Cũng lâu mới có dịp trở lại Hà Nội.
Cuối thu. Ban đêm đi dọc hàng cây sữa,
thấy mùi hương sực nức. Cuối phố
này tôi có một địa chỉ quen...
Mấy chục năm xưa, tôi là chú bé nhà quê
ra thành phố vừa học vừa kiếm việc
làm. Một buổi tối gió bấc đầu mùa,
tôi co ro đi lang thang trong mùi hoa sữa. Những
hàng ngô nướng đêm sáng lập loè. Gió vi
vút mùi cà phê ở đâu toả ra ngoài ngào ngạt.
Ngẩng lên, thấy tấm biển "Lá thu cà
phê" rọi đèn mờ ấm cúng. Nhẩm
tính trong túi còn đủ 5 hào, tôi quyết định
bước vào.
Quán nhỏ. Bàn ghế bằng trúc vàng sơ sài.
Nhưng giật mình thấy trên vách treo mấy bức
sơn dầu của một hoạ sĩ tài hoa tôi
hằng ngưỡng mộ mà chưa biết mặt.
- Bác sao có những thứ này - Tôi hỏi chủ
quán.
- Cậu cũng thích tranh à - Chủ quán, một
người vẻ nho nhã, tóc hoa râm, mỉm cười.
Tôi ngồi vừa ngắm tranh, vừa rung đùi
tận hưởng từng ngụm cà phê thơm
ngon. Phải công nhận cà phê của ông tuyệt
thật. Vào thời kỳ đó, hình như cả
thành phố chỉ có vài quán cà phê thì phải.
Đang lim dim mơ màng để khói cà phê phả
mờ trên mặt, thì chợt thấy một người
vừa bước vào. Chủ quán và ông khẽ gật
đầu chào nhau, vẻ quen thân từ lâu. Ông người
dỏng cao, gương mặt buồn đẹp,
xanh xao. Ngón tay thanh tú trắng muốt nâng ly cà
phê, mắt trầm ngâm ông nhìn những chiếc
lá vàng bị gió bứt ào ào rơi ngoài cửa sổ.
Uống xong, đứng dậy, lặng lẽ
đi ra. Không thấy trả tiền.
Chủ quán nháy tôi.
- Cậu biết ai đấy không? Tác giả của
những bức tranh kia đấy đấy!
Trời, tôi thảng thốt. Không ngờ vừa
gặp được thần tượng của mình.
Bất giác nhìn lên, một giây khắc như cảm
nhận được tất cả sự huyền
bí diệu kỳ của những bức tranh trên
vách, mà lúc khác chắc không thể biết
được.
- Những bức tranh tuyệt đẹp này - Chủ
quán nói - là tặng phẩm của ông ta cho tôi,
để trả ơn những tách cà phê thơm
ngon mà tôi đã đãi ông suốt bao năm qua...
Lòng tôi rưng rưng. Vụt nhớ giai thoại
Van Gốc vẽ lên gỗ mặt bàn quán trọ
để trả nợ.
- Hay có thể nói ngược lại - Giọng
chủ quán thầm thì - Những tách cà phê thơm
ngon trong những giây phút gió bấc đầu mùa
như đêm nay, cùng sự cung kính đối với
nghệ thuật của tôi, là để trả
ơn những bức tranh tuyệt tác...
Từ hôm ấy, tôi thường trở lại
quán cà phê Lá thu mỗi khi trong túi tích cóp đủ
5 hào. Và tôi thường được ngắm nhìn
người hoạ sĩ tài hoa trong khoảnh khắc
ngắn ngủi của một ly cà phê bốc khói.
Thoắt cái, mà những ngày ấy đã trở
thành dĩ vãng xa xôi...
... Tôi hồi hộp dừng lại nơi cây sữa
cuối cùng của dãy phố. Quán cà phê Lá Thu nhỏ
bé, mái ngói rêu mốc đầy lá vàng ngày xưa
không còn. Thay vào đấy là một quán bốn tầng
sáng choang gương kính và ánh điện màu. Nhưng
được cái là vẫn mang tên "Lá Thu cà
phê".
Tôi bước vào. Một mình một bàn. Một
cô tiếp viên có đôi chân trần trắng muốt
mũm mĩm mang chai rượu đắt tiền
đến. Tôi hỏi tên người chủ quán
cà phê ngày xưa. Cô dẫn tôi lên lầu. Một
căn phòng nội thất phương Đông cổ.
Cô dẫn tôi lên lầu. Một ông già râu tóc bạc
đang ngồi uống trà bên giò lan tím cạnh
song cửa. Đôi mắt sau tròng kính chớp chớp,
ông nhận ra tôi, vồ vập thân tình.
- Những bức tranh ngày xưa còn không, thưa
ông - Tôi nhìn suốt lượt bức tường.
- Không... Ông lắc đầu.
- Chúng đâu rồi?
- Chúng đã biến thành toà nhà nhiều gương
kính này.
- Ông có nghĩ thế là với sự biến
đổi, ông đã gặp thời, gặp vận,
may mắn không?
- Không hẳn thế.
Ông già đưa tôi chén trà ngâu thơm ngát. Tôi
bâng khuâng chạnh nhớ mùi cà phê trong cái quán
nghèo thuở nào.
- Người hoạ sĩ tài hoa xưa còn đến
đây?
- Không. Ông ấy đã mất trước khi
được thấy tranh của mình bán
được nhiều tiền...
Đêm ấy uống hết nửa chai rượu
do cô tiếp viên xinh đẹp nâng tận môi, tôi
loạng choạng đứng dậy ra về.
Ông chủ quán tiễn ra cửa, cầm tay hỏi:
- Tôi nghĩ là cậu buồn, và có giận tôi
không?
Tôi mơ hồ lắc đầu:
- Không hẳn thế!./.
Nguyễn Phan Hách