Cậu bé và cô bé cùng vào viện một ngày. Cậu
bé vào trước nên được nằm trên
chiếc giường cạnh cửa sổ. Ngày
ngày cậu thường im lặng nhìn ra ngoài, cặp
mắt mơ màng.
"Ngoài trời chắc phải đẹp lắm".
Một hôm, khi lặng lẽ quan sát cậu bé, cô
bé thầm nghĩ "Có thể cậu ấy gặp
may hơn mình. Chí ít thì cũng có mầu xanh của
bầu trời. Nhưng chắc chắn không chỉ
có thế".
Cậu bé chỉ thôi mơ màng khi lên cơn
đau. Lúc đó, trông cậu thật dũng cảm.
Cậu mím chặt miệng cố cười đáp
lại lời hỏi thăm của cô bé.
- Cậu đau lắm à?
- ồ không, mình chỉ hơi khó chịu
thôi."Dù sao cậu cũng còn may mắn hơn mình",
cô bé vẫn thầm nghĩ một cách dai dẳng.
"Được thấy trời xanh, nắng vàng
và chắc chắn còn nhiều thứ khác nữa,
hẳn là sướng hơn chỉ thấy một
mầu trắng toát và những ánh kim loại lạnh
lẽo. Có thể vì thế mà cơn đau của
mình nhiều hơn".
Những ngày tháng tiếp theo trôi qua trong sự
đối thoại im lặng.
Cô bé: Cậu thấy gì ngoài ấy mà chăm chú
thế?
Cậu bé: Những cơn đau của cậu giống
của mình không? Nếu như phải gắng mãi
thế này có lẽ mình kiệt sức mất.
Cô bé: Sao cậu chẳng kể cho mình nghe cậu
nhìn thấy gì. Mình thèm được ở gần
cửa sổ quá.
Cậu bé: Chúng mình đều là những người
không may. Phải nằm bất động ở
đây cậu có buồn không?
Ngoài những cơn đau, ngoài giờ thăm bệnh
của bác sĩ... cậu bé và cô bé lại lặng
lẽ nhìn nhau. Họa hoằn lắm mới có dịp
họ được hỏi nhau một câu thật
ngắn. Đó là nguyên tắc của bệnh viện
mà cả cô bé và cậu bé đều ngoan ngoãn thực
hiện. Bởi nếu vi phạm có thể họ sẽ
chết.
Qua mọi người, cậu bé được
biết ngày mai cô bé phải lên bàn mổ. Với
cậu đây là một tin dữ. Bởi vì như
vậy là bệnh của cô bé nặng hơn bệnh
của cậu. Tất nhiên không giống như mổ
gà, nhưng hẳn sẽ phải dùng dao kéo khía
vào chỗ nào đó trên cơ thể. Chẳng hiểu
cô bạn của cậu có đủ sức chịu
đựng được không?
Bỗng nhiên cô bé được hưởng sự
dịu dàng đặc biệt của tất cả
mọi người. Khi cô bé vẻ mặt đầy
lòng biết ơn có vẻ sáng lên, thì chính là lúc
tim cậu thắt lại. Thông lệ ứng xử
của loài người đủ cho cậu hiểu:
cô bạn cậu đang ở giữa ranh giới của
sống và chết. Hoặc cô trở lại khỏe
mạnh sau khi loại bỏ khỏi cơ thể mầm
bệnh. Hoặc cô sẽ ra đi khi mà không nói
được với ai một câu nào.
Cô bé không cảm thấy nỗi lo lắng của
cậu bé nên mỗi khi nhìn nhau cô rất vui, đến
mức cô tự cho phép mình vi phạm nguyên tắc
khi nói thành lời:
- Cậu có cảm thấy bọn mình đang khá
lên không? Mình đoán là chỉ nay mai mình có thể
dậy đi lại được.
- Mình rất tin điều đó - Cậu bé nói
dối.
- Cậu có biết mình sẽ làm gì trước
tiên khi tự đi lại được không?
- Mình không dám khám phá một bí mật lớn nhường
ấy.
Cô bé mỉm cười:
- Mình sẽ đến chỗ cậu để
thỏa thuê nhìn ngắm bầu trời. Hẳn
phía ngoài cửa sổ nơi cậu nằm phải
rất đẹp.
Cậu bé suýt buột miệng nói câu gì đó
nhưng cậu kìm ngay lại được. Để
ý kỹ sẽ thấy mặt cậu hơi đỏ
lên trước khi tái đi. Cậu mỉm cười
và thốt lên:
- ồ, cậu không thể hình dung nổi nó
đẹp như thế nào đâu - Cậu nói dối
một cách trôi chảy - Bầu trời xanh dìu dịu,
mầu trời xanh của những buổi chiều
thả diều ấy. Ngày nào mặt trời cũng
trôi qua khung cửa, hệt mầu vàng nung. Trong tầm
mắt mình là cây phượng, chỉ tháng sau là
đỏ rực hoa cho mà xem, có thể thò tay ra
hái được. Ngày nào cũng có những con
chim ở đâu kéo về. Cởu có biết chúng
làm gì không? Mình đoán là tụi nó sắp mở
hội ở đâu đó.- Mình rất yêu hoa và
chim - Cô bé thốt lên.
- Với mình còn cả những cánh diều nữa.
Hàng chục cánh diều lọt vào khung cửa - Cậu
bé tiếp tục nói dối.
- Thế thì tuyệt thật - Cô bé trầm trồ.
Bao giờ đến lượt diều của bọn
mình nhỉ?
Im lặng một lát, cô bé hào hứng hỏi:
- Ban đêm cậu thấy gì?
Không nghĩ ngợi cậu bé đáp luôn:
- Một vầng trăng và rất nhiều sao.
Có hai ngôi sao đặc biệt sáng. Bà tớ bảo
ban đêm sao nhấp nháy chính là chúng đang nói
chuyện đấy.
- Chà! - Cô bé lại mỉm cười - Có tất
cả những thứ đó nên cuộc sống mới
tươi đẹp làm sao.
- Còn hơn cả sự tươi đẹp,
đó là được sống và mơ ước,
cậu có đồng ý với mình không?
- Cậu hoàn toàn đúng. Chúng ta đều là những
người giàu mơ ước. Tớ sẽ vẽ
bầu trời, làm diều, hót thi với bầy
chim, tớ sẽ tết hoa thành mũ cho cả cậu
nữa. Chúng mình chỉ còn phải chờ ít hôm nữa
thôi. Ôi, chỉ ít hôm nữa thôi...
Cô bé đem cả nụ cười và niềm mơ
ước vào giấc ngủ trong khi cậu bé cứ
bận tâm bởi ý nghĩ: Liệu mình có
được phép nói dối như vậy không nhỉ?
Đó là lần đầu tiên trong đời cậu
nói dối.
Hôm sau cô bé lên bàn mổ. Một tuần sau
đó cô bắt đầu bình phục. Thêm một
tuần nữa cô đã có thể kể rành mạch
cảm tưởng của cô khi chìm vào cơn mê
man. Cô vẫn nhớ được ý nghĩ rõ nhất
lúc đó là cô phải sống để đến
bên cửa sổ nơi bạn cô nằm, chiêm ngưỡng
vẻ đẹp của cuộc sống và tiếp
tục ước những điều cả hai
đứa thích thú.
Cậu bé mừng rỡ không nói thành lời khi
thấy bạn cậu qua khỏi cơn nguy hiểm.
Cậu nghĩ: "Cứ để đến lúc
cô ấy đến bên cửa sổ hẵng hay. Giả
sử khi đó trước mắt cô ấy chỉ
là bức tường tróc lở, xám ngoét như sự
thật mình vẫn thấy, thì cô ấy cũng
đủ rộng lượng để tha thứ
cho tội nói dối của mình".
Và cậu thầm ước: Cầu cho đừng
bao giờ mình còn phải nói dối./.
Tạ Duy Anh