Nó đã lên bảy. Người nó dong dỏng cao,
dáng nhanh nhẹn. Trên khuôn mặt trắng trẻo của nó dây
lem nhem những vết nước mũi lẫn đất. Đó là dấu vết
của sự thiếu chăm sóc trong những ngày gần đây của người
mẹ.
Lúc ấy khoảng bốn giờ chiều, mặt trời
chiếu những tia nắng nhợt nhạt xuống con đường làng
trước nhà nó. Bọn trẻ đang nô đùa. Hình như đã qua
trò chơi đáo, bây giờ chúng chuyển sang nhảy dây. Mọi bữa,
nó cũng được cùng chơi. Nhưng hôm nay, hễ nó xáp vào
trò chơi nào, lũ bạn nó cũng gạt ra. Nó tức giận bước
tới bên gốc dừa rợp mát trước sân nhà, tay cầm mấy
cục đất, gườm gườm nhìn ra. Có mấy đứa trẻ đang
xem bọn nhảy dây bỗng giơ tay lêu lêu nó rồi bỏ chạy.
Nó ném theo một cục đất rồi đứng lom khom thủ thế. Một
đứa trẻ đang chạy bỗng quay lại la to:
- Đồ ác ôn, không phải con ông Bốn. Má
tao nói ổng sắp về rồi, ổng sẽ trị mày.
- Tao mà là con ác ôn à?
Nó vừa nói gằn vừa chạy lại phía góc
sân, cầm một cây sào dài, vốn ngày nào bọn nó vẫn
cùng nhau khoèo ổi, khoèo xoài rồi vui vẻ cùng ăn với
nhau, khua túi bụi vào đám trẻ con. Mấy đứa đang nhảy
dây cũng bỏ chơi, hùa nhau lượm đất ném vào nó. Nó ré
lên, chạy thẳng vào nhà.
Nó chạy đến mách với má nó. Nhưng hôm
nay, má vẫn ngồi im bên bàn không bênh vực nó, không kéo
nó vào lòng hôn hít như mọi bữa. Dáng má rầu rĩ, hai mắt
đỏ hoe. Má khoát tay bảo nó đi ra cho má được yên. Nó
kinh ngạc nhìn má rồi lui vào trong chiếc giường trong góc
nhà, úp mặt xuống gối khóc tức tưởi. Nó thấy tủi
thân. Tại sao bọn trẻ lại bảo nó là con ác ôn. Lâu
nay, khi thấy bọn trẻ có ba, nó hỏi ba nó đâu, má bảo
ba ở miền Bắc. Dạo này, trong làng, nhiều anh chị có ba
về, nó cũng mong ba về lắm. Sao tụi trẻ bảo ông Bốn
nào đó sẽ về trị nó, mà không phải ba nó? Sao mấy bữa
rày, thấy các bác ở miền Bắc về, má nó không đến hỏi
thăm tin ba mà cứ ngồi ủ rũ? Nó cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi,
rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, nghe tiếng má mở cửa, nó giật
mình thức dậy, nhảy ngay xuống sàn nhà. Nó thấy một
ông to lớn, đội mũ cối, mang ba lô, mặc quần áo bộ đội
bước vào nhà. Nếu như mọi bữa, thấy các chú bộ đội,
nó sẽ chạy đến ôm chầm, bắt các chú cho xem cái mũ có
ngôi sao. Nhưng hôm nay tự nhiên nó thấy sợ. Nó nghe má
nó nói:" Trời, anh Bốn!" rồi đứng sững như trời
trồng. Ông này cũng đứng sững đăm đăm nhìn má nó. Một
cái gì đó bỗng chạy rùng rùng từ ót cho đến đầu ngón
chân nó. Chợt nhớ lời lũ trẻ nói về ông Bốn, nó sợ
quá. Đầu gối nó run run. Nó lùi trốn vào góc nhà, lấm
lét nhìn ra.
- Ông nhỏ đây hử. Trốn làm gì, ra đây
"trình diện" đi. Ông Bốn vừa đặt ba lô xuống
bàn vừa quay về phía nó nói.
Nó đứng sững, trợn trắng mắt lên. Lâu
nay ở trong xã người ta kêu những người làm cho địch
"trình diện". Nó đâu có làm gì. Nó nghĩ vậy rồi
vừa lấm lét nhìn ông vừa lùi ra phía cửa.
Nó chạy ra đầu xóm. Bọn trẻ đang chơi
trò bịt mắt bắt dê dưới một gốc bàng. Nó sán lại
nhưng mấy đứa xô nó ra. Một thằng mặt bê bết đất
quay lại nói:
- Cút đi, đồ con ác ôn. Hồi nãy mẹ tao
bảo thấy ông Bốn về. Mày sợ mày trốn hả?
Nó a vào, chụp tay thằng kia cắn một miếng.
Bọn trẻ xô vào cứu thằng kia, vật nó xuống, đá vào
người nó. Nó thét lên một tiếng ghê rợn, vùng dậy nhặt
một bãi phân bò khô ném vào lũ trẻ. Chúng dạt ra. Nó vừa
kéo quần vừa ù té chạy.
Nó đứng bên bờ một con kênh ở rìa
làng. Mới đầu xuân mà trời đã nóng nực. Nó nhảy ùm
xuống tắm. Con kênh này cạn, nước chỉ tới ngực nó.
Nó ngụp lặn, vỗ nước thỏa thích. Một lát sau, nó leo
lên bờ, chui vào một bụi cây và thiếp ngủ. Ánh mặt trời
chiếu thẳng vào đỉnh đầu làm cho nó thức dậy. Nó thấy
kiến bò ran trong bụng. Nó đói. Nó lùi lũi quay vào trong
xóm.
- Ê, con ác ôn. Mẹ mày với ông Bốn tìm
mày mãi. Mày đi đâu?
Thằng bé hồi sáng bị nó cắn vào tay
đang cầm một cái rổ đi ngược chiều nó nói với nó.
Nó quay lui lại. Nó sợ Bốn bắt nó quá. Một lúc sau, nó
đi đến một động cát ở cuối làng. Động cát này chỉ
có cát và gai bàn chải phủ lên trên những cái mả đá.
Đây là nghĩa địa của làng. Xưa nay, người ta đồn ở
đây có nhiều ma lắm. Nó thấy sợ, tim đập thình thịch.
Hình như ở khắp mọi nơi trên động, dưới những bụi
bàn chải bỗng hiện lên những người đầy lông lá. Nó
vùng chạy. Cuối cùng nó thấy nó đứng ngay ở đầu hè
nhà mình. Nó thấy má nó đang ngồi khóc bên bàn. Ông Bốn
ngồi bên má nó. Nó đoán ông đã đánh má nó. Nó cúi xuống
lượm một cục đất nếu ông còn đánh nữa nó sẽ trả
thù cho má. Nó nghe má nói, giọng thấm nước mắt:
- Thằng Thạnh nó cưỡng ép em mãi. Nó
làm khó làm dễ em hoài. Nay nó bắt đi tù, mai nó bỏ truyền
đơn vu cáo. Nó bảo em không ly hôn anh là còn theo cộng sản.
Các chị em khác cũng có đứa ép như vậy, nhưng các chị
chống lại. Còn em, em bị bắt tù hoài, em sợ. Em không đủ
sức chống đỡ
Má nó bưng mặt, khóc hu hu một lúc rồi
nói tiếp:
- Thằng Thạnh có nhiều tội ác, bị ta giết
rồi. Nó chết. Nhưng nhục nhã của em, em không bao giờ
xóa được. Em đã có đứa con với nó. Ai cũng khinh em. Em
xấu hổ qúa. Em không dám nhìn anh nữa
Nó thấy má ngã vào lòng ông Bốn khóc rấm
rứt và nói lúng búng những gì vơi ông, nó nghe không rõ.
Ông Bốn cứ ôm má nó vuốt vuốt tóc, dỗ má nó nín.
Chuyện gì thế nhỉ? Tại sao ông Bốn làm má khóc mà má
vẫn tựa vào ông, để ông âu yếm như má vẫn thường nựng
nó? Nó đâu biết. Cũng như nó làm sao biết được cái
gì đã xảy ra trong lòng ông khi ông biết tin má nó đã phản
bội ông, lấy một người khác, chính là cha nó, một tên
ác ôn, để có nó trên đời này. Bao nhiêu đau xót, giận
hờn. Bao nhiêu dằn vặt, dày vò trong lòng ông nhiều đêm
mất ngủ. Trong ý nghĩ, ông đã từng quyết định cắt đứt
với má nó rồi ông tự xóa quyết định ấy mà lòng nặng
chua xót để trở về gặp lại, hàn gắn với má nó. Nó
đâu biết điều ấy. Nó chỉ nghe ông nói, giọng khàn
khàn:
- Thôi, nín đi em, anh hiểu cả. Anh về đây
không phải để dằn vặt em mà để cùng em xây dựng lại
cuộc sống của chúng mình.
Bóng chiều xuống dần. Nó thấy má nó nước
mắt long lanh, ngẩng lên nhìn ông Bốn, hỏi nhỏ:
- Còn nó?
- Ta sẽ nuôi. Cha nó khác. Nó khác. Hồi
sáng thấy nó y hệt cha nó hồi nhỏ trong cùng đám bạn
chơi bi đáo với anh, anh tức lắm. Nhưng nghĩ lại, anh thấy
thương nó. Nó ở trong nhà mình, lớn lên dưới chế độ
mình.
Má nó lấy khăn lau mắt. Khi bà ngẩng
lên, nó thấy mắt má nó như sáng hơn mọi bữa. Ông Bốn
đứng dậy đi lại trong nhà. Dáng ông như chùm lên dáng
má nó. Bất chợt, ông dừng lại, vỗ vào vai má nó:
- Này em, em đi tìm thằng nhỏ về đi chớ
tối rồi. Không biết ông tướng đi đâu từ sáng tới giờ.
Ông đẩy cửa bước ra thầm. Tiếng kêu
ken két của cánh cửa già nua làm nó sợ hãi. Nó vù chạy.
Ông bốn gọi với:
- A, thằng nhỏ đây rồi, vào đây con!
Nó đứng sững, quay mặt lại phía ông. Tự
nhiên nó thấy cánh tay vẫy vẫy của ông trong nắng cứ vươn
dài như muốn bắt lấy nó. Nó càng sợ. Chợt nhớ ra hòn
đất đang cầm trong tay, nó ném vào ông rồi phóng nhanh.
Trước mắt nó hiện ra một gánh hàng bún
của một bà chuyên đi bán rong khắp xã. Bên cạnh bà, một
gã tóc tai bù xù, quần ống loe, râu để dài, chắc gã
ở thị trấn về, đang ngồi ăn bún. Nó thấy đói quặn
cả ruột. Nước miếng tứa ra. Nó bước tới gần, nhìn
chằm chằm vào rổ bún.
- Nè bụi đời - gã tóc dài đưa cánh tay
xương xẩu ngoắc lấy nó.
Nó đứng lặng. Sao gã kia lại dám gọi
nó là bụi đời. Bọn trẻ bảo nó là con ác ôn, gã này
lại gọi nó là bụi đời. Sao vậy? Hay tại cả ngày nay
nó đi lang thang. Nó tức giận, hầm hầm nhìn gã rồi bước
đi.
Sẩm tối, nó cảm thấy đói xỉu. Nó nằm
xuống dưới một gốc cây bàng, thiêm thiếp ngủ.
Có tiếng ai đó quen quen đang lay gọi nó.
Nó ư hử rồi nặng nề mở mắt. Một khuôn mặt như khuôn
mặt má cúi xuống bên nó. Nó nhắm mắt lại rồi mở mắt
to hơn. Bây giờ nó nhận ra người ngồi bên cạnh đúng
là má nó.
- Thôi, dậy đi về con. Suốt ngày nay, tao
với ba mày tìm mày miết. Má nó vừa nói vừa đỡ nó đứng
dậy.
Nó đưa tay dụi mắt, nhìn má nó. Trên
khuôn mặt của má, cái vẻ ảm đạm hôm qua như nhẹ hẳn
đi.
Linh tính trẻ con báo cho nó biết là nó sẽ
không bị má la rày gì đâu. Nhưng chợt nhớ đến ông Bốn
nó mặc cả để thăm dò:
- Tui hổng về. Nếu còn ông Bốn ở nhà
thì tui hổng về đâu. ổng đánh tui, tui sợ lắm.
- Ba mày chứ ai mà sợ
Má nó nói rồi lôi tay nó dắt đi. Nó vừa
trì tay lại vừa khóc ư ử.
- Vào đây con, ba tìm con mãi, có kẹo miền
Bắc ngon lắm.
Nó thấy ông Bốn đứng trên thềm nhà ngoắc
nó, mỉm cười. Nhớ lại chuyện ném đất hồi chiều, sợ
ông đánh, nó giật tay, vù chạy. Nhưng má nó chạy theo chụp
lại:
- Vào chào ba đi con. Má nó nói.
- Hổng phải ba đâu má. Tụi nhỏ nói thế.
Ông Bốn nói dịu dàng:
- Tụi nó nói bậy đó. Ba đây mà. Ba ở
miền Bắc về với con đây mà. Hồi sáng ba làm lạ thử
con có nhận ra ba không. Thế mà con không biết, con sợ ba.
Má nó đẩy nó đến bên ông Bốn. Nó len
lén cúi đầu vừa vuốt nước mắt vừa nói ngập ngừng:
- Con chào ba ạ. Hồi chiều…
Ông Bốn dắt tay nó đến bên bàn, lấy kẹo
đưa cho nó rồi quay sang nói vói má nó:
- Mai mình cho con đi học nghe.
- Ừ, mai má sẽ cho con đi học.
Bây giờ, nó vừa khóc thút thít vừa ôm
choàng cổ ông Bốn đang cúi xuống bên nó nói thỏ thẻ:
- Mai ba dẫn con đi, để tụi nó không nói
con là con ác ôn, mà là con của ba nghe ba.
Ông Bốn ôm nó vào lòng, đưa tay xoa đầu
nó. Hẳn cái giọng cầu mong thỏ thẻ của nó xoáy vào
lòng ông, có cái gì đó còn đau hơn cả nỗi đau mà ông
đã chịu đựng. Ông càng thấy thêm yêu thương nó. Bằng
cái giọng ấm áp của người cha, ông khẽ bảo:
- Ừ, mai ba sẽ dẫn con đi.