Tôi tuổi Sửu, đứng chữ Quý, sinh
tháng Mười. Các cụ ngày xưa bảo:
"Trai Đinh, Nhâm, Quý, Giáp thì tài". Thế
mà ông thầy bói mù hàng xóm bấm, bảo: "Thằng
này lỗi mùa sinh, chẳng làm được trò
trống gì. Đời sau này khốn khổ khốn
nạn lắm, đến bát cơm không có mà
ăn, rồi ông bà phải nuôi báo cô suốt
đời cho mà xem". Bố tôi thở dài. Mẹ
tôi khóc rầu rĩ. Đẻ ra một đứa
con bất tài như thế, dẫu là trai, phỏng
ích gì?Nhà tôi có 8 anh em. Tôi là út. Bố mẹ nông
dân. Quanh năm đầu tắt mặt tối vẫn
bị cái đói, cái nghèo xiết chặt. Chúng
tôi lớn lên trong cảnh: sáng ngô rang, trưa
cơm độn, tối khoai trừ. Tôi, 8 tuổi
đầu đã ngập ngụa trong vòng quay miết
mải: Sáng lên lớp, chiều ra đồng
chăn trâu cắt cỏ, tối vót vòng. Chỉ
đến khuya mới đựơc châm đèn ngồi
học. Nhiều đêm mệt quá, gục mặt
xuống bàn ngủ thiếp đi. Giật mình tỉnh
dậy thấy tóc cháy xém, mùi khét lẹt. Muỗi
bâu kín chân. Có con hút căng máu rơi bệt xuống
đất, không sao nhấc nổi mình.
Bố tôi tuy là bậc lão nông chi điền
nhưng cũng có chút ít học hành. Thuở nhỏ,
bố tôi được ông nội gửi sang thầy
đồ làng bên học chữ. Những mong sau
này đỗ đạt, kiếm chút công danh, rửa
cho cả họ cái "tì vết" 6 đời
cổ cày vai bừa, tối mày tối mặt. Bố
tôi sáng dạ, đọc đâu hiểu đấy.
Đang vọc vạch đọc "Tam thiên tự"
thì ông nội lâm bệnh mất. Bố tôi buộc
phải nghỉ học. Ông buồn lắm. Vừa
khóc, vừa gói ghém sách bút vào tấm lụa đỏ,
đặt lên góc ban thờ. Sau này, vào những
đêm trăng, ngồi uống rượu suông một
mình, ngẫm đời, ông lại đứng dậy
thắp hương. Nâng niu bê bọc sách xuống,
ông khẽ khàng cởi nút thắt, tay run run vuốt
ve từng cuốn giấy đã ố vàng. Có lần,
gọi anh em chúng tôi ra, ông nói, giọng đầy
uất ức: "Thời nay, chữ nghèo gắn
liền với chữ nhục. Muốn thoát khỏi
cái nghèo, phải có chữ. Muốn có chữ, phải
học. Anh em chúng bay, đứa nào có chí, học
hành giỏi giang, tao sẽ lo chạy cho đến
cùng. Kể cả phải bán ruộng vườn,
nhà cửa". Nói xong, ông khóc. Anh em chúng tôi đứng
trân trân nhìn nhau, lặng câm như hoá đá, mắt
đứa nào cũng đỏ hoe.
Ngay từ năm lên 7, ý thức được
thân phận nghèo hèn của mình, thấm thía đến
mức đau đớn lời cha dạy, tôi đã
nung nấu ý chí: phải học giỏi, bằng mọi
giá phải làm được một điều gì
đó để bố tôi dỡ tủi, để
chứng minh, đúng hơn, để mở mắt
cho mấy tay trọc phú hợm hĩnh gần nhà
đã nhiều lần cười đểu, khinh
miệt cha tôi rằng: "Con sãi ở chùa sẽ
không phải quét lá đa".
Cấp I, tôi học giỏi cả 2 môn văn, toán.
Năm lớp 4, nhà trường cử tôi đi thi
học sinh giỏi toán, tôi đoạt giải nhất.
Bố tôi mừng phát khóc. Giữa trưa nắng
như đổ lửa, ông hô hào cả nhà ra bắt
con gà mái ghẹ mổ thịt ăn mừng. Bữa
cơm thật vui. Đầy ắp tiếng cười
và có cả những giọt nước mắt long
lanh của mẹ.
Trường chuyên của huyện gửi giấy
gọi nhập học. Các thầy cô giáo đến
nhà động viên: "Gắng lên em ạ! Đó
là mảnh đất tốt để em phát triển
tài năng". Tôi gật đầu. Nhưng
trường cách nhà những 5 cây số. Tôi thì
còi cọc, bé hạt tiêu, lại không có xe đạp.
Phải nghỉ thôi. Bố tôi buồn. Mùa màng bận
rộn. Mặc. Ông cứ ngồi trầm ngâm uống
rượu, mặt đờ đẫn.
Thương bố, tôi bảo: "Bố ơi! Con
học ở trường làng cũng được,
chẳng sao đâu. Con sẽ gắng học giỏi
mà". Bố tôi nhệch miệng mỉm cười,
giơ tay xoa đầu tôi. Hình như ông khóc.
Cấp 2, giờ văn, thầy giáo bảo:
"Lập thân tối hạ thị văn
chương. Xưa nay, những ai gắn với
nghiệp văn là suốt đời gắn với
cái nghèo". Chao ôi! Nghèo. Nỗi khổ cực của
kiếp nghèo. Tôi nếm trải nhiều quá rồi.
Tôi sợ. Thế là tôi lao vào học toán. Tôi mơ
được như anh Dũng con bác Vạn xóm
Đình. Học chuyên toán của tỉnh, thi đại
học thừa điểm đi du học nước
ngoài. Hàng năm, gửi về nhà bao nhiêu là xe
máy, xe đạp... Bao đêm, tôi vuốt ve, vỗ
về giấc mơ ấy như vuốt ve một
đứa con tinh thần.
Thấy tôi say mê học toán, thầy Tấn bảo:
" Em thông minh lắm. Từ đêm mai em lên nhà
thầy, thầy dạy thêm cho". Tôi kể với
bố. Bữa cơm trưa, bố nói trước
cả nhà, giọng rành rọt: "Kể từ
hôm nay, Tăng không phải vót vòng nữa. Bố mẹ
sẽ tạo điều kiện cho con học".
Cả nhà gật đầu. Tôi cảm động
đến trào nước mắt.
Năm lớp 8, tôi đi thi học sinh giỏi toán
của tỉnh, đọat giải nhì. Bố tôi lại
bật khóc.
Năm 1987, tôi tốt nghiệp cấp II. Thầy
Tấn bảo: "Tương lai, các công ty nước
ngoài sẽ đổ bộ vào Việt Nam. Ngoại
ngữ sẽ lên ngôi. Em nên thi vào trường chuyên
ngữ". Vâng lời thầy, tôi làm đơn
thi vào trường chuyên ngữ Hoà Bình. Hôm đi
thi, bố tôi gọi bán 50 cân thóc, một đàn
gà trục được cả thảy 4.000 VND.
Đưa tất cho tôi, ông sụt sịt: "Bố
rất muốn đưa con lên trên đó thi. Nhưng
chỗ tiền này không đủ. Con chịu khó
đi một mình vậy. Đi đường phải
hết sức cẩn thận. Gắng lên con
nhé". Tôi gật đầu quay mặt đi, giấu
hai dòng nước mắt. Tôi khóc vì tủi thân.
Thi xong, tôi đến thăm thầy Tấn ngay.
Nghe tôi trình bày bài làm, thầy gật gù: "Tốt
lắm! Thôi, về bảo bố mẹ mổ gà
ăn mừng đi". Cả nhà thấp thỏm
chờ. Một tháng. Hai tháng. Bốn tháng. Không thấy
giấy báo. Thầy Tấn bảo: "Chắc là
có chuyện gì đây". Thầy đến Phòng
Giáo dục. Rồi lên tận trường. Thì ra kết
quả của tôi đã bị đánh tráo. Thế
là trong đầu óc non nớt của tôi ngày đó
chợt nhì nhoằng một ý nghĩ: "Cuộc
đời này không hoàn toàn tốt đẹp
như tôi tưởng. 1 cộng 1 không phải cứ
bằng 2. Tôi căm giận vô cùng. Lòng tự nhủ:
"Bằng mọi giá phải làm được một
điều gì đó để sau này không ai có thể
bóp nghẹt được mình".
Lớp tôi học hầu hết là con em cán bộ.
Chúng no đủ, sung sướng. Tôi, đứa
con của những người nông dân chân lấm
tay bùn bị "tách khỏi lớp". Thân phận
xoàng xĩnh, nghèo hèn đã không cho phép tôi
được hoà nhập. Nhiều đêm, nằm
co ro một mình, nghĩ đến những ánh mắt,
những nụ cười khinh khỉnh của bạn
bè cùng lớp, lòng tôi đau nhói. Không ít lần,
tôi khóc. Nhưng nhớ đến bố mẹ, nhớ
đến thầy Tấn, tôi lại choàng dậy
bật đèn và học thâu đêm. Tôi phải khẳng
định mình bằng kết quả học tập.
Năm 1990, tôi tốt nghiệp xuất sắc cấp
III cùng danh hiệu "Học sinh giỏi cấp tỉnh".
Mùa hè năm đó, tôi thi đậu khoa Nga -
Trường Đại học Sư phạm Ngoại
ngữ Hà Nội. Lại những tháng ngày dằng
dặc cùng cực. Những bữa ăn sáng vờ
quên. Những đêm khuya ngồi học bụng
réo ùng ục. Những ngày chống trả quyết
liệt với cái rét buốt của mùa đông bằng
2 chiếc áo mỏng manh. Bố mẹ bắt đầu
già yếu. Anh chị em người dựng vợ,
kẻ lấy chồng. Những đồng tiền
ít ỏi bố gửi hàng tháng thấm đẫm
mồ hôi được đong đếm bằng
từng lạng thóc. Tôi học thêm khoa Tiếng
Anh. Dù tằn tiện tối đa vẫn không
đủ sống. Đêm, tôi phải đi làm
thêm. Làm bất cứ việc gì: rửa bát, bưng
bê, phụ vữa... Thật mệt mỏi nhưng
bù lại, tôi có thêm kinh nghiệm sống. Tôi rất
ít về quê, mặc dù trường cách nhà có 20
cây số. Phần vì bận. Phần vì về
không có tiền cho tôi, mẹ lại khóc rấm rứt,
tôi buồn. Có hôm nhớ nhà quá, không chịu
được, tôi phải mượn xe bạn lóc
cóc đạp về. Nhưng chỉ lén lút đứng
rìa làng, trong bóng chiều choạng vạng, nhìn trộm
hàng cau, mái nhà, dáng hình lủi thủi của mẹ
rồi lại tất tưởi đạp đi,
vừa đạp, vừa khóc.
Bốn năm ì ạch trôi qua. bạn bè tôi phần
lớn trở về quê dạy học. Tôi cũng
muốn được như họ, được
làm cái nghề thầy thiêng liêng cao quí. Nhưng lại
nghĩ : Với đồng lương còm cõi, liệu
tôi có thoát ra khỏi cái nghèo, cái đói? Hay đời
tôi lại bị ghì sát đất bởi miếng
cơm, manh áo để rồi một ngày nào đó
mốc lên, mòn đi, rỉ đi? Không! Tôi phải
trụ lại Hà Nội. Đêm, tôi đi dạy
tiếng Anh ở các trung tâm, ngày bươn bả
đi xin việc. Và cuộc đời đã không
nỡ tàn nhẫn với tôi. Công ty Bê tông Việt
úc tuyển một phiên dịch. Tôi tham gia thi tuyển,
trúng. Hôm ký hợp đồng, nhận mức
lương 500 USD, tôi sướng như điên, cố
kìm tiếng hét trực bật ra khỏi lồng ngực.
Buổi chiều, trên đường về, chợt
thấy rung động khi bắt gặp một tà
áo dài, một vành nón che nghiêng. Dòng đời
đang trôi chảy kia sao gần gụi, thân quen
quá.Thấy tôi có năng lực quản lý, điều
hành, ông giám đốc chuyển tôi lên làm trợ
lý. Bận rộn, căng thẳng nhưng tôi vẫn
tranh thủ đi học thêm Tin học, Ngoại ngữ,
Đại học Luật... Hiện nay, tôi có thể
sử dụng thành thạo 4 thứ tiếng: Anh,
Pháp, Nga, Trung.
Năm nay, tôi mới 27 tuổi. Còn quá sớm
để nói trước những gì. Nhưng nhìn
lại những ngày đã qua, tôi hoàn toàn có thể
tự hào rằng: Tôi đã vượt lên trên
hoàn cảnh nghiệt ngã bằng chính đôi chân của
mình. Những khó khăn chồng chất đã
không vùi dập được tôi. Mơ ước
luôn đau đáu trong tôi đã thành hiện thực.
Đó là xoá tan cái ám ảnh khủng khiếp trong
mẹ tôi về số phận của tôi mà ông thầy
bói đã gieo rắc. Và tôi đã xây tặng cha mẹ
một ngôi nhà khang trang bằng chính đồng tiền
lương thiện của mình để đền
đáp một phần công ơn như núi.
Bữa trước, về thăm nhà, bố tôi
bảo: "Mừng quá con ạ! làng mình năm nay
có những 6 người thi đậu đại học.
Có điều, họ nghèo quá. Nghe đâu chú Thụ
phải vay cả tiền Ngân hàng để đóng
góp cho con Hoa". Tôi nghĩ: Đói nghèo có thể
làm người ta khổ. Nhưng không thể làm
thui chột được ý chí, tài năng. Hãy gắng
lên, hãy tự tin lên, rồi ngày mai đời sẽ
bình minh, tươi đẹp./.
Hà Nội
ngày 07/08/2000
Hoàng
Anh Sướng