Người tử tù ngước lên nhìn tôi:
- Bác làm ơn giúp em một lần này nữa nhớ!
Cho em xin một chục cây nến thôi!
Tôi dò xét nhìn anh ta. Mắt anh ta đã trong hơn,
có lẽ cũng sắp khỏi rồi. Tuần
trước mới vào đây, hai mí mắt anh ta
còn sưng lên hum húp, nhoèn mắt cứ một lúc
lại chảy ra trắng đục. Tôi đã mời
bác sĩ tới khám và cho anh ta thuốc. Sau đó,
anh ta còn nài nỉ tôi mua thêm cho mấy gói dầu
cá viên. Tôi cũng đã mua cho anh ta rồi. Bây giờ
anh ta lại còn nhờ tôi mua nến. ở trong tù
thì dùng nến làm gì? Nội quy nhà giam, nhất là
với tử tù, nghiêm ngặt lắm. Lỡ có gì
xảy ra, tất cả trách nhiệm lại đổ
hết xuống đầu tôi.- Anh cần nến
làm gì?
- Dạ, để em chữa mắt cho khỏi hẳn
ạ.
- Hừm... Thôi được! Để tôi xét
xem thế nào.
Cách luyện mắt kiểu ấy thì tôi cũng
chẳng lạ gì. Nhưng mà...
- Trăm sự xin bác giúp em. Em cũng chẳng
được sống mấy bữa nữa...
Ngập ngừng một lát, anh ta rầu rầu:
- Chẳng biết đến lúc ra "dựa cọc"
thì em có khỏi được không/
Đắn đo mãi tôi quyết định mua
cho người tù một chục cây nến. Song
lúc đưa cho anh ta xong, tôi bỗng chột dạ.
Nhỡ mà... Tôi bèn kín đáo nhắc với mấy
người lính gác, yêu cầu họ phải canh
chừng anh ta thật sát sao. Một lúc sau tạt
qua, thấy anh ta đang ngồi xếp bằng, mắt
nhìn chăm chăm vào ngọn lửa nến trước
mặt, tôi mới thấy hơi yên tâm. Lạ thực,
tên tử tù này! Người ta đưa anh ta về
đây để được hưởng 15 ngày
cho anh ta kháng án. Song có vẻ như anh ta đã tuyệt
vọng lắm rồi. Tôi có nhắc anh ta sao không
làm đơn kháng án đi thì anh ta trả lời:
"Kháng làm sao được hở bác? Tội em
nặng lắm, có chết trăm lần cũng
đáng". Vậy mà anh ta còn chăm lo cho đôi
mắt mình đến vậy để làm gì không
biết? Dễ anh ta tưởng rằng sang thế
giới bên kia với một đôi mắt đẹp
thì sẽ thoát khỏi vạc dầu sôi hay sao?
Mười lăm ngày trôi nhanh như gió thoảng.
Hôm đội thi hành án đến đón anh ta
đi xử quyết, trước lúc bước lên
xe, người tử tù bỗng nghẹn ngào nắm
chặt lấy hai tay tôi:
- Em đội ơn bác nhiều... Mọi người
ở lại, em đi!
Nhìn đôi mắt trong sáng đẫm lệ, tôi
bàng hoàng. Đôi mắt ấy là của một kẻ
bị án tử hình ư?
Một tuần sau, phòng tôi bỗng có tiếng gọi
cửa. Khách là ông bác sĩ đã đến khám
mắt cho người tử tù dạo nọ. Ông
đến để rủ tôi cùng đi trao một
món tiền cho bà mẹ của người tử tù
ấy. Thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, ông cũng
lộ vẻ ngạc nhiên không kém.
- Ra anh không biết gì ư? Tên tử tù ấy
còn có một bà mẹ già yếu. Hôm nọ, khi
tôi đến khám mắt cho hắn, biết bệnh
viện chúng tôi cần một đôi mắt, hắn
xin được hiến đôi mắt của
mình để lấy một khoản tiền...
Tôi lặng người. Bất giác, tôi nhìn vào
tấm gương con treo trước mặt, đôi
mắt tôi đang nhìn thẳng vào tôi./.
Trần Viết Sử