Cuối thu...
Sau cơn mưa buổi sáng... Không gian như dịu lại. Những
tia nắng như cố hết sức mình giãn dần những mây đã
có vả nặng nề, làm lộ rõ một khoảng trời trong xanh.
Hơi mát ẩm và se lạnh của mùa thu thấm vào da thịt
tôi. Tôi cảm thấy lòng lâng lâng một cảm xúc khó tả.
Những tiếng ồn ào xung quanh tôi dường như hư ảo, xa xôi
hơn. Lần đầu tiên tôi nghĩ đến sự tồn tại của tôi...
Tôi là một chiếc gương nhỏ người ta gắn lên tường
trước cửa nhà. Tôi ở đó từ bao giờ? Để làm gì?
Tôi cũng không biết nữa. Ngày ấy đã lâu lắm rồi.
Ngày ngày, tôi ngắm nhìn đường phố. Ban đầu, tôi nhìn
kỹ từng người, từng nét mặt, từng màu áo. Lâu rồi
quen đi, tôi chỉ thấy có một dòng chuyển động qua mắt
tôi: Những bánh xe to, tròn, lăn nhanh xen lẫn những bánh
xe cũ kỹ, chậm chạp. Có loại xe hai bánh, có lại ba
bánh, có lại bốn, có loại nhiều hơn nữa. Có loại êm
ru, có loại nổ ròn rã, lại có loại kêu cót két mệt nhọc.
Có loại bóng nhoáng, xanh đỏ đẹp mắt, có loại đã
tróc nước sơn cũ kỹ. Kỳ lạ hơn cả là những bàn
chân. Có loại bóng lộn, sang trọng, có loại nhọn hoắt,
thanh nhã, có loại lại đen đủi, thô kệch. Có loại đạp
vội vã, có loại lại tỏ ra thờ ơ, chậm chạp. Cứ thế,
tất cả hoà vào nhau thành một dòng chảy chuyển động,
ngày và đêm...
Ngày tháng trôi qua, hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu lớp
người đã đi qua tôi. Tôi chào họ mà họ không nghe tiếng.
Có lẽ ai cũng chỉ chú ý đến con đường trước mặt. Còn
tôi, tôi mãi ở đó, nhìn và nghe tất cả...
Có lần, tôi thấy một cái bánh xe to đè lên một bánh
xe nhỏ. Chiếc xe nhỏ ngã. Bàn chân đi giày sang trọng,
bóng loáng còn đạp thêm cho cái cẳng chân gầy gò, đen
đủi kia một cái cho nó nhớ đời. Đó là một ông cụ
già. Hai bánh xe to ung dung ra đi. ông cụ từ đó mang nạng
gỗ. Lần khác, tôi thấy sáu cái bánh xe to loạng choạng
rồi bỗng nhiên rẽ ngoắt vào bên vỉa hè trước mặt tôi,
đè lên hai bánh xe con tí. Cậu bé chết ngay. Người đàn
bà goá ôm xác con ngất lịm. Chồng chị đã chết ở chiến
trường, để lại cho chị một mụn con trai. Cháu đang học
ở nhạc viện, lớp sáu. Chủ nhân của chiếc xe tải vừa
trúng quả đậm, tay lái còn vương vất hơi men của chầu
rượu khao thủ trưởng: Chiếc xe tải đi trái, nhưng hình
như người ta lại cho là phải. Vụ kiện mười năm vẫn
chưa giải quyết xong. Đâu như năm ngoái, chị goá kia được
bồi thường hai trăm ngàn đồng. Hai trăm ngàn cho đứa
con trai duy nhất!
Tôi cứ ở đây, chỉ biết nhìn, chỉ biết nghe, nhìn
và nghe mãi. Những bánh xe cứ lăn. Những đôi chân cứ đạp.
Những âm thanh ồn ào, ồn ào. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Có lẽ tôi đã quá già chăng?
Cơn mưa đêm qua dường như đã làm nguôi vợi đi những
ưu phiền trong lòng tôi. Bỗng tôi nghe thấy một tiếng cười
lanh lảnh. âm thanh này rất lạ, khác hẳn với những âm
thanh tôi đã từng nghe. Tôi như bừng tỉnh để trở về
với nhiệm vụ duy nhất của đời tôi. Nhìn và nghe...
Trên hè phố có hai đôi chân. Không ai trong số họ đi
xe. Họ hình như không vội, vì tiếng bước chân rất chậm
rãi. Một đôi chân nhỏ nhắn đi giày thể thao rất xinh.
Cậu bé có đôi mắt đen tròn rất thơ ngây. Một đôi
chân kia cũng không lớn lắm, mang một đôi giày bộ đội
đã sờn. Tiếng bước chân này tôi quen lắm, tôi cố nhớ
mà không ra. Chợt tôi nghe cậu bé nói:
- ông ơi, hôm nay trời đẹp quá! ông cháu mình đi dạo
thích quá!
- ừ! ông già trả lời. Đôi chân mang giày bộ đội
đi hơi dò dẫm. Có lẽ mắt ông già đã hơi kém.
Hai ông cháu đi thong thả. Cậu bé thật đáng yêu làm
sao? Cậu không nhìn ra đường phố xem những chiếc xe qua
lại, mà quay nhìn vào ngôi nhà, nơi tôi được gắn ở đó.
Cậu bé giật giật tay áo ông già, trong khi mắt cậu nhìn
vào tôi:
- ông ơi! Người ta gắn gương vào trước cửa nhà làm
gì? Nó ở đấy lâu chưa ạ? Sao người ta để cao thế,
ai mà soi được hả ông?
- à, người ta đã gắn cái gương vào đó từ lâu lắm
rồi. Hồi còn nhỏ như cháu, ông đã thấy chiếc gương
ở đó rồi?
- à thì ra, chúng ta là bạn già với nhau cơ đấy! Tôi
nghĩ bụng.
ông già thủng thẳng tiếp:
- Người ta gắn gương ở cửa không phải để soi, mà
để trừ ma trừ tà, cháu ạ!
- Thế mà cháu lại nghĩ đó là mắt của ngôi nhà. ông
nhìn mà xem, nó chớp chớp mắt kia kìa! Cậu bé nói.
- ừ!
- Cái mắt ấy mở suốt ngày đêm để nhìn ma quỷ và
bọn trộm cắp. Nếu đứa nào có ý định giở trò gì,
nó chớp mắt một cái là bọn nó chết ngay, ông nhỉ?
- ừ!
- Nhưng mà ông ơi, nó chẳng biết nói gì thì buồn lắm?
Vì cứ nhìn mãi thì biết nhiều chuyện lắm. Biết mà
không nói ra được thì khổ lắm ông nhỉ? Cậu bé lại
níu áo ông.
- ừ? Đi thôi cháu! ông già cầm lấy tay cậu bé.
- ông ơi, khoan một tý thôi? Chắc là nó buồn lắm?
Cháu thấy có nhiều giọt nước lăn trên mặt kính. Cái mắt
đang khóc ông ạ!
- ừ! Giọng ông cụ hơi nghèn nghẹn.
Đột nhiên tôi rùng mình. Có những hạt nước to tướng
làm mờ mặt kính vốn sáng bóng của tôi. Vâng, tôi đang
khóc thực sự, nhưng không rõ là vui hay vì buồn. Trong cuộc
đời làm gương trước cửa có lẽ đã ngót trăm năm ở
đây, tôi chỉ nhìn, chỉ nghe, và chỉ có thế. Đây là lần
đầu tiên tôi được người ta nhìn tôi, nói với tôi,
và tôi thấy mình tồn tại trên thế gian này quả là
không đến nỗi bỏ đi. Nhưng lạ kỳ thay, qua hàng nước
mắt mờ mờ, tôi nhìn thấy hai giọt nước mắt đùng đục
lăn chậm chạp từ nơi khoé mắt của ông già râu tóc bạc
phơ kia. ông cũng đang khóc ?
Vào những buổi sáng cuối thu...
Sau cơn mưa...
Bạn hãy nhìn vào những chiếc gương nhỏ ở cửa các
ngôi nhà, dù chỉ một lát thôi bạn sẽ thấy nước mắt
của những ngôi nhà?
Nguyễn Mai Hồng