cả làng, rộn cả xóm một đêm, một ngày,
mãi trưa hôm sau mới rút. Cả hội làm hẳn một chú cầy
tơ, Thông ra tay trổ tài cùng cậu Phong em vợ, cũng lính
tráng một thời, một thời ba lô lộn ngược xuôi tầu
Bắc Nam, nay trụ lại được vững chãi trên bốn chân của
cái "quán cây còn", nổi danh nhất vùng. Cậu
Phong nó có nghề chuyên nghiệp bày biện tinh tươm bẩy
món, rượu nút lá chuối nhá. Cơm gạo tám xoan nhá. Cá
chép rán vàng khươm nhá. Mắm tôm, mắm tép mẹ Thơm nó
làm, mở nắp âu ra thơm lừng nhá. Các chú thích gì nữa
nào? Lá mơ lông đầy dậu. Rau nhà anh là rau sạch cỡ
quốc tế nhổ ở vườn về, giũ giũ ba cái dưới cầu
ao, lên giếng tráng đi ba lần nữa là có thể luộc,
xào hay ăn sống vô tư, không phải lo thuốc sâu thuốc rầy,
nếu chú nào thích anh bảo mẹ Thơm buộc vào xe cho mỗi
chú vài cân khoai sọ. Gớm, ở thành phố kiếm đâu ra
loại khoai sọ tiến vua, củ nhỏ mà tròn vo, vỏ khô, ruột
vàng, ăn vào đến đâu biết đến đấy. Lại còn rượu
hũ, nếp cái hoa vàng, trứng gà ri hai chục hạ thổ sáu
tháng, vừa moi lên, mở nút đã nghe thơm lừng, uống rượu
này có say mới gọi là say, cứ êm ru, quắc cần câu,
nói thật, rượu Tây chỉ quý hơn mỗi cái đắt tiền
chứ còn chất lượng ấy à, nhất định phải gọi khoản
này của Thông bằng cụ. Cả vùng bây giờ chỉ còn có
Thông và Hàn bên Phù Đổng là làm được. Bí quyết gia
truyền chứ đâu phải chuyện đùa? Nhiều người tưởng
đơn giản, khi ủ rượu, cứ cho trứng vào rồi hạ thổ.
Đến ngày bới lên, mở nút mới hoảng tâm tinh vì mùi
trứng thối! Nghĩ đến cái ngày còn ở trên rừng với
nhau, nhiều lúc Thông lại muốn bỏ hết mọi việc đi tìm
chúng nó, cùng nhau chén chú chén anh cho thoả. Cái hội
lính tráng vô sừng vô sẹo của Thông kể cũng buồn cười.
Cấm anh nào chịu làm em. Xưng hô với nhau tuyền anh anh
chú chú. Vậy mà con anh nọ đều phải gọi anh kia là
bác. Thực ra đâu có ai quy định gì, nhưng nó cứ tự
nhiên như thế. Đối với Thông, những lúc gặp chuyện
gì buồn, chuyện gì khó chịu, chỉ muốn có chúng nó
ở bên, để cùng bàn bạc, giải quyết. Năm ngoái vợ
thằng Hiệp trên Lào Cai bị mấy con buôn chuyến lừa ba
chục triệu, điện xuống, lập tức Thông Hàn Bình Trưởng
có mặt. Công nhận thằng Bình nhà mình giỏi. Nó quen cả
công an tỉnh người ta, rồi đến tận đồn biên phòng
heo hút nó cũng có bạn quen giúp đỡ, không những lấy
được tiền về cho thằng Hiệp mà anh em còn được
người ta cám ơn chiêu đãi, cho xe con đưa đi tham quan. Kể
ở đời cũng lắm chuyện không ngờ. Ai ngờ cái thằng
Bình vật vờ ốm yếu nhất tiểu đội, sốt rét lên sốt
rét xuống, ăn không nên đọi, nói không nên lời, đánh
chác thì cũng vào loại bình thường, nhưng được cái
không có biểu hiện gì sợ chết. Tất nhiên, sợ chết
như tay Điệp, nghe pháo nổ nhảy vô bụi le, đến lúc hết
pháo bị kẹt, ra không được thì nói làm gì. Đằng này
thằng Bình chỉ mỗi tội chậm như rùa. Làm gì nó cũng
rờ rẫm, tỉ mẩn. Đi phục kích với nó nhiều khi phát
cáu vì cái thói rù rờ ngắm lên, ngắm xuống của nó.
Chạy địch càn, địch đuổi sát đít, nó vẫn cứ đuỳnh
huỳnh buộc lại quai bồng, sửa lại quai dép, rồi còn
lau báng súng bóng lộn. Thúc nó, nó lại còn lý sự, rằng
chết có số, vội mà làm gì? Đánh nhau với bọn Mỹ
bom đạn nhiều, ta vội là mắc lừa chúng đấy. Cứ túc
tắc đì đọp là nó sợ! Tóm lại không hiểu vì sao
cái thằng Bình hâm lại hoá ra tay đắc dụng nhất trong
số anh em sống sót trở về. Tất nhiên hồi ấy ai cũng
quý nó vì nó là thằng duy nhất có bằng tốt nghiệp phổ
thông. Té ra cu cậu cũng là tay có chí, mơ trở thành
nhà văn đấy ạ! Hồi ấy nó cứ tẩm ngẩm tầm ngầm
ghi nhật ký suốt từ năm sáu tám đến tận bẩy nhăm,
được đúng một hòm đại liên chữ li nhi lít nhít, bố
thằng Tây tra từ điển cũng không đoán ra được. Anh
em gọi nó là Bình hâm, hoá ra chính cái "hâm" của
nó đã làm nên nó bây giờ. Không có cái hòm chữ
"hâm tỉ độ" ấy thì nó không thể thành nhà
báo, nhà văn Quốc Bình, lại càng không thể lấy được
nàng Thuý Sinh con gái cưng của vị tướng lừng danh, Tư
lệnh trưởng Quân khu. Nó bảo số nó may. Anh em nhất
trí, mừng cho mày!
***
"Không bốn, tám bẩy bốn ba bốn một bốn", đó
là số điện thoại nhà riêng của Bình. Thông thuộc
làu. Anh tạt vào bưu điện xã, gọi ngay cho các bạn,
báo tin vui. Thằng Trưởng, thằng Hàn, thằng Hiệp, thằng
Phi ở thành phố có điện thoại thậm chí có cả di động.
Mấy tướng nhà quê như Thông đây thì xin chào thua.
Thông gọi cho Bình trước tiên. Quái lạ, người ta thông
báo số máy này không có thật. Một lần, hai lần, ba lần
vẫn thế. Thông gọi cho Hàn, mới biết nhà Bình đã
bán và mua chỗ khác. "Không bốn, chín ba, chín ba, bảy
một ba". Thì "không bốn, chín ba, chín ba, bảy một
ba". Chuông reo. Một lần. Hai lần. Ba lần. Có người
nhấc máy. Thông vội Alô ai đấy ngay! Đằng kia cũng alô
tôi đây. Bình đấy à? Bình đây, ai đấy? Còn ai nữa
tao đây, Thông đây. Thông đấy à, có chuyện gì mà mày
gọi vào giờ này? Giờ này là giờ nào? Một giờ trưa.
Một giờ trưa thì sao? Giờ nghỉ trưa. Mày đang ở đâu?
Ở đâu kệ tao, Thông thấy cáu với thái độ lạnh nhạt
của Bình, nói. Con cái Thơm nhà tao đỗ cả hai trường
rồi. Thế à? Số máy bưu điện chỗ mày gọi là bao
nhiêu để tao gọi lại. Không cần! Nói lằng nhằng mấy
chục ngàn đấy bố ạ. Mày khinh tao không có tiền à?
Không phải. Tao muốn tiết kiệm cho mày. Quên ông đi,
ông khinh bọn nhà quê chúng tôi không có tiền chứ gì?
Thông! Mày làm sao thế. Chả làm sao cả. Tin vui con tao đỗ
đại học mà "Thế à" như chẳng có gì xảy ra.
Thôi vậy!
Thông buông máy, người giận run lên. Anh đứng tựa vào
tường, thở! Khỉ thật, tại sao mình lại đi gọi điện
cho thằng chó ấy nhỉ? Hắn tưởng hắn làm to, nghe nói
lên đến chức Phó tổng biên tập gì đó, anh em ai cũng
mừng cũng vui cho hắn. Nhưng hắn lại nghĩ hắn to quá,
dám hạch sách anh em? "Có chuyện gì mà mày gọi vào
giờ này?". Một giờ trưa! Giờ nghỉ trưa! Nghe mới
ngứa tai làm sao. Mày có làm tướng thì dưới mắt cánh
tao mày vẫn chỉ là thằng Bình hâm Bình hấp thôi, hiểu
chưa? Mày tưởng không có mày thì con tao chết dúi ở chốn
quê mùa heo hút chắc? Còn lâu em ạ. Hãy chờ đấy! Mới
hơn nhau một tý mà mày đã vênh mặt lên, chưa biết hậu
vận ra sao đâu. Đùa!
Thông lụi hụi móc túi lầy tiền trả cho cô bưu điện.
Cô ta nhìn anh có vẻ sợ sệt tò mò, nhưng không dám hé
răng hỏi. Anh cảm thấy có phần áy náy nên nói: Công
nhận ở đời không ai học được chữ ngờ!
Cơn giận đến bột phát tưởng rồi nó cũng qua
nhanh, không ngờ, thỉnh thoảng cứ chợt nghĩ đến cái
giọng ngái ngủ thờ ơ ấy, Thông lại cảm thấy trong
đầu anh có cơn xoáy lốc, chỉ muốn gặp mặt thằng
chó ấy, ngay, cho hắn một chưởng! Ngày xưa nói như
đinh đóng cột là tao lo cho mày một đứa, cứ làm như
sẵn sàng sẻ nửa cơ ngơi, nay mới báo tin mà hắn đã
nói với cái giọng xa lạ thế. Đúng là vật đổi sao dời,
lòng con người ta không đáy, lưỡi con người ta không xương
thật? Tuy nhiên anh vẫn nén lòng, tự mình để mình biết,
mình nuôi cái cục ấm ức ấy trồi lên tụt xuống,
không kể ra cho vợ con bạn bè biết. Kể lể mà làm
qué gì, kẻ thất phu ấy. Nó có lên đến giời thì cũng
vẫn chỉ là tép riu trong đầu anh. Được! Anh nghĩ. Tao
đưa con bé lên Hà Nội lo lắng cho nó "đoàng
hoàng" đâu vào đấy rồi, sẽ nói chuyện" với
chú mày?
**
Quả thật, Thông còn mấy người bạn nữa, nhưng anh không
báo cho ai biết khi dẫn bé Thơm ra Thủ đô. "Bố!
Sao bố vẫn bảo ra Hà Nội con được đến ở nhà bác
Bình, bạn chiến đấu của bố?". Bé Thơm lo lắng hỏi
khi thấy anh dẫn nó đi theo mấy người mách mối tìm
nhà trọ. Anh bảo Bình với lọ gì, việc mình mình lo,
con ạ.
Có chỗ ăn ở ổn thoả, đoàng hoàng cho con bé rồi,
anh dặn dò con đâu vào đấy từng việc, may mà nó gặp
được con bạn cũng nhà quê lớ ngớ lần đầu lên Hà
Nội trọ học, tuy học ở trường khác, nhưng hai trường
gần sát bên nhau, nên hai đứa quyết định thuê chung một
phòng làm anh yên tâm hẳn. Anh nhớ có lần đi buôn chè
Thái thời bao cấp, anh đã nghỉ trọ ở nhà trọ gần
ga, suýt nữa mất toi ba cân chè nếu không tình cờ gặp
người kiểm soát hàng hôm ấy là tay sành uống loại
chè tuyết. Anh biếu hắn ba lạng để cứu ba cân. Hôm
nay ta lại tới đó trọ, anh phấn chấn nghĩ. Đúng là
anh mải theo ý nghĩ thời quá vãng, nên đã quên mất rằng,
anh đang sống trong thời đại mới. Cái góc phố gần ga
chật chội hôi hám ngày ấy, bây giờ là một toà nhà dựng
đứng lộng lẫy. Anh tất nhiên không phải hạng người
ú ớ, nên sau khi xuống xe ôm, dù rất xót tiền, anh vẫn
rút ra mười ngàn trả cho chú "xế", sau đó vào
ngay một quán bia hơi Hà Nội gần đó, tự thưởng cho mình
vài ly.
Đúng là dân thành phố sướng gấp vạn lần dân nhà
quê thật. Quê anh bao giờ có được một quán bia thế
này. Anh tính thôi, không trọ triếc gì nữa, vì vừa
nghe mấy người gọi điện thoại di động cho nhau ở bàn
bên, thông báo giờ tàu. Anh sẽ ngồi đây mấy tiếng, uống
vài vại, sau đó lên tàu, ngủ.
Anh vừa ngồi uống bia vừa nghe chuyện ở bàn bên.
Bàn bên cũng là mấy tay bạn cũ thời chiến tranh, tuyền
nhắc chuyện sơ tán. Một người khách mới vào ngồi
ghé bàn anh, uống vội một ly rồi đi. Một người nữa.
Hình như cái bàn này là bàn dành riêng cho khách uống
ghé, uống nhanh. Mặc, anh cứ ngồi. Chợt anh thấy cái
máy điện thoại trên giá đồ của quầy hàng, một người
khách tự tiện vào gọi. Một người nữa. Rồi một
người nữa. Con số "không bốn, chín ba, chín ba, bẩy
một ba" chợt loé lên trong đầu anh. Thì gọi, anh
nghĩ và đứng lên, lại chỗ máy điện thoại, tự nhiên
như nhiên, cứ bấm: "không bốn, chín ba, chín ba, bẩy
một ba". Nhưng đầu dây bên kia người ta lại bảo
số máy này không có thật. Anh bấm lại lần nữa. Cô
bán bia nhìn thấy liền bảo, anh đừng bấm số không bốn
nữa, ở đây là Hà Nội là không bốn rồi. Anh giật
mình nhớ ra liền gọi lại. Alô, tôi Bình đây. Tự
nhiên anh cảm thấy run, không phải giận mà là run? Alô,
anh hắng giọng và nói. Tao định không gọi cho mày, nhưng...
Mày đang ở đâu? Tao đang ở Hà Nội. Thế mày thuê tắc
xi hay xe thồ tới tao đi, hết bao nhiêu để tao chịu. Cứ
bảo lái xe đưa tới Ngã Tư Sở, tao ra đón, vì đường
vào nhà tao lắt léo lắm. Thôi, khỏi phiền, mày làm gì
cứ làm, tí nữa tao về quê rồi. Thế mày đang ở đâu
tao đến đón vậy. Nói thật xe máy không có. Mà ô tô
thì phiền chú lái xe, để nó nghỉ. Tao đang ở quán bia
hơi Hà Nội. Chỗ nào? Chỗ A Một, sau ga. Được, tao đến
ngay bây giờ.
Thông gọi hai ly bia, ngồi chờ. Tóm lại là vẫn
không thể khác. Anh cảm thấy không vui cũng không buồn.
Để xem thái độ của mày thế nào, anh nghĩ. Mày cậy
mày lắm tiền hả? Mày khoe mày có tiêu chuẩn xe con chứ
gì? Được. Tao là tao cứ ngồi đây, thằng nào tử tế
thì tao chơi, vớ vẩn tao quên khẩn trương? Nào, vào đây!
Anh đứng dậy, hơi ưỡn ngực khi thấy Bình tới. Bình
đi xe ôm. Thế chứ, anh nghĩ và chìa tay ra khi Bình hồ hởi
chạy lại. Hai người uống cạn ly. Gọi tiếp ly nữa,
anh nói. Lại cạn. Mày tệ quá, Bình trách. Tại sao lên
Hà Nội mà giờ này mới báo tao? Thì báo đấy thôi,
Thông nói và gọi thêm lạc rang. Mày thế nào? Ôi giời,
bận mù mịt suốt ngày. May hôm nay tao ở nhà, vì là thứ
ba không phải duyệt bài trước khi đi in đấy. Mày
thích ăn gì tao đãi? Tao ấy à? Tao lên đây không phải
để xin ăn, Thông nói, cảm thấy trong người bắt đầu
có cơn xoáy lốc! Mày nói cái gì thế? Bình ngạc nhiên
hỏi lại. Hay là mình về nhà tao có rượu ngon, có
phòng riêng cho mày nghỉ, Thông đứng đậy, mặt sần sần:
- Tao biết mày giầu có rồi, Bình ạ. Không phải tao
say, nhưng tao hỏi thật, động cái gì là mày cũng khoe
tiền. Mày cậy mày có tiền mua tiên cũng được phỏng?
Mua tiên được, nhưng chưa chắc đã mua được tình xưa
nghĩa cũ đâu em ạ.
Bình sững sờ nhìn bạn. Rồi anh chợt nhận ra điều
gì đó. Anh bình tĩnh lại, không cảm thấy giận mà lại
thấy thương cho cái thằng Thông gàn này quá. Nó luôn
luôn nói, anh em mình phải thương nhau, thằng nào làm
được gì tốt thì phải biết mừng cho nhau. Vậy mà
hôm nay nó trở chứng? Cho mày nói chán, Thông ạ. Rồi
tao thế nào mày sẽ hiểu.
-Uống!
Thông đặt ly bia mới trước mặt Bình. Bình nghĩ nhanh,
nếu cứ đà này nó sẽ say. Say sưa thì còn ra cái gì?
Thôi ta đấu dịu.
- Uống thì uống, Bình nói. Uống xong ly này tao mời
mày về nhà tao nghỉ, anh em mình uống với nhau cả đêm
cũng được.
- Tao ra Hà Nội không phải để uống, Thông nói. Mày
biết tao ra đây làm gì rồi, vậy mà mày lảng tránh,
không hỏi han con bé lấy một nhời. Mày sợ tao gởi
nó, phó thác cho mày chứ gì?
- Xin lỗi, Bình khoác vai Thông. Tao đúng là vô tâm. Thế
cháu đâu rồi?
- Được mày hỏi đến thì nó đã ra trường đến
nơi rồi.
Thông có vẻ thoả mãn khi nói được câu ấy.
- Tuỳ mày, Bình nhỏ nhẹ. Mày muốn nghĩ về tao thế
nào cũng được.
Thông tự mãn:
- Đùa! Nhà quê chúng tao nghèo thì nghèo thật nhưng...
- Thôi, thôi, tao xin mày. Để tao gọi tắc xi, hai anh
em mình về nhà tao chơi, mày muốn nâng lên quan điểm thế
nào cũng được.
Quán bia đã vãn khách. Thông móc túi trả liền. Bình
định ngăn lại, nhưng không dám, đành lấy điện thoại
di động ra gọi xe.
- Được Thông nói. Về thì về. Nhưng đi bộ.
Lại thế nữa, Bình nghĩ. Thằng này điên rồi hay sao
ấy nhỉ?
- Say thì uống thế chưa thể say, Thông nói rành rọt.
Nhưng mày thích đi tắc xi, tao thích đi bộ. Chú chiều
anh hay anh chiều chú, tùy! Cho chú chọn.
Cô bán bia thấy đôi bạn này có vẻ ngồ ngộ, liền
tham gia:
- Tắc xi đến rồi kìa! Đừng sĩ hão, thiệt đó anh.
- Đến thì đến, Thông nói. Chị rót cho tôi một can
đem về.
Bình ngăn lại. Cô bán hàng biết ý bảo em không có
can. Hàng chúng em chỉ bán trong vài tiếng tại quầy.
Thông đành xách ba lô ngoan ngoãn theo Bình lên xe. Xe chạy
vào rừng đèn đêm của thành phố.
**
Thông đang nghĩ tới con gái. Chắc giờ này nó chưa ngủ.
Chắc nó nhớ mẹ. Lần đầu xa quê là nhớ mẹ lắm.
Có khi nó tưởng anh đã sắp về đến nhà rồi. Con bé
bạn nó nom còn tồ hơn nó, ấy thế mà dám ra Hà Nội một
mình. Cái ngày mẹ nó sinh nó xong, người ta bảo phải cắt
dạ con, anh buồn đến ung nhọt mất cả tháng. Nhưng rồi
thấy mẹ con nó phổng phao, bọn bạn cũ tới, đứa nào
cũng mừng cho vợ anh "vượt cạn" an toàn. Con
gái con trai đứa nào chả là con. Nhà thằng Bình đây
được mỗi thằng con trai, vợ nó thừa sức đẻ mà nó
đâu có đẻ nữa. Thằng Trưởng thì luôn mồm động viên
anh: Trong rủi có may, trong may có rủi, ông ạ.
Cái thằng Trưởng ấy mới là thằng chân thành. Chân
thành cho lắm nên mới chẳng leo được lên cái thang
danh vọng nào. Nhưng mà chẳng danh lợi nào bằng được
con ngoan, học giỏi, ra trường có nơi xin về làm việc
ngay như hai đứa con gái nó. Ở đời khôn ngoan chẳng lọ
thật thà. Nhưng thật thà lại là cha mách qué...
- Nào, xin mời chú xuống xe, bây giờ thì tha hồ đi bộ.
Bình khoác tay Thông dẫn vào một cái ngõ nhỏ um tùm
cây. Lại rẽ một cái ngõ sâu hun hút toàn những nhà
hai ba tầng. Lại rẽ một cái bờ ao, vào một khoảng rộng
đất trống vắng hoe rồi mới chui thêm một con hẻm nữa.
- Đây rồi, Bình vừa nói vừa mở khoá phía trong cánh cổng.
Mày vào đây. Nhà tao coi như ở vùng sâu vùng xa của Hà
Nội.
Thông theo Bình vào. Có một bóng điện mờ rnờ trong
một khoảng rộng. Bình ghé tai nói nhỏ: Đây là phòng
khách. Thông cảm thấy khó chịu vì thái độ rón rén của
Bình. Tại sao nó dẫn bạn về mà lại cứ rón rén sợ
vợ mất ngủ nhỉ? Đúng lúc Thông đang nghĩ thế thì
Bình lại ghé tai bảo, bây giờ muộn rồi, nhà tao cô
ấy ngủ để mai lên lớp. Còn thằng Trung thì nó đang
đi thực tập. Vào đây!
- Đây là giang sơn riêng của tao, Bình khẽ khàng đóng
kín cửa sau khi dẫn Thông vào một căn phòng hẹp. Và bật
điện.
Thông bỏ ba lô, nhìn một lượt. Chỉ thấy toàn sách
báo và sách báo. Đọc lắm thế này mà đầu óc vẫn
ngu? Anh chua chát nghĩ mà cáu cho bạn. Lẽ ra nó phải dắt
vợ xuống chào anh. Vợ nó phải vồn vã đón tiếp ngay
từ cổng, nếu nó điện thoại về, báo tin trước. Muộn
thì muộn, chào nhau một câu, mời nhau chén nước, điếu
thuốc, rồi ngủ, ai bắt tội phải thức khuya đâu mà
nó cứ len lét như rắn mùng Năm thế?
- Nào, bây giờ thì tha hồ, Bình hồ hởi. Mày vào tắm
một cái. Tao chuẩn bị đồ nhắm rồi anh em mình nhậu.
- Tao đến đây không phải để tắm! Thông bắt đầu
gây sự. Mày sợ tao bẩn thì mày nói thẳng vào mặt
tao, việc gì phải làm thế?
Bình hoàn toàn bị bất ngờ. Anh nắm tay bạn, kéo
Thông ngồi xuống ghế:
- Không tắm thì thôi, Bình đấu dịu. Bây giờ mày
thích uống rượu Tây hay rượu ta? Bia chai bia lon nhà tao
lúc nào cũng có sẵn, tuỳ mày.
Nếu mày nói tuỳ tao thì tao nói thật, Thông cầm quai ba
lô đứng lên. Gặp nhau thế này là đủ rồi. Mày cho
tao về!
- Ô kìa! Bình kêu lên. Về là thế nào? Mày phải ở
đây với tao. Tao đã bảo mày thích gì tao cũng chiều.
- Tao chỉ thích về!
Bình cầm ba lô của Thông nhét vào trong tủ khoá lại:
- Mày điên à? Nửa đêm đến nhà bạn, chưa kịp hỏi
han trò chuyện gì, mày đã đòi về là nghĩa làm sao?
- Tao kinh mày! Thông nói thong thả.
Bình ngớ người ra.
Thông hạ giọng, năn nỉ:
-Tóm lại là bây giờ tao chỉ còn xin mày một đặc
ân.
-Đặc ân gì?
- Đưa ba lô cho lao và ra mở cổng cho tao về. Tao cám
ơn tấm lòng vàng của mày!
Bình bắt đầu nóng mặt. Anh nắm vai Thông, ấn Thông
ngồi xuống, nói:
- Tao hỏi thật, mày định đến đây để chơi với tao
hay để hành hạ tao?
Im lặng.
- Tao cấm mày bây giờ không được đòi về. Bình tiếp.
Còn nếu có gì không vừa lòng thì mày nói thẳng: Mày
có phải là thằng hèn không?
- Vâng, tao nhà quê, tao hèn. Nhưng theo tao, mày nên lấy
ba lô cho tao, mở cổng cho tao về!
- Mày là một thằng đểu! Bình giận run người. Tao
tưởng lôi được mày về đây cho vui, nào ngờ mày cố
chấp. Việc gì thì cũng phải nói ra người ta mới biết
chứ?
- Thôi Bình ạ, tao đểu, tao hèn, tao ngu nữa, đủ
chưa? Đấy, tao nói ra rồi đấy! Mày có mở cổng cho
tao về không?
- Tao không cho mày về, Bình dằn chai rượu xuống bàn.
Mày phải uống hết chai này với tao, rồi muốn ra sao
thì ra.
Thông ngả người trên cái nệm Bình trải dưới đất.
Bình rót rượu ra ly. Anh đưa cho Thông. Thông quay mặt
vào giá sách. Bình uống cạn luôn cả hai suất.
- Mày khinh tao đến thế là cùng, Bình nói.
Thông chăm chú nhìn cái máy điện thoại để trên chiếc
đôn gỗ ngay đầu nệm. Bình bảo:
- Mày gọi về cho bà xã đi.
Thông đủng đỉnh:
Nhà tao làm gì có điện thoại.
Thế mày thích gọi cho ai thì cứ gọi.
Thông nhớ ra nhà chú Bật hàng xóm có em bên Tây mới
về, gắn điện thoại cho. Chú ấy chả ghi số vào tờ
lịch bốc hôm sang chúc mừng con bé trúng đại học,
đưa cho anh, và còn bảo bố con anh cứ tự nhiên, chú
ấy phục vụ hai bốn trên hai bốn là gì? Chú ấy còn
nhắc đi nhắc lại rằng: gọi đi trả theo giá cước
bưu điện. Người ở xa gọi về miễn phí.
- Được. Mày lấy ba lô cho tao, tao có số.
Bình mừng vì bạn đã dịu. Anh mở lủ lấy ba lô
đưa cho Thông.
Thông lấy ra mảnh giấy lịch ghi số, rồi cầm ống
nghe, bấm máy.
Bình nghe rõ cả hai đầu đây:
- Alô. Ai đấy? Thông đây. Thông nào? Thông tôi chứ
còn Thông nào? Chú Bật hay chú Kê đấy? Kê! Kê sang gọi
mẹ Thơm hộ anh với. Hôm nào về trả lôi hai ngàn công
gọi nhé. Mẹ mày, thì cứ đi gọi đi, ông cho rõ ba
ngàn.
Im lặng. Thông cầm ống nghe ngửa mặt nhìn lên trần
nhà. Hai con thạch sùng đang đuổi bắt nhau? Bình đưa
cho Thông ly rượu. Thông xua tay.
Bình làm thân:
- Tí mày cho tao nói chuyện với mẹ Thơm nhà mày tí
nhé.
Thông gật đầu.
- Từ chỗ máy này tới nhà mày bao xa?
- Độ nửa cây. Gần thôi mà.
- Hay mày cứ bỏ máy, tí gọi lại.
- Mày sợ tốn tiền à? Thông đốp lại ngay.
- Không. Nhưng để chờ máy như thế...
- Thì sao. Tao sẽ thanh toán, Thông nói.
- Vấn đề không phái ai thanh toán mà là lãng phí
không cần thiết.
Thông đặt máy, xách quai ba lô, đứng lên:
- Tao nghĩ một cú chờ bất quá mười lăm hai chục phút
có đáng là bao. Mày tiếc với bạn thì bạn trả.
Anh lấy hai tờ mười ngàn từ trong cái ví da ra, để
lên bàn, rồi nói:
- Thôi cũng gần sáng rồi. Mày mở cổng cho tao về. Kể
từ nay coi như hai chúng mình không có nhau.
Bình nằm vật trên nệm. Anh cảm thấy đầu anh đang
bốc hoả u u ong ong. Chợt anh vùng dậy, quỳ xuống chắp
hai tay vào nhau vái lia lịa:
- Thôi tao chịu mày. Tao trăm ngàn lạy, tao lạy mày.
Mày tha cho tao. Thông ạ. Mày đúng, tao sai. Tao nhận hết
lỗi về tao. Tao mong mày ngồi xuống đây uống với tao
một chén, rồi ngủ.
Có tiếng chân bước xuống cầu thang. Tất nhiên chỉ
mình Bình là nghe thấy. Thông đứng tựa lưng vào tường.
Có liếng gõ cửa. Bình vội mở:
- Em đấy à? Có anh Thông về chơi, khuya quá, anh không
tiện gọi.
- Úi giời anh Thông! Sinh vồn vã. Thế mà em cứ tưởng
mấy ông ở cơ quan anh ấy tới nhậu nhẹt văn thơ nên
mới mặc kệ.
Rồi Sinh quay sang trách chồng:
- Lần sau có khách quý thế này, khuya thì khuya, anh cứ
gọi em, em nấu nướng cho mà đánh chén với nhau.
Thông cảm thấy dịu lại:
- Bọn anh ăn ngoài quán rồi mà.
- Thế bây giờ hai ông ăn gì, tôi làm cho? Sinh săm sắn.
Phở hay mì? Hay để em xào cho một đĩa mướp đắng với
thịt bò mà uống rượu.
- Đúng rồi, Thông buột thốt. Mướp đắng. Miền Nam
gọi là khổ qua đấy./.
Trung Trung Đỉnh