Hai Thế sống lủi thủi một mình mà mọi người không
hiểu nguyên do tại sao anh lại cứ như thế. Cho đến buổi
tối hôm đó, Hai Thế chợt lên cơn đau bụng. Nhà anh vốn
neo đơn, chỉ có một thân một mình, chẳng ai đốt dùm
anh ngọn đèn dầu hay chạy ra đầu ngõ mua dùm anh viên
thuốc trị bệnh. Anh chỉ còn cách ôm lấy cái bụng đau
của mình mà rên. May mà có chị Dung tình cờ đi ngang,
nghe tiếng anh Hai Thế rên rỉ, chị nhìn vào thì chỉ thấy
bóng tối tràn đầy trong căn nhà của người đàn ông đó.
Chần chừ một lát mới đẩy cửa bước vào, trong ánh
sáng lờ mờ, chị nhìn thấy anh Hai Thế đang ôm bụng
rên la. Cám cảnh trước căn bệnh của người đàn ông
đang sống một mình, chị đã đốt dùm anh ngọn đèn,
kéo anh lên giường vạch lưng ra cạo gió. Chị lại lui
cui xuống bếp nấu giúp anh bát cháo. Chuyện chỉ có vậy
thôi nhưng đêm đó khi chị Dung bước vào nhà anh Hai Thế,
chẳng che nổi mắt của người dân trong xóm Thúy Kiều. Cứ
người này to nhỏ với người kia khiến chuyện giúp đỡ
lẫn nhau thành chuyện họ phải lòng nhau. Cũng thật buồn
cười khi xóm nhỏ có chưa tới ngàn dân này lại có cái
tên rất quen, dù chưa chắc họ đã biết đến truyện Thúy
Kiều của thi hào Nguyễn Du.
Chuyện xảy ra trong đêm chẳng liên quan gì tới cơm áo
gạo tiền của gia đình nào, nhưng có lẽ bởi Dung dù sao
cũng là một người phụ nữ nhan sắc, sống đàng hoàng
chẳng hề để lại chút tai tiếng gì. Người đàn bà đàng
hoàng lại ở trong nhà người đàn ông độc thân trong đêm
thì làm sao lại không có tình ý? Đó là suy nghĩ của nhiều
người. Vài hôm sau, Hai Thế rảnh việc, ra quán rượu của
bà Ba béo đầu ngõ, kêu xị rượu ngồi uống chơi, dường
như trong lòng còn mang bóng dáng của người đàn bà lo chữa
bệnh, nấu cháo cho mình ăn hôm nào. Nói đúng hơn là, Hai
Thế đợi chị Dung đi ngang qua. Giữa lúc đó thì cánh
thanh niên ngồi lai rai ở bàn bên có lẽ cũng đã quá
chén, một đứa cầm ly rượu tới chỗ Hai Thế ngồi:
- Anh Hai Thế thật là có phước. Khi nào anh với chị
Dung làm đám cưới, nhớ cho tụi em này uống ké ly rượu
mừng.
Hai Thế ném chai rượu xuống nền nhà khiến nó vỡ tan
tành mà nói:
- Trai đơn gái chiếc có gì đâu mà mấy người dị nghị.
Chỉ sợ cô Dung chê thằng Thế đưa đò này không lo nổi
cho mẹ con cô thôi. Thằng Thế sẵn sàng lo chu toàn bổn
phận của người chồng nếu cô Dung chịu về nhà Thế
ở.
Đám thanh niên trong xóm vỗ tay hò reo:
- Ừ, có sao đâu. Rổ rá cạp nhau thì lại thành rổ
rá. Chị Dung nấu cháo ngon không anh Hai?
Hai Thế cười hề hề:
- Cả cuộc đời tao chưa bao giờ ăn một bát cháo ngon
như thế.
Bà Ba béo pha thêm vào câu chuyện:
- Ngon giống như bát cháo hành của Thị Nở nấu cho
Chí Phèo ăn không?
Lập tức, Hai Thế trừng mắt nhìn bà Ba béo:
- Bà nói như thế mà nói cho bằng được? Thị Nở là
con đàn bà xấu xí. Còn Dung thì sắc nước hương trời.
Tất nhiên là ai dám trêu chọc người say. Vả lại, Hai
Thế tướng người to con, tánh tình nóng như lửa đốt dù
cho là làm nghề chèo thuyền nhưng đố trai làng nào khoẻ
bằng Hai Thế? Mọi người nghe kể lại là Hai Thế cũng
đã từng có vợ, một cô vợ nhan sắc khá mặn mòi. Tuy
nhiên, cô nàng lại không thích cam phận làm vợ một người
chèo đò đưa người qua sông. Nhờ có chút nhan sắc, Nguyệt
(vợ Hai Thế) mở quán nước ngay cạnh bến đò của chồng
bán cho khách qua lại. Nào ngờ chính vì quán nước đó
mà Nguyệt đã bị ngã lòng bởi một tay thu mua nông sản
thường la cà ở quán nước buông lời trăng gió. Rồi một
buổi sáng, Nguyệt đã khăn gói theo người tình chèo thuyền
qua sông lên thành phố. Hai Thế đã căm giận đến chừng
nào, nổi lửa đốt cái quán nước ven sông như chính nó
là nguyên nhân gây ra chuyện vợ mình ngoại tình.
Với Dung thì lại là một trường hợp khác. Dung vốn
không phải là gái làng nhưng theo chồng về quê theo tiếng
gọi của con tim. Nhưng Nhân, chồng Dung vốn là người đàn
ông yểu mệnh, lại là chàng trai mồ côi cha lẫn mẹ. Về
ở với nhau được hơn năm, khi Dung vừa sinh ra đứa con
đầu lòng thì Nhân bị cây đè chết trong một chuyến
lên rừng tìm trầm hương. Bởi ở làng này người dân sống
chủ yếu bằng nghề rừng. Cánh rừng dựa lưng vào làng
có vô số của cải nhưng cũng đã cướp đi bao nhiêu sinh
mệnh của những đàn ông trong làng. Điều lạ là ở chỗ
thay vì dắt con rời khỏi làng sau khi chồng chết, chị
Dung vẫn ở lại làng như thể làng Thúy Kiều này là nơi
chôn nhau cắt rún của chị. Thằng Ngọc, con của chị
Dung lớn như thổi, đều được dân làng yêu mến vì
tánh tình ngoan ngoãn, học hành giỏi giang. Dung mở một
quán cà phê bình dân ở chợ. Cà phê của Dung pha ngon, lại
rẻ, thằng Ngọc phụ bán với mẹ nếu hôm nào không đi
học. Cuộc sống của mẹ con nhờ thế mà chẳng phải vất
vả. Vả lại, Dung cũng còn mở thêm hàng bán trầu cau lặt
vặt và những thứ linh tinh như thuốc Cẩm Lệ, thuốc rê,
dầu gội đầu, dầu gió ngay ở nhà.
Sau đêm Hai Thế bị đau bụng, dường như tình cảm của
hai người trở nên thân mật hơn. Mọi người trong xóm
Thúy Kiều gọi đó là mối tình "Trầu Cau". Chẳng
ai hình dung ra là họ đã chú ý đến nhau từ lúc nào? Chỉ
thấy vào những khi chiều xuống, chị Dung thường hay ra bến
sông ngồi đợi Hai Thế chở khách về. Có khi bến đò
không còn khách, Hai Thế lại cùng Dung chèo thuyền dạo chơi
trên dòng sông. Tính ra, tuổi đời thì người nào cũng đã
xấp xỉ bốn mươi rồi, tuổi mà theo mọi người thì chẳng
còn hăm hở lao vào tình yêu khờ khạo, khi đó người ta
cần có nhau để sẻ chia những vui buồn trong cuộc đời
hơn là hò hò hẹn hẹn. Còn theo cách nói của các ông bà
già xưa thì đó là kiểu rổ rá cạp nhau, góp gạo nấu cơm
chung. Còn nói theo kiểu Hai Thế khi ngỏ lời với Dung là
"Anh hay đau bụng, có người cạo gió anh mau khỏi",
Dung không khỏi phì cười với lời tỏ tình như thế:
"Vậy anh chỉ cần kiếm một người cạo gió cho anh
thôi sao?".
Những lúc chỉ có hai người với nhau, Hai Thế nói:
- Hai mẹ con cứ về để tôi chăm sóc. Tôi vụng về lắm,
nhưng tôi cũng cố gắng để trở thành người chồng tốt
của em. Mình về ở chung một nhà cho ngọn lửa trong bếp
nó cháy sáng hơn...
Dung ngần ngại:
- Cha thằng Ngọc chết sớm cho nên nó không được dạy
dỗ cẩn thận. Nếu anh thương em thì thương luôn con của
em. Anh đừng làm cho nó buồn.
Rồi một buổi trưa trời nhiều mây trắng, họ làm một
bữa cơm nhỏ ra mắt hàng xóm, cùng về ở bên nhau.
Cho đến một buổi chiều bến sông vàng nắng chiều,
Nguyệt bỗng nhiên trở về. Người vợ từng đã làm cho
Hai Thế khổ đau, giờ đây cô ta lại cần anh đùm bọc
sau khi bị người tình giang hồ buông bỏ giữa đường. Hôm
đó, Dung ra chợ chưa về, còn Hai Thế thì khá bất ngờ
khi đang sửa soạn gác mái chèo, kết thúc một ngày đưa
đò. Hai Thế nhìn Nguyệt, lắc đầu:
- Muộn rồi.Tôi đã có vợ. Tôi chẳng thể cho cô về
nhà tôi được đâu.
Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, cứ bước chân theo Hai
Thế. Nguyệt về nhà, rồi như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Tự tiện thay quần áo, dọn dẹp nhà cửa, xuống bếp
nấu cơm. Nguyệt nói:
- Em chưa cho anh ly dị em. Không có ai được bước vô
nhà này ngoài em.
Hai Thế hung dữ đến thế mà chẳng biết đối phó với
tình huống như thế nào. Hai Thế nhỏ giọng:
- Dung và thằng Ngọc sắp về rồi. Cô làm ơn bước ra
khỏi nhà tôi có được không?
- Không.
Tiếng Nguyệt gằn cứ như là Nguyệt không phải là người
có lỗi.
Bến sông giờ đây chẳng có bóng dáng anh Hai Thế chèo
đò. Anh lên đường đi tìm Dung và thằng Ngọc. Hy vọng
là anh sẽ tìm ra Dung, dẫu rằng giữa muôn trùng người làm
thế nào anh biết họ đi đâu?
Nguyệt đã phá vỡ đi hạnh phúc đến muộn của hai
người. Với Dung, đó là nỗi đắng cay khi bị Nguyệt
đay nghiến: "Hết đàn ông rồi sao mà mày đi giật chồng
người khác?"./.
Phan Thị Tần