Phòng bếp nhỏ, sực nức mùi bơ rán, mùi
cá chiên và thức ăn lạnh ủ lâu ngày. Trong những căn hộ
nhỏ cho thuê, không khí không có lối thoát, nhất là vào
mùa đông, các cửa đều đóng kín, nên mùi thức ăn cứ
bay luẩn quẩn, chui rúc trong những góc tối của căn phòng.
Cửa ra vào treo một vòng hoa nhỏ bằng vỏ bào. Tủ kính
kê sát tường xếp đủ loại chai lọ lỉnh kỉnh bằng thủy
tinh. Bốn người đàn bà quây quanh chiếc bàn gỗ đánh
bài. Tiền lẻ quăng vung vãi trên bàn nhưng vẫn chia ra thành
bốn tụ. Người đàn bà thứ năm ngồi đan áo hoặc là một
chiếc khăn choàng mầu lông chuột bên cạnh cửa sổ
trông ra đường. Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa và bầu
trời xanh xám với những cụm mây nhỏ mầu chì. ánh mặt
trời chiếu xuyên qua những tảng băng bám dầy trên cây
làm chúng trở nên trong suốt như pha lê. Không một bóng
người. Động vật sống duy nhất lúc đó là bầy quạ
đen gục đầu ủ rũ như những chiếc lá khô khổng lồ
còn níu lại được trên những cành cây khẳng khiu đâm
ngang qua ô cửa.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng máy sưởi
chạy o o và tiếng rên của chiếc tủ lạnh khi khởi động
lại máy. Thỉnh thoảng nghe tiếng đập bài đánh xoạch
xuống mặt bàn. Tiếng ho khan, tiếng xuýt xoa và tiếng cười
vang sung sướng. Người đàn bà mặc chiếc áo len cổ lọ
mầu vàng đề nghị, bật nhạc lên nhé. Nhạc gì cũng
được. Nhưng phải là nhạc Việt Nam. Người đàn bà đeo
chiếc băng đô đỏ với tay bật catssette. Tiếng hát Tuấn
Ngọc vang lên, giống như vẳng ra từ trần nhà dán giấy
hoa tím nhạt. Em còn nhớ hay em đã quên... Nhớ Sài Gòn mưa
rồi chợt nắng... Tao không thể chịu được giọng của
Tuấn Ngọc. Vì nó đàn ông quá. Những người có tính
cách quá đàn ông thường làm phụ nữ khổ. Người đàn
bà có đôi mắt cắt mí kẻ chì đen đậm theo phong cách
những năm sáu mươi, bảy mươi bảo. Khi hát bài này, nó
làm tim tao đau nhói. Cuộc sống ở đây cuốn mình đi. Tao
có cảm giác mình đã quên dần Sài Gòn. Người đàn bà mặc
chiếc áo lót đen để trễ nải qua cổ áo hình trái tim xẻ
rộng đưa tay kéo lại dây áo lót vào phía khuất trong
áo, khóe miệng trễ xuống hình dấu ớ. Chị lặng lẽ xốc
lại bài và chia đều ra thành bốn tụ. Có ai uống cà
phê không? Người đàn bà đeo băng đô đỏ đứng lên. Chị
có thân hình to cao. Bộ ngực vồng lên làm chật căng chiếc
áo thun hoa đen trắng. Giờ này trong công sở tao phải uống
một ly cho tỉnh ngủ. Không biết bao giờ mới hết tình
trạng thiếu ngủ như thế này. Đấy là một đòi hỏi
quá cao ở nước Mỹ, người đàn bà đeo vòng cẩm thạch
ở cần cổ trắng, cao nhưng đã có những nếp da bắt đầu
xếp lên nhau ngồi bên cửa sổ vừa đan vừa góp chuyện,
nhà chỉ có cà-phê Mỹ thôi. ở trong tủ gỗ đó. Người
đàn bà đeo băng đô đỏ nói, vậy cũng được. Tao đã
quen với vị cà-phê Mỹ rồi. Hai mươi mấy năm đủ làm
tao quen với tất cả mọi thứ. Chị lui hui pha cà-phê rồi
bưng chiếc bình nghi ngút khói lại. Miệng bình chạm vào
thành ly sứ lanh canh. Một chất nước nâu lờ nhờ chảy
ra. Loãng và gần như không mùi thơm ngoài vị đắng, hăng
hắc. Chị uống không đường, không sữa. Không ai uống
cà-phê với chị. Người đàn bà mặc áo lót đen uống sữa
tươi. Những người khác uống nước cam đóng hộp lấy từ
tủ lạnh ra. Hơi lạnh làm thành ly mờ đục như phủ khói.
Người đàn bà đan áo hỏi, có muốn ăn gì không? Người
đàn bà có đôi mắt cắt mí trả lời, thôi. Để bụng
đón giao thừa. Chỉ còn có vài giờ đồng hồ nữa.
Con chim gỗ gõ vào khúc cây chín tiếng.
Bão tuyết lồng lộn ngoài ô cửa, tạo thành những cuộn
lốc mầu trắng với những đám bụi mờ mịt. Mặt trời
khuất đâu đó sau những rừng cây trụi lá. Trời vẫn
sáng. Một thứ ánh sáng lạnh lẽo mầu xám buồn. Những
con quạ đen cuối cùng đã bay đi. Khắp nơi phủ mầu trắng
xóa. Cả đến bầu trời xám cũng đã chuyển dần sang mầu
trắng đục. Có bóng một chiếc áo khoác da nâu di chuyển
dần về hướng ô cửa người đàn bà đan áo đang ngồi.
Chị hơi nhỏm người lên. Cánh tay tì lên bậu cửa nổi
rõ những sợi gân xanh. Bóng áo khoác nâu khuất dần.
Có tiếng gõ cửa. Lúc đầu nhỏ sau to lên
dần. Chùm chuông trên cửa kêu những tiếng trong veo.
"Có khách". Những người đàn bà bỏ bài xuống
chờ đợi. Người đàn bà đan áo lẩm bẩm, có thể là
con bé Vi. Nó luôn luôn quên chìa khóa ở đâu đó. Chị đứng
dậy nhưng không để ý cuộn len đang nằm trong lòng. Nó lăn
xuống, chạy dài dưới đất. Con mèo con như một cuộn lông
tơ vàng từ góc nhà xồ ra, hất tung cuộn len lên trời.
Người đàn bà cẩn thận nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa
rồi mở cửa. Giá lạnh ùa vào cùng với người lạ, mang
theo hơi ẩm ướt và mùi vị nhàn nhạt của tuyết và
gió. Người đàn bà khẽ kêu lên một tiếng nhỏ nhưng vẫn
đứng yên. Bốn người đàn bà ngồi ở bàn quay lại,
nhìn người lạ dò xét. Người lạ gật đầu chào, lúng
túng không biết nên cởi giày hay không. Sàn trải thảm
nhung nâu đất viền hoa vàng rất đẹp và sạch sẽ. Cũng
không biết đặt áo măng tô ở đâu vì không có móc ở
trên tường. Người lạ nhìn quanh, rụt rè bảo, ở ngoài
lạnh quá. Cháu muốn gặp mẹ của Vivian. Có cổ ở đây
không ạ?
Là tôi đây, người đàn bà đan áo trả lời.
Lúc này chị mới nhìn rõ người lạ. Một cậu thanh niên
chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Da trắng, mũi thẳng.
Tóc cắt bàn đinh, phía trước hơi nhuộm vàng để lộ vầng
trán cao rộng và đôi mắt một mí xếch dài. Đôi môi mỏng
khi cười kéo thành hai sợi chỉ nhưng trở nên duyên dáng
nhờ lúm đồng tiền ở bên má trái. Trông cậu giống một
người Triều Tiên hơn là một người Việt Nam. Và giống
hệt một người. Nghĩ đến đấy tim chị nhói đau. Chị
trấn tĩnh lại hỏi, xin lỗi, cậu là ai? Cháu là bạn của
Vivian. Cháu tên Tường. Chị đưa tay lên xoa mặt. Chị hỏi,
họ của cháu là gì? Thế con bé không về à? Họ của
cháu là Nguyễn. Nguyễn Xuân Tường. Vivian không báo gì
cho cô biết sao? Người đàn bà đan áo kín đáo thở một
hơi dài. Người ấy họ Kim kia. Một cái họ đặc biệt
chẳng thể lẫn được với ai. Mà mình sao lạ. Nhớ nhung
chuyện đó để làm gì. Hai mươi mấy năm rồi. Trong khi
đó người lạ vẫn tiếp tục nói, bằng một thứ tiếng
Việt không sõi. Vivian không về được vì không xin phép
nghỉ được ở công ty. Cô ấy nhờ cháu mang cái này, à
mang món quà này tới cho cô. Người đàn bà đan áo kéo cậu
vào phòng khách, đặt cậu ngồi trên chiếc sô pha ấm
áp, rót cho cậu một ly cà-phê và bảo, Vi có nói với
tôi là nó sẽ cố gắng về. Bảy năm rồi nó không đón
Tết ở nhà. Vậy mà...
Những tháng đầu năm này công ty có nhiều
việc lắm, người lạ đổi tư thế ngồi cho thoải mải
hơn, chúng cháu không thể nghỉ được. Không thì bị mất
việc thôi. Cậu quay mặt đi, đưa tay che miệng ngáp. Rồi
cười ngượng nghịu, năm hôm nay cháu thức trắng đêm. Lại
phải lái xe từ New York về đây nên mệt quá. Người đàn
bà hỏi, thế cháu ở chơi với cô được lâu không? Cậu
gãi đầu, tí nữa cháu có hẹn làm việc với khách hàng
và lại che miệng ngáp. Người đàn bà đan áo đứng dậy
bảo, thôi được rồi, để cô đi làm chút gì nóng cho
cháu ăn đã. Chị quay trở lại bếp. Khi đến cửa, chị
ngoái nhìn lại. Tường đã ngủ. Đầu ngoẹo sang một bên.
Cái cà vạt lụa in hoa sặc sỡ buông thõng thượt trên ngực
áo. Tim chị lại nhói đau. Chị bảo, sao mà có người giống
người làm vậy.
Trong bếp những người đàn bà vẫn đang
chơi bài. Người đàn bà mặc áo cổ lọ hỏi, ai thế? Người
đàn bà đan áo trả lời, bạn của con bé Vi. Vậy là cả
cái Tết này nữa, nó cũng không về. Tội nghiệp thằng
bé, đi cả một đoạn đường dài, chưa kịp ăn uống gì
đã ngủ mất. Chà, con bé Vi dạo này thế nào rồi nhỉ?
Người đàn bà có đôi mắt cắt mí nói, quay qua quay lại
đã gần chục năm không gặp nó. Cô nàng chắc bây giờ
khác lắm. Nó ngày càng xinh đẹp, người đàn bà đan áo
bảo, và giờ thì quên tiếng Việt nhiều lắm rồi. Gọi
điện về cho mẹ chỉ toàn nói tiếng Anh. Mình cũng dở,
hồi đó cứ sợ nó không hòa nhập được với xã hội Mỹ
nên không chú tâm vào việc cho nó học tiếng Việt. Chuyện
bình thường thôi, người đàn bà đeo băng đô đỏ nói,
lũ trẻ bây giờ là vậy. Mà nó phải là vậy. Sống ở Mỹ,
làm việc với Mỹ, cái gì cũng dính Mỹ hết. Hỏi làm
sao nó không quên dần tiếng Việt được. Thì biết là thế,
người đàn bà đan áo miết những ngón tay thon dài lên cạnh
bàn, nhưng vẫn cứ buồn. Tất cả những ngày lễ Tết
dân tộc chúng nó chẳng còn quan tâm để ý nữa. Chúng
nó cứ lấy công việc bận rộn ra mà bào chữa. Thật ra
chỉ vì chúng mình già rồi chúng mình mới nghĩ thế, người
đàn bà mặc áo cổ lọ nói, khi già người ta mới thấy
cái gốc quan trọng thế nào. Người ta mới thấy cần quê
hương đến mức nào. Bọn trẻ bây giờ, việc sống để
tồn tại trên đất Mỹ này cũng đã đủ để choán hết
thời gian và suy nghĩ của chúng rồi. Ôi, quan trọng là
cái lòng mình thôi, chứ thái độ bên ngoài đâu có chắc
là thật đâu, người đàn bà mặc áo lót đen lại đưa
tay sửa lại sợi dây áo lót cứ chực trồi ra ngoài, hôm
vừa rồi bà chị tao ở Việt Nam về mang theo mấy tờ
báo trong đó viết về giới trẻ với việc bảo tồn bảo
tàng văn hóa dân tộc. Cứ gì nước Mỹ mà ngay cả ở
quê mình, không thiếu những đám thanh niên vọng ngoại.
Chúng vẫn chơi suốt những ngày lễ, nhưng ý nghĩa của mấy
ngày lễ đó thì chúng hoàn toàn mờ tịt. Thế thì có
được gì đâu, chị lại khẳng định lại một lần nữa,
cho nên tao nghĩ cái chính là ở lòng mình. Chị đứng dậy
xoa tay vào bụng, vặn người. Những khớp xương kêu răng
rắc. Mười giờ rồi, chuẩn bị là vừa thôi. Người đàn
bà đeo băng đô đỏ cũng đứng dậy, mở tủ lạnh. Trong
tủ lạnh, đồ ăn chất đầy ngất. Người đàn bà mặc
áo lót đen tiếp tục, nếu tụi mình không gặp mặt ngày
hôm nay, thì cũng chẳng có ngày Tết nào cả. Hai thằng
con với ông xã đều phải đi làm, thậm chí đến khuya chúng
nó mới về. Ăn vài thứ rồi lăn quay ra ngủ. Này cái con
gà này định làm món gì? Xé phay nhé. Tao nhớ hồi ở
nhà, Tết mình hay mua con gà trống bẻ chân bẻ cánh, gắn
hoa huệ ở trên mỏ nó để cúng ông bà. Cái dáng của
con gà sao đẹp quá thế. Rồi lúc cúng xong thì đem xuống
chặt miếng chấm muối tiêu chanh ăn với lá chanh cắt sợi.
Thịt nó ngọt và dai. Chứ không bở như gà Mỹ thế này.
Ở ngoài phòng khách có tiếng động. Người đàn bà đan
áo rời khỏi chỗ, có lẽ thằng bé đã dậy. Các cậu muốn
làm món gì thì làm. Mọi thứ có sẵn hết rồi. Người
đàn bà có đôi mắt cắt mí giở gương chải lại tóc, bảo,
nhớ nói cậu ấy ở lại chơi nhé.
Tường đã dậy, loay hoay sửa lại chiếc
cà vạt. Người đàn bà đan áo bước vào bảo, cháu thôi
không ngủ nữa à? Tưởng trả lời, mắt sốt ruột nhìn
vào đồng hồ. Cháu ngủ quên mất. Cháu phải đi bây giờ
đây, không lại muộn hết việc. Thế cháu không ở chơi
với các cô được sao? Đôi mắt chị thoáng vẻ thất vọng.
Các dì ấy đang chuẩn bị một vài món đón năm mới.
Năm mới? Tường trợn mắt. Chẳng phải năm mới đã qua
hơn một tháng nay rồi? Chị đưa tay lên xoa mặt, mỗi khi
xúc động chị lại có thói quen đưa tay lên xoa mặt,
không, là năm mới theo Tết âm lịch kia. Bây giờ đang chuẩn
bị là giao thừa bên nhà mình. Oh really? Tường đập tay vào
trán, cháu tệ thật. Hóa ra hôm nay là năm mới của Việt
Nam. Cháu tiếc quá. Nhưng cháu phải đi thôi. Cậu chỉ
gói quà đặt trên bàn, là của Vivian gửi cho cô. Cháu cũng
chẳng biết đấy là cái gì nữa. Nhưng cô ấy dặn phải
cẩn thận ghê lắm. Thôi cháu đi cô nhé. Cháu rất vui khi
được gặp cô. Cô đẹp hơn cháu tưởng nhiều. Tường
bước tới, choàng tay ôm người đàn bà. Chị thấy xúc
động.Vì sự có mặt của chàng trai trẻ này trong nhà
vào một ngày cuối năm. Nó nhắc chị nhớ tới mối tình
đầu và nhớ tới con bé Vi yêu thương. Nửa năm rồi chị
không gặp Vi, chị hỏi, nó vẫn khỏe chứ cháu? Tường bảo,
Vivian vẫn khỏe. Và nhắc đến cô luôn.
Họ đi ra cửa. Đi ngang qua nhà bếp, chỗ
những người đàn bà đang nhộn nhịp nấu ăn. Người đàn
bà đan áo bảo, Tường bận việc phải đi. Tường cười,
gật đầu chào từ biệt. Người đàn bà mặc áo lót đen
bảo, nửa đùa nửa thật, không thể ở lại được à?
Chúng tôi nấu để thết đãi cậu đây. Bây giờ cậu đi
thì ai ăn hết chỗ thức ăn này chứ? Tường cười bối
rối. Sao con trai mà hiền thế, người đàn bà có đôi mắt
cắt mí cũng cười, hiền thế thì sao đủ tiêu chuẩn
làm bodyguard cho cháu gái tôi được. Mọi người bật cười
làm Tường đỏ mặt. Người đàn bà đan áo bảo, thôi
đi các bà. Để cháu nó đi không muộn việc. Hai người
ra đến cửa còn nghe tiếng cười và giọng nói cố đuổi
theo họ, chưa gì mà đã bênh chằm chặp con rể tương lai
rồi. Người đàn bà mở cửa, lại hỏi, cháu họ gì nhỉ.
Tường trả lời, vẻ hơi ngạc nhiên, cháu họ Nguyễn.
Nguyễn Xuân Tường cô ạ. Người đàn bà lầm bầm, thế
mà nó chẳng nói gì trước với mình cả. Ôi, cái con bé
Vi này.
Cánh cửa gỗ khép lại. Tấm bảng mê ka
khắc dòng chữ: Hãy đến và đi với nụ cười hạnh phúc
mầu hồng rung lên nhè nhẹ rồi đứng yên trở lại. Người
đàn bà đan áo quay trở lại ô cửa sổ, dõi mắt nhìn xuống
đường. Tường đang đi xiên xẹo dưới sân vì tuyết rơi
khá dầy. Một lúc thì khuất sau lưng tòa nhà. Từ đó một
chiếc xe Civic màu đen, trần bám đầy tuyết lao vụt ra.
Đôi mắt với những sợi lông mi dài của người đàn bà
khép lại. Ngoài kia tuyết rơi đầy. Sao anh không đến bên
em chiều nay. Ngoài kia tuyết rơi rơi. Trong buốt giá tim em
lẻ loi... Giọng ca khàn của cô ca sĩ già văng vẳng trong
lòng chị. Chị bảo, mọi người có thấy nó giống Hoàng
không. Đấy là tại lòng mày thôi. Người đàn bà mặc
áo lót đen nói, chứ nó có giống Hoàng chút nào đâu.
Những người đàn bà bắt đầu dọn bàn
ăn. Chỉ có năm người nhưng họ bày biện đủ các món.
Tất cả đều là những món đông lạnh mua sẵn ngoài cửa
tiệm Việt Nam. Về nhà, bỏ vào lò vi ba, năm phút sau là
xong. Cũng khói bay nghi ngút. Nhưng hương vị nhạt hơn nhiều.
Mọi người vào phòng thay đồ. Người đàn
bà đan áo mặc áo dài nâu. Người đàn bà đeo băng đô
đỏ mặc áo mầu thiên thanh hoa vàng. Người đàn bà mặc
áo lót đen bận áo dài xám. Người đàn bà có đôi mắt
cắt mí mặc áo gấm đỏ. Người đàn bà bận áo cổ lọ
mặc áo nhung đen in mờ những chiếc lá hình trái tim.
Trông họ nghiêm trang và trở về với đúng tuổi của
mình. Người đàn bà đan áo bảo, kéo rèm lại nhé. Người
đàn bà đeo băng đô đỏ mở tủ lấy sâm banh và người
đàn bà mặc áo cổ lọ bày ly lên bàn. Đồng hồ chỉ
mười một giờ kém năm.
Căn phòng tối sầm lại, như trong đêm. Chỉ
thấy lờ mờ những khuôn mặt trắng của những người
đàn bà và bóng người đàn bà đan áo di chuyển đến gần
chiếc tủ gỗ đặt điện thoại và một bình hoa cúc dại.
Chị khom người đốt nến. ánh sáng tỏa ra mầu hồng nhạt,
có mùi thơm của cỏ. Chị đi một vòng và đốt những cây
đèn cầy còn lại. Những cây nến hình vuông, đủ mầu với
những cánh hoa nhận chìm trong đó, làm chúng trở nên huyền
ảo. Những giọt sáp chậm chạp chảy tràn xuống mặt
bàn. Trên đường đi chúng đã kịp đông lại và xoắn
xuýt với nhau thành những hình thù kỳ lạ. Mùi thức ăn
loãng dần. Căn phòng tràn ngập mùi nến, ấm cúng và thơm
tho. Đó là mùi hương quen thuộc của bất kỳ gia đình
nào ở Mỹ. Nhưng giờ đây, trong không khí này, nó gợi
nhớ đến một mùi hương xưa cũ với tuổi thanh xuân và
những tà áo dài sột soạt trong ngày lễ hội. Tuổi thanh
xuân của chúng ta... Ai đó cất tiếng khe khẽ. Người đàn
bà mặc áo cổ lọ thở dài, nhưng thời đó đã qua rồi.
Chúng ta đã già. Người đàn bà đan áo quay về lại chỗ
cũ, bên cửa sổ kéo kín rèm. Chị ngồi thẳng lưng, hai
tay chắp trên đầu gối. Con mèo con đã bỏ đi đâu mất.
Cuộn len nằm lăn lóc trên sàn. Người đàn bà ngồi đầu
hơi gục xuống, lưng tạo thành một đường cong duyên
dáng. Người đàn bà có đôi mắt cắt mí nằm xoài ra
bàn, ấp những ngón tay dài lên mặt. Người đàn bà mặc
áo cổ lọ châm thuốc hút. Khói bay thành những vòng tròn
nhỏ không hiểu sao lại thơm mùi bạc hà. Hai người đàn
bà còn lại ngồi tựa lưng vào thành ghế, người như sắp
trôi tuột xuống đất. Người đeo băng đô đỏ ư ư
trong cổ họng một bài hát tiếng Anh. Lời bài hát thế
này: Hãy nhắm mắt lại và đưa bàn tay của anh cho em. Anh
có nghe thấy chăng trái tim em đang đập. Và anh có hiểu,
anh có cảm thấy như em... Những người đàn bà khác hòa
giọng theo. Người đàn bà mặc áo lót đen dùng chiếc muỗng
bạc gõ vào thành ly kêu leng keng. Con chim gỗ nhỏ lại
thò đầu mổ vào khúc cây treo trên tường mười một tiếng.
Đến tiếng thứ chín thì người đàn bà mặc áo lót đen
nổ sâm banh. Bọt rượu tràn ra ngoài, chảy xuống tay chị
ướt đẫm.
Mọi người chạm ly. Và gắp bánh chưng vào
chén. Nhưng chẳng ai muốn đụng đũa. Người đàn bà mặc
áo cổ lọ thì thầm, giờ này ở nhà mọi người đang đón
giao thừa. Cũng uống sâm banh và bổ dưa hấu. Rồi đi hái
lộc trong chùa. Mình ngồi đây nhớ mọi người ở nhà nhưng
chắc mọi người chả ai nhớ đến mình. Người đàn bà
đeo băng đô bảo, hai mươi lăm năm rồi. Năm nào cũng chỉ
có duy nhất ngày này là thấy giống những ngày ở Việt
Nam nhất.
Người đàn bà đan áo đi vào phòng khách.
Khi quay trở lại, trong tay chị ôm món quà của cô con
gái. Chị đặt nó lên bàn, bảo, quà năm mới của con bé
Vi đấy. Nó chắc chẳng nhớ đến giao thừa này đâu. Chị
gỡ lớp giấy bọc xung quanh. Khi lớp giấy vừa được bóc
ra, mọi người ồ lên. Đó là một gốc mai nhỏ trồng
trong chậu đất bằng sứ. Trên cành chỉ có duy nhất một
chiếc nụ đang èo uột nở và một bông mai đã rụng hết
ba cánh. Bị động, chiếc cánh thứ tư rơi xuống, chạm
khẽ khàng vào mặt bàn. Trong ánh nến, nó càng trở nên mỏng
mảnh và ánh lên như một vảy vàng.
Người đàn bà đan áo mỉm miệng cười.
Khi đưa tay lên xoa mặt, chị mới nhận ra nước mắt chị
đã chảy dàn dụa trên má từ lúc nào./.
Nguyễn Thị Châu Giang