(K.Pauxtôpxki)
Trăng hiện ra cong queo, nhợt nhạt rồi bị mây che khuất.
Những tia chớp hối hả bắn lên loắng ngoắng rồi cũng
chìm lỉm giữa nền trời xàm xạm. Và mưa. Mưa nhớn nhác,
uể oải. Cũng ngưng. Một lúc sau vầng sáng vàng vọt,
cong queo ấy lại lò mò hiện ra... Cái trò lẩn quẩn ấy
cứ diễn đi diễn lại suốt đêm. Cô dựa lưng vào tường,
dõi nhìn mầu nền leo lét cháy. Ánh sáng ít ỏi đó
không làm bừng sáng nổi căn phòng mà chỉ khoét lõm
thêm nỗi buồn đang riết ráo trong cô. Cô rướn người
thổi tắt mẩu nến và ngồi bất động. Bóng đêm
quánh đặc bọc kín người cô tưởng như xắn ra được
từng miếng.
Ngày mai anh đi. Ði thật rồi. Vòng tay bé nhỏ và
trái tim cháy lửa của cô không níu nổi bước chân anh.
Suốt cả chiều cô lang thang ngoài phố để tìm mua một
món quà tặng anh. Sở thích của anh cô vốn thuộc làu
nhưng vẫn chưa tìm được quà tặng hài lòng. Cô đạp
xe và để mặc những ý nghĩ vất vơ kéo vòng xe đi khắp
phố phường. Cô đi mãi cho tới khi những mảng nắng yếu
ớt cuối chiều loãng dần và tan hẳn. Trên hè phố lá
vàng run rẩy nép khẽ bên nhau trải thành thảm. Mỗi đợt
gió ùa tới lại đánh thức chúng dậy, đuổi nhau chạy
liêu xiêu. Cô thót người: "Ðã sắp cuối thu rồi."
Sinh nhật anh vào cuối mùa thu. Cô luôn miệng chọc:
"Mùa sinh ra những kẻ đa cảm" mỗi lần ngồi
nghe anh đàn say mê những bản nhạc tiền chiến về mùa
thu. Anh có một thói quen rất lãng mạn: Gom tuổi bằng
lá thu mỗi mùa. Ừ, phải rồi! Cô dừng xe, chạy đua với
gió gom lại hai mươi hai chiếc lá đẹp nhất.
Cô về tới ngõ là lúc bóng đêm xõa xuống đen thẫm.
Anh đứng đợi tự bao giờ, ánh nhìn trĩu nặng...
Anh đạp xe chậm rì, dịu dàng cô áp má vào lưng anh.
lm lặng. lm lặng mãi. Trên vòm cây hoa sữa đang buông hết
mình thứ hương nồng thắm. Dường như cả hương hoa sữa
lẫn gió đêm đều cố vuốt ve, dỗ dành nỗi buồn của
hai kẻ sắp chia xa. Quá lâu, không chịu nổi, anh quay lại:
"Nói gì đi em". Cô vẫn không bứt ra nổi sự im
lặng. Anh bóp chặt tay cô, đau nhức: "Tin anh em nhé!"
Họ tấp xe vào một đoạn phố vắng. Bỗng, cô cuống
quít níu tay anh và nhìn mải miết vào khuôn mặt của người
yêu! Mắt cô dán bết vào mắt anh tưởng như anh sẽ tan
ngay trong khoảnh khắc này. "Ðừng nhìn anh thế nữa."
"Không! Mặc kệ em." "Anh sẽ về. Nhất định
là như thế. Anh đi cũng vì tương lai của hai đứa."
Anh cố trấn an nhưng vẫn không ngăn nổi ánh nhìn xoáy
hút được trộn cả thương yêu lẫn lo âu của cô. Cô
ao ước có sức mạnh nào đó ngăn anh lại, giữ anh
vĩnh viễn trong vòng tay mình. Anh quấn tay quanh vai cô. Nồng
nàn. Hình như... cô khóc. Bởi anh biết trong nụ hôn có
cả vị xót chát của nước mắt.
Một tuần xa anh. Một tuần người cô cứ rỗng roãng
như kẻ bị mất cắp. Xa cách đã lấy đi của cô những
giọt ghita chiều lãng đãng và những đêm hoa sữa nồng
nàn...
Chiều nào cô cũng đạp xe đi để kiếm tìm để trấn
an. Lũ lá vẫn hồn nhiên rượt nhau trên hè phố. Trời
vẫn xanh đến trong veo. Thu vốn dĩ bình an sao lòng cô lại
bất ổn?
Một tuần liền cô không ngủ được. Cô lo cuống
lên khi nghĩ: anh sẽ sống ra sao, xoay sở thế nào ở xứ
sở bộn bề phức tạp đó???
Năm năm...
Thời gian đợi chờ gấp thành nếp nơi đuôi mắt
cô. Tốt nghiệp Ðại học, cô đi dạy ở một trường
cấp hai ven thành phố. Hàng ngày cô cần mẫn đạp xe
hơn mười cây số tới trường, say mê đứng trên bục
giảng làm một cô giáo dạy Văn.
Năm năm ấy không đếm nổi biết bao đêm cô đã thức
trắng khi nghe người ta bàn tán về tình hình phức tạp
của người Việt đang lao động ở Ðức; khi đọc những
bài báo viết về bi kịch xót xa ở một số gia đình
có người thân xuất ngoại... Nhất là đêm cô thức đọc
tiểu thuyết "Phố" của nhà văn Chu Lai. Vai cô
co rúm lại, những dự cảm mu mơ bóp nghẹt trái tim cô.
Thành lệ, sau những đêm bất ổn như thế, sáng sớm
cô hay cắt những cánh huệ trắng trong vườn đem sang ngôi
chùa nhỏ gần nhà, ngồi lặng lẽ trong ánh bình minh
xanh xám; dịu dàng. Những buổi sớm trong veo ấy cộng với
ánh mắt háo hức của lũ trẻ khi nghe giảng đã dệt
thành niềm tin vững chãi trong cô. Cô thấy bình an trong
sự chở che diệu kỳ đó.
Chiều nay, tan trường, như mọi khi cô lặng lẽ đạp
xe về nhà: Chiều rồi, không khí nóng nực bỗng nguôi dịu.
Trên vỉa hè nắng vàng đọng lại thành từng vũng sóng
sánh. Một cơn gió uồm tới kéo tuột cuộn tóc của
cô. Những sợi tóc nuôi bằng đợi chờ rối mù trong
gió. Heo may phả hơi lạnh huơ huơ vào gáy, bất chợt
cô so vai, biết rằng: Thu đang cựa mình.
Về nhà cô sững sờ khi thấy một người con trai vừa
quen vừa lạ trong bộ đồ lịch lãm đang chờ mình. Cô
rủn người, tay chân quýnh quáng, thừa thãi. Anh. Anh đã
về. Mắt họ gặp nhau. Mắt anh reo vui. Mắt cô run rẩy.
Cô thèm được nhìn ngắm anh, thèm được vục đầu vào
ngực anh để nước mắt rửa trôi hết âu lo suối năm
năm qua. Không hiểu sao, đầu cô cứ cúi xuống, tay lóng
ngóng vuốt đi vuốt lại cái mép bàn cũ rích.
- Em vẫn thế - Anh chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Còn anh thì lạ quá". Cô gắng ghìm câu nói
ấy bằng cách xoắn xoéo những ngón tay gầy guộc vào
nhau. "Có lẽ tại hình ảnh người con trai bình dị
với đôi mắt đa cảm đã khắc quá đậm trong tim mình
nên người đàn ông từng trải và sang trọng đang ngồi
trước mặt bỗng trở nên xa lạ?"
Ðêm. Anh chở cô chạy vút trên những con đường
quen. "Hoa sữa" - cô reo khẽ, vội hít hà hương
thơm ngái nồng của những cụm hoa nở sớm trong khi đó
anh vẫn huyên thuyên về những dự tính. Hụt hẫng dấy
lên trong cô. Họ tấp xe vào đoạn phố cũ. Tay anh mạnh
bạo kéo cô về phía mình. Cuống quýt. Cô khóc. Ðến cả
vị xót chát của nước mắt anh cũng không còn nhận thấy
(?!)
Về nhà, cô ngồi chống cằm nhìn những món quà đắt
tiền một cách ơ thờ và không lý giải nổi mình đang
vui hay buồn? Hương hoa sữa thi thoảng lại theo gió lẻn
vào qua ô cửa khiến cô xót xa.
Một tuần rồi kể từ ngày anh về. Bạn bè chúc tụng
cô bằng những câu nói quen thuộc, rằng: cô "trúng
số độc đắc", là "kẻ may mắn nhất thế
gian... Cô biết đằng sau lời chúc xã giao ấy là những
ánh mắt so bì, thèm muốn. Vậy sao lúc nào cô cũng thấy
chênh vênh? Trong giấc ngủ nhọc nhằn cô luôn mơ thấy
mình hay dỗ cô bằng những bản nhạc. Bây giờ cô thèm
được nghe lại, thèm được thấy đôi mắt đa cảm của
anh cháy lên ánh nhìn sẻ chia khi cô kể về lớp học
và lũ học trò. Không hề có. Bởi đầu óc anh bây giờ
lúc nào cũng xoay mòng trong việc tính toán sít sao để sử
dụng số tiền kiếm được một cách hiệu quả nhất.
Cô lại thấy mình hóa kẻ mất cắp. Rỗng roãng! Một lần,
cô nhận được một bức thư của học trò gửi cho
mình. Nhìn những hàng chữ tròn xoe nằm ngơ ngác trên
trang giấy trắng khiến cô se thắt.
"Em khổ tâm quá, cô giáo ơi! Thế mà ai cũng bảo
em may mắn được sống trong một gia đình sung sướng, hạnh
phúc. Ngay cả bạn bè trong lớp cũng luôn miệng bảo:
"Mày là đứa hạnh phúc nhất thế gian". Tại
sao người ta chỉ quen đo hạnh phúc bằng vỏ bọc bề
ngoài thế hả cô? Trước đây khi bố chưa đi nước ngoài,
gia đình em sống rất đầm ấm. Bây giờ, bố và mẹ
cãi nhau luôn. Bố luôn miệng bảo: "Tôi đã vắt kiệt
sức để đem sự giàu có về, cô còn muốn gì hơn nữa!"
Bố vắng nhà triền miên. Những đêm bố không về, mẹ
vẫn ngồi đợi và khóc. Em căm ghét lũ búp bê xinh đẹp
và giả tạo. Chúng không thể ngăn những giọt nước mắt
trên má mẹ. Không thể trả lại nụ cười vui vẻ trên
môi bố như xưa. Hôm qua em nhìn thấy bố chở một cô
gái rất trẻ. Chị ấy vòng tay ôm bố chặt cứng. Tại
sao lại như thế hả cô giáo? Mẹ có lỗi gì đâu...".
Cô mở choàng mắt ra nhìn lá thư của cô học trò dễ
thương, học giỏi nhất lớp "Ngay cả mình cũng luôn
nghĩ rằng cô bé hẳn phải được sống trong một gia đình
khá giả và hạnh- phúc." Tim cô nhói đau vì sự vô
tâm của chính mình. Cô đem lá thư cho anh đọc. Ðọc
xong, anh cười:
- Chuyện vặt thôi. Cuộc sống bây giờ là thế đấy.
Sao em không thử so sánh con bé này với những đứa trẻ
đánh giày, bán vé số? Dù sao được sống sung túc còn
hạnh phúc hơn nhiều. Em đa mang quá, cô giáo ạ. Sao em cứ
thích vơ những thứ người ta chối bỏ vào mình nhỉ?
Cô ngoảnh đi chỗ khác, môi mím chặt, mắt rướm nước.
- Anh định mua một ngôi nhà mặt phố, tầng dưới sẽ
dùng làm shop bán đồ trang điểm. Anh thấy... em đi dạy
như thế vừa mệt người, lương cũng chẳng được bao
nhiêu.
Nói xong, anh tìm mắt cô chờ sự hưởng ứng. Cô vẫn
ngó lơ, hai giọt nước mắt chậm chạp bò xuống má. Cụt
hứng, giọng anh trở nên bực bội:
- Em làm sao thế? Ðể có được những thứ ấy em có
biết anh phải vất vả như thế nào không? Chẳng phải
cái gì cũng dễ dàng có được đâu. Chỉ tại anh thương
em thôi.
Cô hiểu. Hiểu chứ. Và cô cũng thương anh. Thương lắm.
Cô muốn được vục mặt vào ngực anh để cho nước mắt
rửa trôi hết những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng.
Thế nhưng cô vẫn ngồi đơ ra. Bất động.
Giận dữ, anh hét lên: - Nói đi, em còn muốn gì hơn nữa?
Ngày sinh nhật, anh chở cô đi xem nhà. Trên đường
đi anh lại say sưa với những tính toán. Cô im lặng, mắt
ơ thờ nhìn vào chuỗi người tấp nập đầu óc trống
rỗng. Bỗng một cơn gió ào tới lắc khẽ vào cành
cây, một chiếc lá đỏ hoe chao xuống. Cô với tay nắm
lấy rồi đặt vào lòng bàn tay anh. Hồi hộp. Ðợi chờ.
Cô hy vọng chiếc lá sẽ nhắc anh nhớ thói quen cũ, nhắc
anh nhớ ngày xưa... Anh soi chiếc lá giữa nắng, bảo:
"Rất đẹp" rồi ném nó bay vèo xuống lòng đường.
Tim cô thắt lại - Ngày xưa...
- Thôi, dẹp cái ngày xửa ngày xưa ấy đi - Anh cáu.
Cô ngoái lại: chiếc lá tội nghiệp đã nhanh chóng bị
dằn nát dưới bánh xe của dòng người xuôi ngược. Ký
ức tựa chiếc lá - vỡ vụn trong cô. Cô dướn người,
nói nhỏ vào tai anh: - Chở em về thôi. Mùa thu đã hết
rồi?
Khuya lắm rồi, vẫn không sao ngủ được, anh bật dậy
mò mẫm tìm thuốc lá. Ngọn lửa nhỏ từ que diêm nhanh
chóng bùng lên rồi vội vã tắt ngấm. Cô có lần nói:
"Hạnh phúc giống như một que diêm với người này
thì có thể nhen lên thành một bếp lửa hồng còn với
kẻ khác nó chỉ lóe bên trong khoảnh khắc rồi vĩnh viễn
tắt ngấm." "Hạnh phúc là gì? Khi tất cả mọi
cố gắng của mình đều trở thành vô nghĩa." Anh
chua chát nghĩ. Năm năm qua anh đã phải làm việc như một
cái máy, đầu óc lúc nào cũng căng như sợi dây đàn
vì tính toán. Thế nhưng anh đổi lại được cái gì? Ðến
cả nụ cười cô dành cho anh cũng héo hắt... Nhất là
chiều nay khi anh ném chiếc lá xuống đường, cô đã
nhìn anh đầy oán trách, thất vọng... Chỉ vì một chiếc
lá thôi ư? Anh nhếch miệng, cười, lẩm nhẩm: "Chiếc
lá. Mùa thu. Chiếc lá...". Ký ức chậm chạp ùa về.
Anh chợt nhớ đến những chiếc lá ngày chia tay. Ừ,
đã năm năm, liệu chúng có còn vàng hoe như cũ? Anh vội
vã mở tủ, lục lọi trong đống sách vở cũ lôi ra cái
hộp giấy cũ kỹ, ố vàng. Tay anh run bắn khi chạm phải
những chiếc lá. Thời gian đã làm chúng mục hết chỉ
còn trơ lại hai mươi hai nhúm xương lá guộc gầy, co quắp.
Sợ hãi, anh đậy nắp hộp lại và bật tung cửa sổ.
Hoa sữa. Hoa sữa ngọt ngào vây kín anh. "Mình đã
quên mất thứ hương diệu kỳ này từ lúc nào? Sao đêm
nay mới nhận ra???" Anh nhắm nghiền mắt lại, buông
mình trong hương đêm dịu dàng, người nhẹ bẫng.
"Ngày mai mình sẽ ..." anh lắc đầu, bây giờ
không nên nghĩ gì cả. Mai đâu phải đã hết mùa thu?./.
Ngọc Bùi