Có lẽ chúng tôi không còn cơ hội để
có đứa con thứ hai.
Chúng tôi có đứa con thứ nhất cách đây
đã mười năm. Sau đó cô ấy đi học nước ngoài trong
suốt năm năm. Thời gian xa cách và những bức thư ngày
càng ngắn dần tạo cho chúng tôi một thứ cảm xúc
bình thản. Đến nỗi khi cô ấy báo tin về nước, tôi
đã đọc và quên khuấy đi ngay. Cô ấy đã tự đón
taxi về nhà. Lúc đó tôi đang ngủ.
Bữa cơm đầu tiên của chúng tôi không
phải là bữa cơm đón người đi xa trở về. Nó vẫn chỉ
là một món canh và một món mặn như hai cha con tôi thường
dùng. Vợ tôi muốn thế. Trong lúc cô ấy ăn và hỏi han
con gái, tôi lặng lẽ quan sát và tìm tòi những thay đổi
ở cô. Trong suốt năm năm, cô chỉ gửi về cho tôi hai tấm
ảnh và so với chúng, cô chẳng thay đổi là bao. Vẫn mảnh
mai như cũ, vẫn da trắng, má hồng. Nhưng tiềm ẩn trong
vóc dáng không thay đổi ấy là một điều gì đó, một
điều gì thuộc phạm trù tinh thần mà trước kia cô
không có. Điều ấy khiến tôi cảm thấy cô hoàn toàn
xa lạ.
Đêm ấy chúng tôi nằm bên nhau như đôi
bạn. Tệ hơn nữa, như đôi bạn không thân. Tôi xin lỗi
cô ấy vì đã quên ra đón và cô ấy phẩy tay. Chúng
tôi nói năng thật khách sáo, chỉ hỏi han nhau về gia đình,
người thân, công việc mà không đả động gì đến tình
cảm của cả hai. Gần hai năm nay, những lá thư của chúng
tôi đã ngưng viết những lời nhớ thương mong mỏi. Dường
như có một bức tường vô hình nào đó ngăn giữa chúng
tôi. Không hiểu nó được tạo dựng bằng gì?
Tôi là người đàn ông đàng hoàng. Ở một
phương diện nào đó, nó có nghĩa là người đàn ông
nghiêm chỉnh trong các mối quan hệ. Trong suốt năm năm vợ
tôi vắng nhà, tôi chỉ tìm vui với việc chăm sóc đứa
con nhỏ. Không thiếu gì những cám dỗ xung quanh tôi nhưng
tôi vẫn không sa ngã. Có thể vì đó là tính cách của
tôi. Trước kia có lần vợ tôi đã phê bình tôi thuộc
tuýp đàn ông lạnh. Tình dục đối với tôi chẳng có
gì hấp dẫn. Đã có lần tôi từ chối đáp lại sự
yêu thương của cô ấy. Tôi không thích phải ngưng công
việc của mình để chiều theo tình cảm của bất cứ
ai. Sau lần đó, vợ tôi có vẻ hiểu. Cô ấy không còn
biểu lộ những cảm xúc nồng nàn như trước nữa. Cô
tập trung vào công việc hơn và chẳng bao lâu đã được
chọn đi học ở nước ngoài. Thư cô gửi về, âu yếm
nhất là câu – Em rất nhớ anh, nhớ con. Ngoài ra, không
hề có một lời nghi ngờ, ghen tuông gì cả. Cô tin tôi.
Tôi cũng tin vợ tôi. Cô ấy là người
đàng hoàng. Nhưng cô nồng nàn và ngọt dịu lắm. Cô
thuộc tuýp đàn bà cháy ngầm. Cô còn là người nhạy cảm
và lãng mạn nữa. Có thể trong những ngày xa cách chồng
con, một mình nơi xứ lạ quê người, tính cách cô đã
thay đổi chăng? Nhưng bây giờ cô đang ở bên tôi, bên
cạnh người chồng mà cô rất đỗi yêu thương, tại
sao cô vẫn lạnh lùng như thế? Nói gì thì nói, nằm
bên cô, hít mùi hương quen thuộc, tôi nhớ những cảm
xúc ngọt ngào ngày cũ và muốn ôm cô vào lòng. Nhưng vẻ
dửng dưng của cô đã làm tôi chùn lại. Và rồi cô
ngáp dài. Quay lưng lại phía tôi, cô nói - Ngủ đi anh.
Những ngày sau đó, chúng tôi đi thăm bà
con họ hàng, đưa con đi du lịch. Ngoài mặt thì chúng
tôi là một lứa đôi hạnh phúc. Không ai biết là chúng
tôi đã ngủ riêng. Ngay đêm thứ nhì về nước, vợ tôi
đã sang ngủ chung với con gái. Cô nói vì xa đứa nhỏ
quá lâu, cô muốn gần gũi nó hơn để bồi đắp tình mẫu
tử. Tôi biết đó chỉ là lý do. Nhưng là một lý do hợp
lý. Tôi không có cách gì để phản đối cả.
Vô hình chung, giữa hai chúng tôi, bức tường
ngăn cách ngày càng dày thêm. Đến nỗi trong giao tiếp hàng
ngày, bên bàn ăn, trong phòng khách, chúng tôi chỉ nói những
lời xã giao, chỉ hỏi han những câu đẹp đẽ. Đứa
con gái ngây thơ của chúng tôi quả thật ngây thơ. Nó rất
thú vị vì phong cách chúng tôi cư xử với nhau. Nó nói
– Ba mẹ giống như trong mấy phim cổ trang của Trung Quốc.
Chàng thử dùng món này đi, ngon lắm. Nàng cũng dùng đi
để giữ sức khoẻ. Ta rất lo cho nàng. Hi hi… Tụi bạn
con nói ba mẹ xứng đôi vừa lứa nhất trong số phụ
huynh. Con thích lắm. Vợ tôi khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi
cúi xuống, cô gắp thức ăn vào chén cho con bé và nạt
nó một cách dịu dàng – Thôi ăn đi cô, nói huyên
thuyên mãi.
Thấm thoắt đã gần một năm trôi qua.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy bức bối khó chịu. Hình
như vợ tôi cũng thế. Cô luôn luôn làm đổ bể đồ vật
trong nhà và hay gắt gỏng bởi những chuyện không đâu.
Tôi cảm thấy mình không thể kéo dài chuyện này nữa.
Lợi dụng một hôm đứa con gái đi cắm trại, ở nhà
chỉ có hai vợ chồng, tôi đã hỏi thẳng cô ấy - Thật
ra em muốn gì?
Cô muốn ly hôn. Chẳng vì lý do nào hết.
Đôi khi tôi tự hỏi sự rạn nứt giữa
chúng tôi phát sinh từ đâu? Yêu nhau từ thời trung học,
mối tình của chúng tôi suôn sẻ và đi tới hôn nhân một
cách hoàn mỹ. Chồng tôi là người đàn ông lý tưởng
cho cuộc sống gia đình. Anh ấy không rượu chè, cờ bạc,
không trai gái, hút xách, hầu như không vướng vào bất
cứ một thứ gì mà những người đàn ông khác dễ
dàng vướng phải. Ngày hai buổi anh ấy đi làm, về
nhà, loanh quanh đọc sách hoặc đứng xem tôi nấu nướng.
Buổi tối, nếu tôi thích, anh ấy sẽ đưa tôi ra phố,
kiên nhẫn chờ tôi lựa món hàng này đến món hàng
khác. Sau đó, chúng tôi ra về, lên giường ngủ rất bình
yên. So với chúng bạn, tôi là người đàn bà đầy diễm
phúc, được chồng quan tâm, lo lắng cuộc sống đến từng
chi tiết nhỏ. Tôi hãnh diện và tự hào vì điều đó.
Bản thân tôi là người vô tư lự. Có
thể còn hơi đoảng một chút. Khác với sự ngăn nắp,
nề nếp của chồng, tôi sống hồn nhiên như cây cỏ.
Tôi không thích ngồi ru rú mãi trong nhà. Tôi không thích
những bữa cơm giống nhau, bắt đầu và kết thúc đúng
vào một giờ nhất định. Tôi không thích ngày nào cũng
"bên em vá áo, bên chàng đọc thơ" như trong sách
vở, nhất là khi tôi chẳng có cái nào phải vá, và thơ
của chồng tôi chỉ là những cuốn sách nghiên cứu, khảo
luận dày cộm. Vì vậy, tôi luôn thay đổi cuộc sống vợ
chồng chúng tôi bằng nhiều cách. Ban đầu, chồng tôi
có vẻ vui thích với những bữa ăn diễn ra dưới tàn
cây xanh của một nhà hàng nào đó và khi tôi giật cuốn
sách ra khỏi tay anh, trèo lên lòng, ôm cổ anh âu yếm như
thuở vừa mới yêu, anh cũng hưởng ứng nồng nhiệt. Thế
nhưng, sau vài lần như vậy, anh bắt đầu nhắc nhở tôi
về các khoản chi tiêu ngoài kế hoạch, anh từ chối
"những bữa ăn vô bổ dưới tàn cây xanh", anh
giữ chặt cuốn sách trong tay và nói với tôi rằng anh cần
phải làm việc. Tất cả những câu nói đó, anh đều nói
nhỏ nhẹ, dịu dàng và hết sức có lý. Đến nỗi tôi
thấy những ý thích của tôi thật là điên rồ, thật
là có lỗi.
Cảm giác có lỗi ấy luôn ám ảnh tôi.
Để chuộc lại, tôi bắt đầu quan sát anh ấy - một
hành động tôi chưa hề nghĩ ra kể từ thuở mới yêu
cho đến bây giờ. Tôi phát hiện chúng tôi có nhiều điểm
khác hẳn nhau. Tôi sôi nổi còn anh trầm lặng. Tôi lãng
mạn còn anh nghiêm trang. Tôi vô tư còn anh tính toán… Một
lần, rồi nhiều lần tôi đã lẩn thẩn tự hỏi không
hiểu tình yêu của chúng tôi có chung một điểm nào?
Không biết chúng tôi có yêu nhau thật không?
Câu trả lời là có. Tôi vẫn cảm thấy
không thể thiếu anh trong đời. Còn anh, đã nói anh là
người đàn ông mẫu mực. Anh không biết, không quan tâm
đến bất cứ một người phụ nữ nào khác, ngoài tôi
và mẹ của anh.
Ép buộc mình phải xóa bỏ đi con người
thật của mình để sống theo khuôn khổ của một người
khác thật là khó khăn. Đúng vào lúc tôi cảm thấy mọi
ẩn ức cố nén không còn nén được nữa và chuẩn bị
một cuộc gây gổ lớn với chồng thì nhận ra mình mang
thai. Mầm sống bé bỏng này giống như một thiên thần
cứu chuộc, nó chia sẻ với tôi tất cả những điều bí
ẩn trong tâm hồn. Nó làm tôi thanh thản, nhẹ nhàng
trong cuộc sống. Tôi nhìn chồng tôi bằng con mắt độ
lượng. Đó là cha của đứa con tôi. Tính cách ngăn nắp,
cẩn thận của anh có thể không hợp cho tôi, nhưng sẽ
là môi trường rất tốt để nuôi dưỡng và chăm sóc
đứa con nhỏ. Tôi bằng lòng quên mình.
Đó chi là ảo tưởng. Sức sống và
lòng khao khát được hoà nhập với người mình yêu
luôn âm ỉ trong tôi. Tôi ao ước nhiều thứ lắm. Chồng
tôi là một người cha tuyệt vời. Con tôi là một đứa
trẻ sung sướng. Cuộc sống gia đình chúng tôi thật
tròn trịa. Nhưng giữa tôi và chồng tôi đã manh nha một
bức tường ghẻ lạnh. Mặc dù chúng tôi vẫn có những
giây phút chia sẻ trên giường ấm áp. Mặc dù chồng
tôi không hề thay đổi, tôi không hiểu tại sao mình lại
có cảm giác này?
Được sự khuyến khích của chồng, tôi
đi du học. Tôi thanh thản giao con lại cho anh chăm sóc
mà không hề lo ngại điều gì. Anh ấy là người đàn
ông mà tôi tin cậy. Suốt năm năm xa cách, tôi biết anh
ấy không hề làm điều gì có lỗi với tôi.
Cả tôi cũng vậy. Suốt năm năm, ngoài
những giờ học và hành, tôi chỉ ngắm nhìn tấm ảnh
gia đình mình. Đó là chồng và con tôi. Đó là hạnh
phúc có thực của tôi. Tôi nhìn ngắm và tưỏng nhớ nó
hàng ngày.
Rồi tôi bàng hoàng nhận ra mình chỉ nhớ
con mà không nhớ chồng. Ánh mắt tôi chỉ lướt qua
gương mặt anh ấy để nhìn sâu vào nụ cười thơ trẻ
của đứa con. Nhiều lần, khi bắt mình phải nghĩ về
anh, tôi chỉ có một cảm giác dửng dưng và sợ hãi.
Tôi sợ phải tiếp tục cuộc sống bên anh - người đàn
ông khốn khổ, người mà suốt thời gian xa cách, tôi chẳng
hề khát khao gặp lại.
Năm năm. Tôi biết mình đã đằm thắm
hơn, đã sâu sắc hơn, đã chín chắn hơn. Tôi có thể
giấu kín mọi cảm xúc của mình để sống phù hợp với
hoàn cảnh. Tôi cũng không phải là người thiếu trách
nhiệm. Ngoài những cảm xúc riêng tư của chính mình về
mối quan hệ vợ chồng, tôi biết còn nhiều mối quan hệ
khác trong cuộc sống mà mình phải giữ gìn sao cho tốt
đẹp. Tự hứa với mình điều ấy, tôi trở về.
Một năm đã trôi qua. Tôi cứ tưởng mình
sẽ chịu đựng được lâu dài hơn một cuộc sống chỉ
còn tình nghĩa và thiếu hẳn tình yêu. Chồng tôi là người
đầy tự trọng, anh ấy không phàn nàn, thắc mắc về
thái độ của tôi cả. Anh bình thản sống, bình thản
chờ đợi, tôi biết thế. Lạ lùng, anh ấy càng bình thản
thì tôi càng bức bối. Hình như có cái gì đó trong tôi
quẫy động. Tôi không hiểu tôi nữa. Nhưng tôi ước ao
nhận được một thái độ khác của chồng tôi…
Khi tôi đề cập tới chuyện ly hôn, chồng
tôi bàng hoàng. Anh ấy im lặng quay đi trong khi trái tim
tôi gào thét, van nài anh hãy thọi vào mặt tôi một
cái. Chính lúc ấy, tôi hiểu mình muốn gì. Tôi vẫn
yêu chồng tôi. Tôi không hề dửng dưng với anh chút
nào cả. Tôi chỉ muốn anh khác đi. Thô bạo, xốc nổi,
bất công, vô lý, ăn chơi… bất cứ một điều gì đó
xấu xa mà một người đàn ông bình thường dễ dàng thể
hiện. Có thể tôi điên rồ nên mới mong chồng mình
làm những điều mà mọi người đàn bà khác không hề
muốn chồng họ mắc phải. Có thể tôi sai, nhưng đó
là cảm xúc rất thật, tôi không muốn sống với một
ông thánh, tôi chỉ muốn sống với một người đàn
ông bình thường, có thể cho tôi những khoảnh khắc
sung sướng, đau khổ bình thường, nhất là không bao giờ
tôi phải chui rúc trong cảm giác chỉ riêng mình có lỗi…./.
Phạm Thị Ngọc Liên