Chiều hôm nay ở quán, chuông điện thoại
réo. Tiếng Thuỳ sụt sịt trong điện thoại. Hoàng giật
mình: "Một tuần qua nhanh thế nhỉ". Hoàng lẩm
bẩm, vội vã trở dậy, vội vã dắt xe quay ngược lên
đường. Thư biết Hoàng sẽ cứ thế mà đi, không nói lời
chia tay, không bịn rịn ngoái lại. Ban đầu, Thư sợ cảm
giác hụt hẫng trống hoác khi chia tay. Lạ thật, có còn
trẻ nữa đâu mà vẫn cứ run, cứ mong manh khi không được
nghe những lời đại loại như: “Em đừng buồn nhé,
anh sẽ nhớ em nhiều”. “Em gắng đợi, anh sẽ thu xếp
nhanh mọi chuyện để về với em, anh tin chúng mình sẽ
hạnh phúc". Hoàng thường nói điều đó khi gặp
nhau, nhưng chia tay thì không. Người đàn bà dù bước
sang tuổi ba mươi rồi, khi yêu vẫn chỉ là một cô gái
mười tám tuổi. Mười tám tuổi chia tay ào ạt nhớ,
còn ba mươi tuổi, nghĩa là sẽ chiêm nghiệm, âu lo, gặm
nhấm nỗi cô độc chợt vỡ hoác ra như lúc này. Hoàng
đã hứa tối nay Hoàng sẽ ở lại với Thư. Ai bảo nước
mắt thì thay đổi được gì? Nước mắt Thuỳ đã gọi
hồn Hoàng, giam giữ Hoàng vào cái gọi là gia đình. Khi
Thuỳ khóc, Hoàng không hồn vía nào để đắm mình vào
những giây phút hạnh phúc bên Thư. Hoàng không đủ độc
ác để làm điều Hoàng muốn. Thư cúi gằm mặt vào ly
càphê đen hút, đắng loang đầu lưỡi. Nước mắt Thư
trôi ngược vào ngực ức nghẹn.
Hoàng hôn buông những vạt loang lổ vào
khoảng không hun hút trước mặt. ở phía đó, dòng Ngàn
Mọ lặng chảy. Những con thuyền xuôi chèo mang những đốm
lửa hồng trôi trong sương. Những đốm lửa hắt ra những
quầng sáng nhỏ nhấp nháy thắp lên sự bình yên nao
lòng của một gia đình, một cuộc sống đang phập phồng
thở. Thường thì tới lúc đó cả Hoàng và Thư không ai
bảo ai sẽ cùng đứng lên. Ðã tàn ngày. Khi những đốm
lửa trên sông cùng trôi về tụ lại trên bến, nghĩa là
một ngày làm việc đã kết thúc. Bây giờ lũ trẻ con
trên thuyền mới được phép chui ra nhảy lon ton từ thuyền
này sang thuyền khác. Cánh đàn ông ngồi bằng tròn đầu
mũi thuyền rít thuốc lào. Ðàn bà hí húi nhóm bếp làm
cơm. Khói bếp từ thuyền oà xuống mặt sông bay la đà
một màu trắng đục.
* * *
Quán nằm chênh vênh ven rìa Ngàn Mọ.
Phía trên là cầu Phủ. Từ cầu nhìn xuống, quán rơi hút
vào bóng tối thăm thẳm, sâu hút. Phía sau bạt ngàn rừng
phi lao chạy ven dòng Ngàn Mọ thơ mộng. Chìm vào sự
yên tĩnh đậm đặc. Chỉ có những ngọn đèn dầu nhỏ
xíu với đốm lửa hồng bé bằng hạt lạc kiên nhẫn
cháy trong chụp đèn thuỷ tinh độ bằng quả cau đặt
ở mỗi bàn đánh dấu sự tồn tại của những trái tim
đang đập điên loạn trong đêm. Ngọn đèn là vật chứng
kiến, sẻ chia, chiêm nghiệm.
Những lúc không chịu nổi, Hoàng hẹn Thư
tới đây. Hai người ngồi với nhau hàng giờ ngắm
hoàng hôn, ngắm dòng người cuộn chảy trên cầu. Mấy
năm rồi, từ ngày hai người yêu nhau, Hoàng vẫn có thú
đếm lửa trên sông. Bao nhiêu đốm lửa là bấy nhiêu
chiếc thuyền. Thêm một đốm lửa là thêm một gia đình
nhập cư vạn chài. Tuần trước, Hoàng phát hiện có cặp
vợ chồng trẻ vừa xuống thuyền. Ðốm lửa mới xuất
hiện cháy to nhất, thường về muộn nhất đậu sâu
trong bến. Hoàng quả quyết: "Cô vợ không phải dân
vạn chài nhà nòi, da trắng, chân tay thon, mặt hoa da phấn
trông như con gái thị thành. Chắc là bỏ nhà đi theo chàng
Trương Chi đây”. Quả thật, đêm khuya, có tiếng sáo
réo rắt vang lên phía bến sông. Thư nghĩ, chắc của chàng
trai cưới được vợ đẹp đang khoái đời. Tiếng sáo
dặt dìu tha thiết và chứa chan hạnh phúc. Những lúc như
vậy, Hoàng ôm chặt Thư vào lòng, đắm mình trong tiếng
sáo du dương ấy.
* * *
Mùa này, Ngàn Mọ nước dâng đục lờ.
Ðám cỏ nước xanh non ven sông. Những cơn mưa đêm mang
dấu ấn tiết đông hàn bất chợt đến. Quán rùng mình
đón những hạt mưa to tròn, thưa thớt, buốt lạnh. Thời
tiết thất thường, quán không có mái che đâm ra thưa khách.
Càng ít người tới, Hoàng và Thư càng thích đến quán
ngồi. ở tuổi họ, câu chuyện không phải là cái cớ.
Chí ít, Thư là người cô độc, hay cô luôn cảm thấy sự
cô độc ấy sừng sững đáng sợ. Còn Hoàng, dĩ nhiên
anh thèm vô cùng những giây phút bên Thư, dù chỉ để lặng
yên ngắm nhìn lơ đãng mọi thứ diễn ra xung quanh mình.
Với Hoàng, đó là giây phút quý báu trong cuộc đời
anh, Hoàng nâng niu, nắm giữ và trân trọng. Hoàng thừa
nhận, đấy là khi Hoàng đang hạnh phúc, chỉ ở bên Thư,
Hoàng mới cảm nhận thật trọn vẹn về điều đó.
Tình yêu muộn màng và trớ trêu của
Hoàng là điều không thể giải thích. Nhưng nó nuôi sống
Thư trong suốt những gì tiếp theo hay còn lại. ở đó,
Thư víu vào sự tĩnh lặng sừng sững của cây cầu hay
nỗi thao thiết lặng chảy của dòng Ngàn Mọ đêm đêm
trở mình sau tiếng mái chèo khua lách cách trên sông để
thở, để bình tâm trở lại. Dường như khung cảnh đó,
cả những điều ngỡ vụn vặt cũng làm Thư run lên.
Hôm qua Hoàng đã cầm lấy tay Thư đặt
lên ngực mình "Thư ơi! Chúng mình không còn trẻ nữa
để mà phung phí mọi thứ. Hoàng không thể sống mà
không có Thư. Hoàng không chịu nổi, nếu một ngày nào
đó Thư bước ra khỏi cuộc sống của Hoàng". Hoàng
vừa nói vừa chìa cho Thư lá đơn ly dị Hoàng đã ký.
"Thư hãy tin ở anh. Anh buộc phải làm tất cả những
điều này để có Thư, mình cưới nhau em nhé, anh mong muốn
điều đó hơn lúc nào hết". Bàn tay Thư lạnh giá
và run rẩy. Ừ nhỉ? Bao nhiêu lần cả Hoàng và Thư tập
xa nhau. Họ đã nếm trải cuộc sống không có nhau,
không cà phê chiều cuối tuần ngồi đếm lửa trên
sông, không có gì cả. Bao nhiêu lần cả hai đều vùng dậy
quay quắt đi tìm nhau trong nỗi cô độc rợn người,
trong sự sợ hãi kinh khủng khi nghĩ rằng mình sẽ mất
nhau vĩnh viễn. Với Thư, cuộc sống của một người đàn
bà không có trẻ, không niềm vui, không nỗi buồn, không
hạnh phúc. Một cuộc sống nhàm chán, vô vị như nó từng
xảy ra với triệu triệu số phận khác, có gia đình đấy
mà như không có, hạnh phúc đấy mà không hạnh phúc.
Lúc đó Thư chỉ muốn đổ oà vào Hoàng, đỡ lấy
gương mặt anh, hôn ngấu nghiến dại điên lên mắt anh,
môi anh, ngực anh rồi khóc. "Thế còn Thuỳ?".
Hoàng quả quyết: “Phải vậy thôi, anh quá mệt mỏi với
những bổn phận của một người chồng tốt. Anh có lỗi
với Thuỳ, với con. Tuổi trẻ thường sai lầm bởi không
phân biệt được tình yêu với thói quen của sự ham muốn.
Anh cảm ơn em vì chính em đã giúp anh nhận ra điều này".
Thư không hy vọng, một ngày Hoàng nói những
chuyện đó với Thư. Nhìn mái tóc không còn xanh của
anh, lòng Thư đau nhói. Hoàng có thể làm điều đó ư?
Phá vỡ ngôi nhà đã xây kiên cố vững chắc để đổi
lấy cái mong manh là Thư. Ðánh đổi danh dự, gia đình,
lương tâm để đổi lấy hạnh phúc ít ỏi mà Thư mang
lại. Không bao giờ Thư chịu hiểu Hoàng đã yêu Thư nhiều
đến thế, Hoàng sẵn sàng hy sinh tất cả vì Thư. Ðúng
ra Thư chờ đợi điều này quá lâu rồi, chờ đợi đến
rỗng không, đến mệt mỏi và ê ẩm. Thư đã chờ và
tin Hoàng không làm nổi điều đó, không đủ nhẫn tâm,
độc ác và không đủ cả lòng yêu, khát vọng...
"Em chờ anh nhé, Thuỳ đã đồng ý ký vào đơn ly dị.
Cô ấy khóc nhiều lắm. Nhưng anh đã yêu em, những giọt
nước mắt của Thuỳ không làm anh xúc động được nữa.
Anh không thể sống với ai ngoài em đâu Thư ạ, em hiểu
chứ”. Chuông điện thoại reo. Hoàng giật mình... Hôm
ấy Hoàng đột ngột muốn ở lại...
* * *
Ngày hôm đó Thư vui như con chim sẻ nhỏ
suốt ngày ca hát líu lo. Thư viết cho Huân một lá thư kèm
với lá đơn ly dị cô đã ký. Bức thư vỏn vẹn mấy dòng
"Anh đừng trở về tìm em nữa. Em đã quyết định
rồi, em muốn ly dị, em không còn yêu anh nữa. Cầu mong
anh hiểu và tha thứ".
Người đàn ông của Thư vội vã đáp
chuyến máy bay từ Mátxcơva trở về đột ngột sau bức
điện của vợ. Gương mặt Huân hốc hác, sạm đen, râu
ria đâm tua ra vì thiếu ngủ. Thư cố để không khóc,
bình thản đẩy cho anh lá đơn chia tay. Huân rít thuốc
lá suốt đêm. Thư nằm quay mặt vào tường ôm cu Tuấn
giả vờ ngủ. Ðêm ngưng đặc lại như có thể cầm lấy
dao và xắn ra từng miếng đen nhánh. Giọng Huân khàn
khàn: "Em không chịu nổi xa anh, hay em đã có người
đàn ông khác". Không phải lần đầu tiên Huân hỏi
Thư như vậy, cũng không phải lần đầu Thư muốn điều
đó. Giữa hai người vốn không có gì chung, khoảng trống
cứ lớn dần ra, sâu hoác khi Huân sang bên kia kiếm sống.
Tình yêu khắc khoải và cam chịu của Huân đã đè trĩu
Thư xuống, nhấn Thư chìm ngập vào gánh nặng của lòng
thương hại và thói quen yên phận. Cho đến một ngày Thư
gặp Hoàng, những chán chường mệt mỏi bỗng bật tung
ra...
Người chờ Thư ở quán không phải là
Hoàng. Thư choáng váng sa sẩm mặt mày. Lá đơn ly dị
rơi khỏi tay bay loạng choạng trên đất. Thư cố đuổi
theo, cố chộp lấy, cắn răng để khỏi run lên vì nước
mắt. Người đàn bà nhẫn chịu và đau khổ ấy đã
mang hai đứa con lặn lội hơn một trăm kilômét đi đến
đây tìm Thư. Hai đứa, con bé Hoàng Thi mười tuổi và
em trai Hoàng Tuấn sáu tuổi, kháu khỉnh giống Hoàng lạ
lùng. Thuỳ đỡ Thư ngồi xuống, đưa nước cho Thư uống.
Kỳ lạ thật! Không có sấm sét, giận dữ, không chửi
bới, thù hận mà chỉ có nước mắt. Người đàn bà
ấy lại khóc, không phải qua điện thoại với Hoàng mà
ngay trước mắt Thư, không xấu hổ giấu giếm. Thà Thuỳ
cứ vồ lấy Thư, cắn xé Thư, cào cấu, mạt sát Thư
cho hả, có lẽ Thư sẽ dễ chịu hơn. Như thế Thư đủ
dũng cảm để không lùi bước, không nhường Hoàng cho bất
kỳ ai. Ðằng này người đàn bà ấy chỉ khóc. Cái gì
khiến bà ta phải quỳ gối chịu đựng như thế? Tình
yêu với Hoàng? Với các con? Hay lòng yêu ích kỷ bị tổn
thương quyết giữ bằng được gia đình. Hay vì lòng
thù hận, cô ta sẵn sàng vứt bỏ lòng kiêu hãnh để đạt
được cái mình muốn? Ðứa con gái Hoàng Thi ngước cặp
mắt oán giận nhìn Thư: "Nếu cô lấy mất bố của
cháu thì chị em cháu sẽ xem cô là mụ phù thuỷ độc
ác nhất thế gian", "Cô sẽ không có bạn, không
ai chịu chơi với mụ phù thuỷ xấu xí đâu" - bé
Hoàng Tuấn hồn nhiên thêm vào câu nói của chị nó rồi
nhìn Thư thách thức. Mãi lâu sau Thuỳ mới buông lời:
"Nếu ở vào địa vị tôi, chị sẽ làm thế nào đây?".
Làm gì với một người chồng không còn
yêu mình và những đứa con luôn cần có bố mẹ? Chiều
hôm đó, Thư lang thang đến bờ sông. Chiều muộn, Thư
phát hiện thiếu mất một chiếc thuyền không trở về.
Thuyền của đôi uyên ương trẻ. Ờ, thì ra lâu lâu
không ai nghe thấy tiếng sáo. Mấy tuần trước cả Hoàng
và Thư cứ thấy thiếu thiếu cái gì không rõ. Là tiếng
sáo. Tiếng sáo buông khi chiều tà, dặt dìu bay ra, khoan
nhặt, tha thiết trong đêm trăng sáng. “Mảnh vỡ khuyết
không bao giờ vá được/Quá khứ như lá vàng trên cỏ/...
Khi anh nghĩ về cô gái ấy/Thì em là người khổ đau/Khi
anh về bên em/Thì cả ba chúng ta đều khổ”/(ÐHY). Thư
chợt nhớ đến những câu thơ không đầu không cuối một
thời bỏ quên trong sổ tay thiếu nữ, thẫn thờ dõi mắt
theo những đốm lửa hồng còn lại trôi trên sông. Những
con thuyền chở những ngọn đèn ngược về phía Ngàn rồi
xuôi về phía bể. Những con thuyền không ngủ, mang những
hạnh phúc trôi lơ đãng trên sông. Có ai biết được,
những đốm lửa đang trôi trên sông Ngàn Mọ kia liệu
có chỗ cho hạnh phúc theo cùng. Ai biết được qua đêm
trường, ngọn đèn nào sẽ tắt trước cơn gió nổi,
và có bao nhiêu ngọn đèn sót lại chống chọi qua mưa bão
để đợi chờ bình minh đang rạng lên./.
Như Bình