Cuộc sống nhiều khi không cần phải có sự thay đổi,
như con nước cứ đều đặn lên xuống mỗi ngày, như dòng
sông cứ mải miết trôi về phía biển. Bao nhiêu năm nay
Trầm đã quen với việc trong nhà mình chỉ có ba người
phụ nữ: bà ngoại, mẹ và Trầm. Ba người ba tính cách
khác nhau cùng bổ sung, nâng đỡ cho nhau. Bà ngoại là người
luôn luôn đưa ra những quyết định sau cùng cho mọi việc,
nhưng đó là lúc ngoại còn trẻ. Bây giờ ngoại đã
già, người già thường trái tính, trái nết nên ngoại
là người được chiều chuộng, nâng niu nhất. Người
chịu trách nhiệm về mọi việc lại là mẹ, bây giờ mẹ
là người có những quyết định sau cùng.
Nghĩ về mẹ, bao giờ trong lòng Trầm cũng dào dạt một
tình yêu thương nồng nàn. Trầm thương mẹ, điều đó
là tất nhiên, nhưng hình như còn hơn như thế. Trầm
chưa bao giờ đo đếm rằng mình yêu mẹ như thế nào,
chỉ biết là không bao giờ Trầm nỡ làm cho mẹ phải
buồn. Từ khi lớn lên, hiểu biết nhiều điều khác hơn
những câu chuyện cổ tích, từ khi biết thắc mắc với
mẹ: "Sao nhà mình không có ba ", từ khi mẹ trả
lời rằng: "Ba đã có một ngôi nhà khác", Trầm
đã hiểu rằng mình phải yêu mẹ nhiều lần hơn những
đứa trẻ khác yêu thương mẹ của chúng.
Mẹ của Trầm vừa là người kiên cường và mẹ cũng
lại là người thật yếu đuối. Trầm tự hào mình là
người hiểu mẹ trong từng ý nghĩ của bà. Mọi việc
trong nhà một tay mẹ lo lắng, từ những bữa cơm với
những món ăn hợp khẩu vị cho từng người đến những
công việc đáng lẽ chỉ dành cho người đàn ông, mẹ
đều làm thật tốt. Chưa có ai phục mẹ mình như Trầm.
Mấy cái ghế trong nhà bị long chân là mẹ tay búa tay
đinh, đóng lại rành rẽ như một người thợ mộc chánh
hiệu. Cũng đôi bàn tay ấy mẹ có thể may một cái áo
hoặc thêu một tấm khăn bàn thật đẹp. Mỗi khi trong
nhà có sự cố, tiếng đầu tiên Trầm gọi là: "Mẹ
ơi" - Mẹ ơi, bóng đèn bếp cháy rồi. Mẹ ơi, sao bàn
ủi không nóng nữa. Mẹ lại lặng lẽ tháo ráp, bóng đèn
lại sáng, bàn ủi lại nóng. Có người khen mẹ đảm
đang, mẹ chỉ cười bảo: "Nhà không có đàn ông,
mình phải làm thôi".
Nhà không có đàn ông, bao nhiêu năm rồi, ngày qua
ngày, năm qua năm, thời gian cứ trôi và Trầm lớn lên.
Trầm hỏi: "Vì sao ba với mẹ chia tay nhau".
Lý do của mẹ thật đơn giản: "Vì mẹ không thể
xa bà ngoại". Câu trả lời của mẹ không thuyết phục
được Trầm và càng làm cho Trầm không có một ấn tượng
sâu sắc nào về ba.
Dằng dặc gần 20 năm không có lấy một lá thư, một
lời nhắn nào chứng tỏ rằng ông vẫn nhớ mình còn
có một đứa con gái. Nhìn bạn bè mình có một người
cha để được nâng niu, chiều chuộng, để thỉnh thoảng
tự hào khoe khoang, Trầm thật tủi thân. Có thể mẹ cũng
hiểu nên có lần mẹ nói với Trầm: "Đừng trách
ai, mỗi người có một nỗi khổ riêng". Lâu dần rồi
Trầm cũng quên là mình có một người cha.
Vậy mà người ấy lại xuất hiện. Chiều hôm qua
nhà Trầm có khách. Đi học về, Trầm thấy một người
đàn ông và một đứa con trai ngồi trong phòng khách, Trầm
gật đầu chào và bỏ vào phòng riêng thì mẹ gọi lại.
Mẹ nói với Trầm thật bình thường: "Có ba con ghé
thăm". Câu nói của mẹ chỉ như một lời thông báo
nhưng nó đã làm con tim của Trầm nhói đau. Trầm nhìn sững
ông ấy một lát rồi lại gật đầu chào và bỏ vào
trong nhà. Trầm mở toang cánh cửa sổ, cơn gió đột ngột
ùa vào làm cho cô rùng mình nhưng Trầm vẫn cảm thấy
đôi má nóng bừng. Điều gì làm cho ông ấy chợt nhớ
đến mẹ con Trầm mà tìm đến thăm? Trầm thật cố gắng
vẫn không sao xua đi cảm giác căm phẫn trong lòng. Trầm
nhìn ra vườn, nơi cây hoa Ngọc Lan đang tỏa hương thơm
ngát, mẹ thường bảo: "Hãy như đóa hoa kia lặng lẽ
tỏa hương mà không biết mình đang làm cho đời đẹp
hơn, người ta yêu hoa vì thế". Trầm cứ ngồi yên
trong phòng mặc cho mẹ gọi mấy lần. Đến khi mẹ mở
cửa bước vào, Trầm mới hay trời đã chập choạng tối.
Bữa cơm tối lặng lẽ hơn mọi ngày. Trầm không
huyên thuyên kể chuyện trường lớp mà cứ cúi mặt
trên chén cơm, đôi đũa cứ xới mãi như muốn tìm một
thứ gì dưới những hạt cơm trắng. Ngoại là người
đầu tiên lên tiếng:
-Thằng Vĩnh tới đây làm gì ?
-Anh dẫn con trai đi thi, luôn tiện ghé thăm con Trầm.
-Bao nhiêu năm rồi không thấy sao giờ còn bày đặt tới
thăm?
-Ảnh nói cho chị em nó biết nhau.
Bà ngoại hứ một tiếng lớn rồi bỏ đũa xuống bàn
:
-Có quan hệ gì mà đòi biết nhau.
Khi chỉ còn hai mẹ con trong bếp, mẹ nói với Trầm :
- Chuyện cũ rồi, con đâu cần tỏ thái độ như thế.
Ông ấy nghĩ cũng đúng, chị em phải biết nhau.
Trầm nói nhanh : "Con không cần".
Buổi tối Trầm ngồi vào bàn mà không hiểu một điều
gì trong trang sách. Bảo với mẹ rằng mình không cần nhưng
Trầm không thể đừng nghĩ đến cuộc viếng thăm hồi
chiều. Trầm không thấy xúc động như mình vẫn tưởng
tượng, cũng không có gì bi thương như trong tiểu thuyết
diễn tả. Chỉ thấy trong lòng xót xa khi nghĩ đến sự
vắng mặt của ba từ 20 năm nay. Lúc Trầm sổ mũi, ốm
đau, khi gặp những khó khăn chỉ có mẹ khổ sở, lo lắng.
Bao giờ cũng chỉ là hai mẹ con, ngày mưa và ngày nắng,
tháng này rồi năm khác đã trôi qua...
Bây giờ, ba xuất hiện cùng với đứa con trai, phải
là thương yêu chiều chuộng lắm nên ông mới đưa nó
đi thi. Nó là con trai, còn Trầm là con gái. Từ nhỏ Trầm
đã phải tự lo mọi thứ. Mẹ vất vả với chuyện áo
cơm đâu thể quán xuyến thêm mọi việc cho Trầm. Ngay cả
giấc mơ được đến một thành phố lớn, thi vào Đại
học Y của Trầm cũng đành gác lại vì không muốn mẹ
vất vả hơn. Trầm thi vào trường Cao đẳng ở quê
mình. Mẹ hiểu như vậy nhưng cũng chỉ biết động viên
con gái vài lời. Những lúc ấy ba ở đâu?
Ba và con trai ba lại đến. "Họ" ngồi nói
chuyện với mẹ ở phòng khách, Trầm lánh mặt và lần
này mẹ không ép. Họ về rồi mẹ chỉ nói với Trầm một
câu : "Lá rụng về cội, muốn hay không thì ông ấy
cũng là cha của con". Câu trả lời của Trầm ở
ngoài suy nghĩ của cô : "Con đâu phải là chiếc
lá".
Lần sau ba đến khi Trầm có một mình ở nhà, ngoại
sang nhà dì Năm, mẹ đi làm chưa về. Ba tự nhiên ngồi
ở chiếc ghế ông đã ngồi lần trước, nhẹ nhàng gọi
Trầm : "Con ngồi xuống đi. Sao con tránh mặt ba?
". Trầm đan hai tay đặt trên gối, cúi mặt nhìn chằm
chằm lọ hoa trên bàn, đóa hoa cầm chướng sắp úa màu
vì mấy ngày rồi không được thay nước. Ba hỏi mấy câu,
Trầm cố tình không nghe và không trả lời tiếng nào.
Hai cha con ngồi im lặng, Trầm nghe tiếng thở dài của
ba. Lạ thay Trầm không thấy hả lòng dù biết rằng
mình đã tỏ được thái độ chống đối ba.
-Ba không biết phải nói gì, đúng là ba có lỗi với
con. Ba không biện minh cho mình, cũng không có ý bảo con
đừng giận ba, ba chỉ muốn được đối diện cùng con
và con nhận ba là ba của con.
Sự ngoan cố của Trầm có hiệu quả, ba bất lực
nhìn đứa con của mình nhất định không nói lời nào.
Nếu mẹ về chậm một chút nữa thì Trầm cũng không
có đủ can đảm để ngồi lại cùng ba. Đêm về, mẹ
sang ngồi với Trầm, lùa cả hai bàn tay vào mái tóc
dày, mượt mà của con gái, mẹ nói :
- Mẹ hiểu phản ứng của con, nhưng phải biết mở lòng
mình ra Trầm ạ! Ba không có lỗi gì trong chuyện chia tay
với mẹ. Ngày ấy mẹ còn quá trẻ không hiểu hết là
làm vợ phải như thế nào. Mẹ không phải hoàn toàn
không có lỗi.
- Nhưng con cũng đâu có lỗi, sao cứ như một đứa
con mồ côi.
- Con còn có mẹ mà.
- Thì đó, con chỉ có mẹ thôi.
- Đừng nên như vậy con. Ông ấy cũng khổ tâm, khi
có tuổi rồi người ta hay nhìn lại mình. Có lẽ ba của
con đang ân hận vì đã vô tâm với con.
Mẹ thở dài. Ông ấy cũng thở dài. Trầm hỏi :
- Vậy mẹ có buồn không?
Mẹ không trả lời.
Bao giờ cũng vậy, mẹ kín đáo đến mức không ai hiểu
được rằng bên trong sự cương nghị, cứng rắn là một
tâm hồn yếu đuối. Trầm dựa cằm trên vai mẹ:
- Mẹ lấy chồng đi mẹ, sống cô đơn buồn lắm mẹ
ạ!
- Hôm nay sao lại nói như thế nhỉ? Con lớn rồi hả
Trầm?
Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc Trầm, hai mẹ con ngồi
yên thật lâu, Trầm tựa cằm trên vai mẹ, nghĩ đến ba
lòng rưng rưng muốn khóc.
***
Hắn tìm đến ngoài dự kiến của Trầm, lúc Trầm dắt
xe ra khỏi cổng trường, hắn bất ngờ đứng trước mặt
Trầm - "Chị Trầm". Không hiểu sao Trầm lại chịu
nghe lời đi theo hắn vào quán nước dọc bờ biển. Hắn
chọn cái bàn sát với bãi cát, đàng hoàng kéo ghế cho
Trầm rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Đôi mắt
hắn dài và đen y như đôi mắt của ông ấy.
- Em tên Huy, Vĩnh Huy.
Trầm khoáy nhẹ chiếc muỗng trong ly nước, im lặng
nhìn hắn. Hắn nói chuyện như đã quen Trầm từ lâu và
không có ý định chờ đợi phản ứng của Trâm.
- Em vừa thi xong môn cuối cùng chiều nay. Ba bảo em về
nhưng em muốn nói chuyện với chị trước khi về nhà.
Con bé An dặn kĩ rằng em phải gặp được chị xem chị
với nó ai đẹp hơn. Em gái út của chúng ta tên Vĩnh An.
Nó giống mẹ em hơn, còn chị rất giống ba, chị có bao
giờ soi gương và biết như thế không? Ba thường nói với
em về má- bọn em gọi mẹ chị là má - ba bảo má rất
hiền, lại xinh đẹp. Em vẫn hình dung chị cũng như má,
hiền dịu và xinh đẹp. Nhưng mà... Thực ra chị cứng rắn
hơn em nghĩ. Chứng kiến cảnh chị gặp lại ba mà em
đau lòng. Sao chi lại nỡ đối với ba như thế? Ba là ba
của mình kia mà.
Trầm ngạc nhiên mở to mắt nhìn thằng bé, nó mới
17, 18 tuổi gì đó mà lên tiếng dạy khôn Trầm như một
ông già. Không hiểu sao Trầm không giận hắn, cô chỉ
thấy buồn cười. Hắn nhìn Trầm như thăm dò và có lẽ
hắn cũng bị hẫng trước thái độ của Trầm.
- Ai bảo… nói với tôi như vậy?
- Thì chị cứ gọi em là em không được sao? Em tự
nghĩ ra những điều mình nói.
Trầm nhìn ra phía biển, mặt biển chiều mùa hè chỉ
lăn tăn vì không có gió. Biển xanh ngắt, chỉ có vài
con sóng nhỏ sủi bọt trắng đuổi nhau chạy vào rồi lại
ra khơi. Cô nói mà không nhìn hắn :
- Em không hiểu đâu.
- Có thể em không hiểu hết nhưng em biết chị đang
ganh tị với em.
Trầm lại nhìn hắn, cũng là lạ Trầm không thấy
ghét hắn như mình nghĩ, nhất là khi hắn nói đúng ý
nghĩ của mình.
- Chị nghĩ lại đi, đừng đối với ba như vậy. Muốn
hay không thì một nửa tên chị là tên của ba...
***
Mọi chuyện như lại không có gì xảy ra, chuyện viếng
thăm của ba không làm thay đổi gì trong căn nhà của ba
người. Ngoại với mẹ không nhắc đến lần gặp ấy nữa
chỉ có Trầm là vẫn nhớ lúc ba đến từ giã. Hôm ba
và hắn đến chào, Trầm vờ như không nhìn hắn nhưng vẫn
cảm nhận được đôi mắt trách móc của hắn. Trầm
không thể ép lòng mình chiều theo thứ tình cảm mà cô
không có. Dẫu sao cuối cùng cô cũng nói được một lời
: "Dạ, Ba về".
Nếu lớn hơn một chút hắn sẽ hiểu tình cảm không
phải tự nhiên mà có, dẫu ấy là tình ruột thịt
thiêng liêng. Do vậy Trầm cũng không muốn mình chỉ là
chiếc lá đợi vàng rồi rụng. Trầm sẽ tìm về quê nội,
thăm bà, thăm hắn và bé An để xem giữa Trầm và cô
bé kia ai đẹp hơn. Trầm tự cười và cảm thấy lòng
nhẹ nhàng, không còn cảm giác căm ghét ba hay ganh tị với
hắn. Trầm không hiểu vì sao, có lẽ chính là vì sự
ràng buộc thiêng liêng đó ư?
Cuối cùng thì không có gì thay đổi, cuộc sống vẫn
trôi qua theo ngày tháng cùng những buồn vui, cuộc sống
vỗn dĩ như thế. Lần nữa mẹ lại đúng khi nói rằng:
"Hãy cứ là hoa cho hương bay đi", như cây hoa ngọc
lan ở góc vườn vẫn lặng lẽ tỏa hương thơm ngát./.
Lưu Cẩm Vân