Chị bần thần ngắm
bông hồng ủ rũ, mệt lả đi trong bàn tay mềm mại của
mình. Rồi, với một niềm nuối tiếc vu vơ, chị ném
chúng vào sọt rác nơi góc hè, để thay vào đó vài bông
hồng tươi tắn nhất mà chị vừa chọn ra từ mấy bó
hoa còn xếp đầy một góc bàn.
Căn phòng bỗng rực rỡ hẳn lên. Trong ánh mắt chị,
chứa chan niềm thích thú, khác hẳn với tâm trạng đối
nghịch mới đó còn vướng vất trong lồng ngực và tan biến
theo một hơi thở dài thật khẽ khàng. Theo thói quen cố hữu,
chị ngoái nhìn vào góc chiếc sa-lon, nơi anh thường ngồi,
dường như để tìm kiếm mối đồng cảm trong sự im lặng
đầy ấn tượng. Chị ngả đầu vào ngực anh, chờ đợi
bàn tay ve vuốt, nghe hơi thở nồng nàn của anh. Cả hai
cùng nhìn ngắm mấy bó hoa tươi rói xếp đầy nơi góc
bàn và liên tưởng đến đêm biểu diễn thành công trở
về. Khi tấm màn nhung vừa khép lại, anh chị quên hết mệt
nhọc, quên cả những giọt mồ hôi chảy dài hai bên má
và đưa tay đón nhận những bó hoa hồng mà số khán giả
ái mộ dành cho mình.
Nhờ tài nghệ bẩm sinh, niềm say mê nghề nghiệp và những
kiến thức đã học được nhiều năm ở một trường múa
nước ngoài, anh chị đã sớm khẳng định được mình
và gặt hái được nhiều thành công chẳng mấy ai bì kịp.
Anh chị luôn múa sóng đôi bên nhau như một cặp uyên
ương không thể rời nhau và cũng không ai có thể thay thế
được mỗi khi vắng một trong hai người.
Thời gian cứ thế cuốn hút trong ánh đèn sân khấu rực
rỡ sắc màu, giữa những tràng vỗ tay và những bó hoa.
Và anh chị cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất là
đem hết tài nghệ đóng góp cho nền nghệ thuật múa nước
nhà. Là một nghệ sĩ múa tài hoa, chị hiểu rằng mình
đang trèo lên chiếc thang không có nấc cuối cùng. Đó vừa
là niềm hạnh phúc, vừa là nỗi bất hạnh mà bất cứ một
ai đã trót phụng sự cho nghệ thuật, ít nhiều đều ý
thức được. Phải lao động, lao động không ngừng cả
trí óc và bằng cả sự vận động toàn thân theo những
luật lệ riêng của nó.
Chị đâu ngờ rằng, niềm say mê cao quý đó đang âm thầm
gặm nhấm cái khả năng sinh lý của người phụ nữ mà
trời đã phú cho họ. Như bao người phụ nữ khác, nhiều
khi chị cũng ao ước có được một đứa con. Nhưng chị
lại phân vân, sợ như thế, cũng là một trở ngại, dẫu
chỉ tạm thời, niềm vinh quang mà nhờ chị, anh mới có
được. Cho tới một ngày tình cờ nào đó, khi nâng niu mấy
bông hồng trên tay, chị đã mơ hồ nhận ra rằng, cái phần
ẩn náu phía sau vẻ rực rỡ kia, mới thật sự là vẻ đẹp
bản chất của chính nó. Chị cũng mơ hồ thấy mình đã
khác xưa nhiều lắm. Cả cái khả năng tiềm ẩn được làm
một người mẹ cũng theo thời gian mà cạn kiệt dần. Khi
biết được việc đó thì đã quá muộn đối với chị.
Nghe chị nói ra cái sự thật phũ phàng đó, anh im lặng
nhìn chị bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng. Lần đầu tiên
chị thấy thiếu vắng sự thương cảm nơi anh.
Sau những đêm biểu diễn như thường lệ, chị lại trở
về căn phòng cũ kỹ và quen thuộc năm xưa. Chị lại bần
thần ngắm nhìn mấy bông hồng ủ rũ, lại ngoái nhìn
vào góc chiếc sa-lon nơi anh vẫn ngồi. Với một thói quen
vô thức, chị nâng niu mấy bông hồng mệt lả đi trong bàn
tay mềm mại của mình. Cả căn phòng đầy ắp tiếng trẻ
khóc. Chị ngây ngất nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, hai má
phúng phính ửng hồng và cặp môi chúm chím như những nụ
hồng nơi kia. Đứa bé ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại
toét miệng cười, đó là nụ cười bà mụ dạy cho nó,
chị nghĩ thế. Chị khe khẽ cất tiếng ru, điệu ru con không
rõ chị học thuộc từ khi nào. Chị ôm ghì con vào lòng,
thảng thốt một nỗi lo niềm hạnh phúc mong manh sẽ tan
biến đâu mất. Chị cuồng nhiệt hôn lên khắp khuôn mặt
con, úp mặt vào bụng con và thiếp đi trong một giấc mơ
kỳ lạ. Mãi tới khi thấy nhức buốt nơi cánh tay, chị mới
chợt bừng tỉnh. Trong bàn tay mềm mại và ấm nóng của
chị vẫn chỉ là mấy bông hồng ủ rũ có những cánh rơi
lả tả một góc bàn. Hai cánh tay nhức buốt vì những chiếc
gai nhọn cào xước bỗng rỉ ra những giọt máu đỏ chảy
thành từng dòng. Góc chiếc sa-lon, nơi anh thường ngồi,
giờ chỉ còn là một khoảng trống vô tận không sao khỏa
lấp được./.