Ông Khiên đang gò nguời đan cái rương mây
hay gọi là cái bem thì Von lên thang:
- Cháu chào bác Khiên. Ôi cái bem đẹp quá!
Bác không quên việc gì ở bản cả.
- ờ, cháu khen làm bác vui. Việc bỏ lâu
ngày cũng thành ngượng. Phải nắn mãi, bắt mãi mới
khum, mới cân đấy. Thế nào, túi thuốc bản đã có đủ
thuốc ỉa chảy chưa? Đầu mùa mà đã nhiều cháu bị rồi.
- Vâng, me mới trổ, muỗm mới đâm mà
đã có năm cháu, cả người lớn - bác Liên - cũng bị rồi...
Cái khó không phải là thuốc. Túi thuốc cháu có đủ.
Khó là bà con không tin cháu mà tin mo Luông cúng cơ. Mo Luông
bảo bản ta có phỉ bọp (Một khái niệm ma ở vùng đồng
bào Thái-Lào - Tác giả). Phải mo cúng, mo trị mới khỏi.
- ừ, ừ... khó khăn đây!
Cà Văn Luông, ông Khiên đâu có lạ. Ông
và Luông là lớp thanh niên đầu tiên của Huổi Xó được
cử đi học ở trường Thanh niên Dân tộc tỉnh. Học
thì thường thôi nhưng Luông rất láu, rình xem con gái tắm
như ma. Con gái đứa nào cũng bảo "sợ cái mắt thằng
Luông". Luông còn có tính cái gì cũng muốn hơn người,
cũng cãi bằng được, hùng hổ như chó gầm sàn. Chó cậy
gầm sàn là chó nhát. Luông cũng là một đứa nhát.
Nhát nhưng ranh nên khối người vẫn sợ cái hùng hổ của
nó.
Một tối, Khiên đang ngồi học bài thì
nghe có tiếng chửi nhau và tiếng cửa xô dập ầm ầm.
Hoá ra, Luông ở trong, Que (cũng là một đứa hùng hổ)
ở ngoài; đứa đẩy, đứa kéo cái cửa liếp (thực chất
đều giữ không cho cửa mở); mồm không ngớt: “Ông
mà ra thì mày chết!", "Bố mày mà vào thì mày
chết!". Ngứa mắt, Khiên bất ngờ chạy tới giật
tung cánh cửa ra. Thế là, đứa "võ Lào" chui tọt
vào góc sạp, đứa "võ Mông" nhảy tung ra khỏi
nhà. Ký túc xá được một bữa cười vỡ bụng.
Đến năm lớp bảy thì Luông bị đuổi
học vì tội chuyên chọc buồng con gái. Chả riêng cánh
con gái mừng mà bọn con trai còn mừng hơn vì bớt được
một đứa ăn hỗn. Cơm tập thể chỉ được hai lưng mà
bao giờ nó cũng lèn chặt cái bát sắt Trung Quốc. Bát
đầu, nó ăn rất nhanh. Bát thứ hai lèn rồi để đấy,
quay ra ăn vã rau, canh; hết thức ăn rồi mới bốc muối
ăn cơm. Xếp hàng vào mâm, đứa nào cũng tránh cùng
hàng với nó.
Luông có ông chú làm ở Ty Thông tin - Văn
hoá nên bị đuổi học lại được nhận vào đội ca múa
Dân tộc. Nhưng rồi cũng chẳng đậu được lâu vì cái
tính sờ soạng đàn bà con gái. Vô phúc thế nào lại sờ
cả con chủ tịch tỉnh.
Không làm văn nghệ thì sang giao thông, rồi
lại sang thương nghiệp... Ông chú chuyển lên phụ trách
Dân Chính tỉnh đảm bảo cho Luông đến được mọi
nơi nó muốn để cuối cùng trở về Huổi Xó với sổ
mất sức, lương gấp đôi chủ tịch, bí thư xã.
Hoá ra, về quê mới là đất dụng võ của
Luông. Bản Thái - Lào Huổi Xó heo hút tận góc rừng
biên giới, bao đời sống theo nếp tự cung tự cấp nên
hết sức bỡ ngỡ với việc giao tiếp. Cán bộ xã chỉ
quen việc bản làng, nương ruộng; rất ngại ra huyện, lên
tỉnh giao dịch, bán mua. Thế là tự nhiên Luông trở
thành đại diện của bản làng. Mà dạo ngày lại đang
nổi lên chuyện ưu tiên vùng sâu vùng xa. Huổi Xó thường
ngày có cán bộ huyện, tỉnh đổ về và một lần có cả
người từ tít tận trung ương. Không có đoàn nào tới,
xã không mời Luông ra tiếp. Luông lĩnh hội vấn đề
nhanh, có ý kiến hợp với các đoàn. Còn xã chỉ việc
gật gù. Mà sao lại không gật gù? Toàn chuyện mang của
đến cho. Nào là chương trình 327 phủ xanh đất trống
đồi trọc; nào là tài trợ lập vườn rừng trang trại;
lại còn làm đường ô tô, xây trường học, trạm xá,
trụ sở. Toàn những tiền là tiền. Nguyên việc bảo vệ
rừng nghe nói mỗi năm, mỗi héc ta được trả công tới
50 ngàn đồng... Lại còn đài nghe, ti vi xem toàn cho
không.
Các đoàn đến, cán bộ xã chỉ lo việc
săn nai, bẫy nhím (Luông bảo: ở phố người ta thích miếng
rừng); tìm mật ong, mật gấu; kiếm cao khỉ, nhung nai
(Luông bảo: phải mật ong hoa thuốc phiện, phải cao dẻo
uốn không rạn, nhung phải mọng, mật phải trong). Luông
còn bảo: Người thành phố sành thạo lắm. Miếng đáp
phải xứng với miếng nhận. Tiền của Đảng, của Chính
phủ nhưng phải có người mang đến. Bãi đáp không có
mùi, kền kền bay qua thôi.
Bản làng háo hức, mong ngóng. Luông bảo
không được nôn nóng, việc phải có trước có sau, có
nghiên cứu khảo sát, có kế hoạch, có dự toán, rồi
còn phải xét mới có cấp phát. Phải xuống thang từng
bậc: trung ương xuống tỉnh, tỉnh xuống huyện, huyện
xuống xã, rồi xã mới đến bản. Phải biết đợi biết
chờ, nhất là Huổi Xó lại ở tận cuối rừng cuối
núi, tàu bay ô tô gì rồi cũng phải một ngày cuốc bộ
mới tới được.
Rồi thì cái mong cũng tới. Trước hết
là được năm cái đài nghe và một cái ti vi. Lễ đón
nhận thật tưng bừng. Bà con nghỉ hẳn một ngày xoè, lăm
vông đón quà chính phủ. Luông thay mặt dân bản nói lời
cảm ơn thật cảm động, lời hứa thật hùng hồn.
Năm cái đài mà sáu bản, hơn hai trăm nóc
nhà thì phân chia thế nào? Thôi thì đành phát cho cán bộ
để còn biết ý kiến chính phủ mà làm việc. Chủ tịch
là người Huổi Xó, coi như Huổi Xó được một cái đài.
Còn ti vi, thì chỉ còn cách giao cho Luông giữ, vì cả
xã, chỉ nhà Luông có được đầu máy thuỷ điện mà
hôm ra huyện nhận ti vi, Luông tranh thủ mua luôn.
Các việc khác cũng lần lần tới nhưng
đều lúc đầu thì ào ạt, sau cứ lặng dần... Rồi vườn
rừng thì lại thả cho cỏ gianh và cây chó đẻ; trang trại
thì trồng sắn vì mận, táo thì trồng làm gì khi đào
muỗm rụng lợn ăn không xuể. Làm hàng hoá à?... ối
ối, ai vào tận cái xó rừng này mà gánh mà thồ? Đường
ô tô à?... ờ, cũng có một tý ở chỗ rẽ nhưng thành
bãi bùn rồi, còn khó đi hơn trước. Trụ sở, trạm xá,
trường học cũng dần dần có cả, nhưng có nhà mà
không có cửa, tha hồ cho trâu, lợn, chó vào ra. Chỉ có
nhà của Luông là khang trang: mái bằng, tường hoa, nền
cao nửa thước, tám cái cửa lớn nhỏ đều cánh bức
bàn. Lại còn giường, ghế véc ni đỏ au... Mà cũng phải
thôi: chẳng lẽ để khách huyện, tỉnh rải trong nhà
dân cho bọ chó đốt, bọ mát bò à?
Ông Khiên trở về làm dân bản khi hỏi
tới chuyện vừa qua, bà con chỉ còn mang máng: lồng lồng,
ghép ghép gì đấy, những cái 135, 06, 327 cứ lộn xoè
vào nhau. Huổi Xó vẫn nếp bao đời: hết ra ruộng lên
nương thì vào rừng hái măng, nhặt nấm, đào củ mài,
kiếm mật ong, con nhím, con chồn... Chỉ có đồi bãi là
khác: nham nhở như đầu trẻ bị trốc lở. Con suối Huổi
Xó thì dòng chảy vừa nhỏ vừa vàng khè... Đúng là rượu
sâu chít rất bổ mà giao cho bợm rượu thì chỉ còn hũ.
Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông đã tìm hiểu
và được biết: Nhà nước đã đầu tư cho điển hình
Huổi Xó đến trên trăm triệu bạc chứ có ít đâu.
***
- Bác Khiên ạ! Von nói- Bà con không tin
cháu. Thuốc cháu phát, bà con dắt mái gianh. Bà con bảo:
có phỉ bọp, phải cúng đuổi. Phải mo Luông cúng và
cho thuốc, phỉ bọp mới sợ. Bác đến bảo ông Luông
thôi nói bậy đi. Bác nói, may ra ông ấy mới nghe.
Hừ, khó khăn đây. Luông đã khôn ngoan
dùng "chân gỗ" tác động chứ không bao giờ ra
mặt. Có người còn phải nói khó vì Luông nói: "ngại
chính quyền bảo mê tín bậy bạ". Chính cái điều
"vì bà con mà phải buộc phải này" càng được
bà con trọng. Mà Luông cũng có đòi tiền của ai đâu?
Có phát thuốc cũng là cho không. Mà người Huổi Xó cũng
có bao giờ chỉ biết ngửa tay nhận? Thành thử, chối từ
đấy, mà gà vịt và cả lợn luôn đầy sân. Cả mật gấu,
cao khỉ, cao nai... cũng "không thể phụ lòng bà
con". Càng "không dám phụ" khi bà con đến giúp
cày bừa, gặt hái, đào ao, lấy gỗ... Có lúc nhà Luông
có tới chục người phục dịch, chả kém gì nhà phìa
nhà tạo trước đây. Mà phìa tạo kiêm mo càng có uy. Thế
mà cái uy có nguy cơ bị lung lay.
Von đi học lớp y tá sáu tháng ở tỉnh
về thật mát tay. Huổi Xó bao đời ốm đau chỉ trông
vào lá lảu, vỏ rễ nay có tý thuốc là hiệu nghiệm liền.
Cảm sốt, chỉ mấy viên át-pi-rin là khỏi. Ho hen, chỉ
mấy viên suyn-pha-mít là xong. Té re cũng chỉ mấy viên
béc-bơ-rin là cầm... Thế là có lời phao: bản có phỉ
bọp. Lời phao không chỉ ai, nhưng ai cũng biết là nói
ai.
Một buổi sáng, ông Khiên đi một vòng rừng,
thấy mấy đống phân mới có cành gai rấp. Như vậy là
bà con lo sợ lắm rồi, làm thế để chống cái ma, cái
phỉ bọp nó ăn phân rồi chui vào bụng người.
***
Huổi Xó họp bàn chuyện phòng chống bệnh
mùa hè. Chuyện phỉ bọp sôi lên. Chính ông Khiên sục
chuyện:
- Có người bảo Huổi Xó ta có phỉ bọp
nên nhiều người đau bụng. Nếu đúng vậy phải trị
ngay.
- Phải đấy! Phải đấy! - Tiếng nhao
nhao như tằm ăn lên.
- Mà ai có phỉ bọp? Ai là phỉ bọp? Đã
lâu bản ta không có chuyện này. Nay sao lại có? - Ông trưởng
bản lên tiếng.
- Nghe người ta nói phỉ bọp ăn ruột, hút
máu nên mặt lúc nào cũng đỏ, còn đỏ hơn cả mặt
rượu phải không bác Luông? - Một bà ngồi khuất cột
tham gia ý kiến.
- ờ, ờ...cũng nghe nói vậy, biết đúng?
biết sai? - Ông Luông ỡm ờ.
- Hôm qua, ông còn bảo ông biết đích
xác người nào có phỉ bọp. Sao bây giờ lại "biết
đúng, biết sai”? - Anh Piền đứng vụt dậy- Ông đừng
gieo tiếng ác. Cuối bản đầu mường đều nghe ông nói
phỉ bọp là đàn bà. Phỉ bọp này ác hại lắm vì nó
trẻ và đẹp. Nói vậy là ông nói ai? Nói thẳng ra xem .
Mọi người đổ dồn mắt vào góc bếp
nơi Von ngồi.
- ờ, ờ... Việc gì mà như chó ăn phải
vôi vậy? - Ông Luông cười nhạt- có ai nói người yêu
của anh là phỉ bọp đâu? Tự anh nói ra đấy nhá!... Người
ta bảo là đàn bà..., bản ta có cả trăm đàn bà, sao
anh lại vê vào cô Von? Người ta bảo mặt đỏ, bản ta
có cả chục người mặt đỏ, sao anh lại xoắn vào cô
Von? Ma quỷ là chuyện tín ngưỡng. Ai tin thì tin, không
tin thì thôi. Anh chống lại chính sách tự do tín ngưỡng
của chính phủ à?
Câu cuối của ông Luông hiểm quá, cuộc
họp lặng đi. Người Huổi Xó rất sợ cái tiếng chống
chính phủ. Mới năm ngoái, một người buôn thuốc phiện
ở Huổi Lếc đã bị xử bắn vì tội chống "cái
06 của Chính phủ".
- Thưa bà con. - Ông Khiên lên tiếng: -
Có có, không không; tin tin, ngờ ngờ là quyền mọi người.
Nhưng cái hoang mang, cái nghi kỵ lẫn nhau làm hại cả bản.
Tốt nhất cứ nói thẳng ra. Ai có phỉ bọp cứ nói ra rồi
mo Luông cúng đuổi cho là xong thôi mà. Ai là phỉ bọp
hãy tự nói ra.
Mọi người im lặng nhìn nhau. Ông Khiên
lại nói tiếp:
- Không ai tự nhận thì phải thử thôi.
- Mọi người rùng mình nghĩ đến cách thử: ông mo niệm
thần chú rồi rót chì nóng vào tay người bị nghi. Chì
ăn thủng tay phỉ bọp, còn người thường thì chẳng việc
gì - Tôi có mang theo chì đây. Nào mo Luông, đốt chì, niệm
chú đi.
Luông ngẩn người nhìn ông Khiên rồi
thoăn thoắt làm theo lời. Ai nấy chết lặng nhìn vào
góc bếp. Chợt Von vùng chạy, mồm thốt lên:
- Bác Khiên! Sao bác làm ác với cháu?
Chỉ một cái nhún, mo Luông đã nhảy tới,
túm được tay Von:
- Không được chạy! Mà cũng đừng sợ!
Nhận có phỉ bọp, ta sẽ cúng đuổi cho.
- Tôi không có phỉ bọp, tôi không phải
phỉ bọp! ối bà con ơi...
- Thế thì phải thử thôi cô gái à. -
Luông rỏ giọt chì nóng vào bát nước. Bát nước
"xèo", khói khét lẹt.
- Thưa bà con! - Ông Khiên lên giọng - Phỉ
bọp không chỉ là đàn bà, phải không bà con? Tôi nghi
ông này- Bất thần, ông chỉ tay vào mo Luông - Phải thử
ông trước, ông niệm thần chú đi.
- A, a... sao lại thử tôi?
- Thử chứ! Mặt đỏ thế này là phỉ bọp
rồi. Tôi cũng sẽ thử ngay sau ông vì tôi uống rượu
cũng mặt đỏ đấy!
- Ơ, ơ...
- Việc gì mà sợ! Ông vẫn bảo niệm thần
chú thì trên tay người bình thường giọt chì chỉ liếng
đi như nước rơi vào lá môn. Không đúng à?... Vậy thì
cho ông nói lại: có thật bản ta có phỉ bọp, có ma
không?
- ờ, ờ... Không, không... Không có phỉ
bọp. Huổi Xó không có phỉ bọp... Vừa nói mo Luông vừa
giằng tay rồi nhảy dúi vào góc cột. Ông Khiên bật cười
vì nhớ lại cái cảnh hai mươi năm trước chàng Luông
chúi vào góc sạp khi cái cửa liếp trường nội trú bất
ngờ bị ông giật tung ra.
- Thưa bà con, - ông nói tiếp - chính mồm
mo Luông nói Huổi Xó không có phỉ bọp nhá! Mà trên đời
này làm gì có phỉ bọp!... à, à... mà có đấy...
Mọi người đang vui vẻ cười chợt sững
lại. Tý nữa thì ông Khiên buột ra mồm: "Mo Luông,
chính mày, chính bọn ăn hớt của dân, ăn bòn của nhà
nước, bọn tham nhũng là phỉ bọp. Chúng mày có từ gì
từ cứt đến máu của dân đâu”. Ông không nói, nhưng
trước cái nhìn mo Luông của ông, bà con đều hiểu. Và
tiếng cười rộ lên làm rung cả trời đêm Huổi Xó./.
Đặng Quang Tình