Về đến nhà thì cũng đã mệt rã rời.
Tuyền dù có tắm nước lạnh, uống trà dược thảo, bật
cả hai bóng đèn cho sáng loà cái phòng con, thì cũng không
thức được. Tuyền chui vào giường, tự nhủ, thì đi ngủ.
"Mình sẽ chỉ như thế này hai năm nữa thôi, rồi sau
đó sẽ chỉ làm những gì mình thích, còn bây giờ thì ngủ".
Trong giấc mơ, Tuyền thấy mình đi chơi với
Khang. Tỉnh dậy nhớ lại cũng vui vui. Phải đến một
năm rồi họ không gặp nhau, kể từ khi khai trương cửa hàng
Tuyền làm việc. Tuyền không phải đợi lâu. Ngay chiều
hôm sau, Khang gọi. Khang nói, Khang nhớ Tuyền, và muốn đi
chơi. Tuyền cũng không tin vào câu nói này nhưng thấy
cũng chẳng thiệt hại gì mà không nói : "Đêm qua Tuyền
cũng nằm mơ thấy Khang!". Đến lượt Khang, chỉ trong
điện thoại, cũng không giấu nổi vẻ nghi ngờ. Hai người
ăn một bữa ăn cảnh vẻ và nhạt nhẽo trong một quán Huế.
Lúc lấy xe, Khang hỏi:
Bây giờ mình đi đâu?
Tuyền hỏi lại:
Khang muốn mình đi đâu?
Ngoài đường, các phố đã ngập đầy nước.
Mưa vẫn chưa dứt nhưng nhỏ hạt lại. Trong lùng bùng áo
mưa, Khang nói:
Khang muốn về nhà thay quần áo.
Họ đi về nhà Khang.
Tuyền nói :
- Chúng mình ẩu quá, coi chừng Tuyền có bầu.
Đèn đường hắt vào cũng đủ soi cho Tuyền
thấy Khang cười âu yếm:
- Thì chúng mình nuôi nó! - rồi Khang sửa
lại - Khang nuôi!
Tự nhiên Tuyền thấy thật là tình nghĩa
khi nghe Khang khẳng định như vậy. Tuyền đi lấy khăn lau
mặt cho Khang. Khi cái khăn chạm đến, Khang chợt rùng
mình như muốn né. Khang không quen nhìn Tuyền như thế,
Khang quen nhìn Tuyền lạnh lạnh, khó hiểu rồi.
Họ nằm, nhìn lên trần nhà và nhắc lại
những câu chuyện từ cách đó 10 năm, lúc mới vào đại
học. Đó là những câu chuyện lần nào gặp cũng nói và
đã chết cứng lại rồi, nhưng kẻ hứng, người tung, còn
có đối thoại. Bây giờ, Tuyền nghĩ, lại có thêm một
câu chuyện để cùng nói. Tuyền nhắc lại:
- Nhỡ đâu Tuyền có bầu?...
- Thì chúng mình cùng nuôi! - Khang vui vẻ lặp
lại.
Tuyền thấy mình quan trọng hẳn và tự
nhiên thành mỏng manh. Tuyền thấy mình bước đi có hơi
chậm lại, và mắt khi nhìn có dịu đi. Tuyền bỏ uống
kháng sinh, dù còn phải uống tới hai ngày vì Tuyền đang
viêm họng, bài học vỡ lòng cô gái nào cũng biết là
không nên uống thuốc khi đang có bầu. Tuyền cũng bỏ đi
chơi đêm, sợ về cảm lạnh. Nghe nói ba tháng đầu bị cúm
là quái thai.
Bây giờ, Tuyền chỉ nghĩ tới đứa trẻ.
Tự nhiên, Tuyền nghĩ nó là con trai. Có thể vì Tuyền
thích gương mặt Khang, với mũi dài và mắt xếch. Cũng có
thể vì suốt 10 năm, chưa bao giờ Tuyền chắc Khang thuộc
về Tuyền, nên một đứa con sẽ là một sợi dây ràng,
mà con trai ắt dây phải chắc.
Tuyền không đợi nhưng Khang cũng không gọi
lại. Vả lại, Tuyền nghĩ cũng hơi sợ, gọi lại thì
nói cái gì bây giờ, có bao nhiêu chuyện thì hôm nọ nói
cả rồi. Nhưng Tuyền định sẽ có hôm Tuyền nói,
"Khang đừng lo, Tuyền nuôi con một mình. Chỉ cho Tuyền
xin, con được mang họ mẹ". Cái mà Tuyền mong chờ,
cuối cùng, rất mơ hồ, là Khang phản đối. "Con Khang
là của Khang!", Khang sẽ sừng sộ. Rồi Khang sẽ đưa
Tuyền đi siêu âm. Khang sẽ đi sau Tuyền khi Tuyền bước
lên cầu thang. Khang sẽ chở Tuyền đi làm vào những buổi
sáng Tuyền gọi điện than mệt. Cả cơ quan sẽ phải xì
xào trước cái bụng mỗi ngày mỗi lùm lùm. Tuyền sẽ
không khai ra cho đến một hôm chỉ vào Khang hào hoa:
"Bố của con em đó!"... Tưởng tượng đến khúc
ấy thì Tuyền chán oặt cả người. Không, Tuyền muốn
bí ẩn mặc áo bầu, Tuyền muốn mọi người tức tối
khi Tuyền không chịu nói đó là con ai. Nói ra, câu chuyện
đã khép lại.
Nhưng Khang vẫn không gọi lại. Tuyền đi
qua cái điện thoại và hơi thắc mắc, có nên gọi cho
Khang không. Nhưng nói cái gì? Tuyền không thể rủ Khang
đi chơi. Tuyền thích mắt Khang cười, thích gia cảnh
Khang, thích ngồi sau xe Khang đi ngoài phố cho mấy cô nhìn
nhìn, nhưng phải đi chung, đi riêng thì gượng gạo. Tuyền
cũng nhớ là mình chưa bao giờ lo cho Khang. Có vẻ như khó
khăn nào Khang cũng thoát ra được, không phải bằng tài
khéo, không phải bằng thông minh, mà bằng sự vô tâm.
Khang vô tâm nên không có gì chạm đến Khang được. Cho nên
Tuyền thắc mắc, "Có con rồi, Khang có yêu con
không?"
Tuyền sẽ yêu con như thế nào, Tuyền chưa
biết. Tuyền vào cơ quan họp, nghe các chị bàn chuyện con
cái mà tò mò. "Có con thì sao, có vui không?", Tuyền
hỏi. "Vui lắm, nhưng mà cực. Cỡ em không biết có chịu
nổi không!". Tuyền nghĩ, chịu nổi chớ. Hai mẹ con tôi
ở với nhau. Buổi chiều mẹ qua nhà trẻ đón con ra, con mặc
quần áo toàn bằng vải trắng, đi giày đỏ; mặc thêm một
cái gi-lê cho ấm, đội cái mũ vi có quai vào, đeo khẩu
trang và cầm bong bóng, hai mẹ con mình về...
Tuyền đi vào nhà sách, thấy bán cuốn dạy chăm sóc trẻ
con. "Vừa nhấc bé bạn vừa phải nựng nịu bé",
hình minh hoạ có em bé nằm ngo ngoe cười. Trong sách, người
ta chơi với trẻ con, tắm cho chúng, cho chúng ngủ... như với
búp bê. Nhưng khi chúng bệnh hay khóc lóc chắc không ai chụp
ảnh. Những lúc đó, những lúc khó khăn đó, Tuyền khựng
lại... Tuyền không thể một mình. Tuyền muốn gọi cho
Khang: "Nếu Tuyền có con, Khang có phiền không? ".
Rồi Tuyền thấy việc đó vô ích quá chừng, Khang sẽ
nói, "Không có chi, chúng ta sẽ nuôi", rồi lại im
lặng không gọi điện thoại, biết đâu không gọi cả
lúc "Con chúng ta" bệnh?
Tuyền không chắc đã có đứa bé trong bụng
chưa nhưng tình cảm dành cho nó đã bắt đầu phai nhạt.
Bây giờ thì Tuyền không chắc mình có còn yêu đứa bé
không nếu không có bố nó bên cạnh và chỉ còn nó như một
cục nợ. Tuyền biết, Khang chỉ cần gọi điện hỏi
thăm thôi là Tuyền sẽ yêu đứa bé chưa rõ ràng này
ngay. Nó quả thực không phải là đứa con của tình yêu
nhưng ít nhiều lúc đầu cũng là tình cảm. Chẳng phải
là Tuyền đã cúi xuống vuốt tóc Khang và nói Khang đừng
hút thuốc nữa như nói với một ông bố của đứa bé
trong bụng sao? Nếu không có tí tình cảm nào với Khang
thì việc gì Tuyền phải nghĩ về đứa bé? Tuyền chưa đến
tuổi để có bằng được một đứa con. Tuyền còn trẻ.
Tuyền đi ngang cái điện thoại và kêu thầm, "Khang
ơi, gọi lại đi, cho Tuyền có lại cái tinh thần yêu trẻ".
Khang không gọi lại, Tuyền cảm tưởng như cái thai không
lớn thêm được nữa. Tuyền thấy thương nó. Nó như một
đứa nhỏ chờ ba về mới chịu ăn cơm và đói lả, Tuyền
nói, "Con ăn trước đi rồi ba sẽ về nhưng nó không
nghe". Cái thai chờ đợi và giờ thì Tuyền không còn
nhìn ra nó là con gái hay con trai. Trong óc Tuyền, nó rút xuống
hình ảnh của một cái bào thai, nằm co co, đầu rất to,
như trong mấy cuốn tạp chí vẫn hay đăng ảnh.
Một buổi sáng thức dậy, Tuyền tự
nhiên thấy ghét Khang kinh khủng và ghét cả mình.
Mười năm đã qua kể từ cái ngày đầu
tiên Tuyền làm quen Khang trong căn-tin trường. Tuyền thích
Khang và thấy Khang vừa đẹp, vừa dễ mến, vừa không
quí báu đến nỗi để Tuyền không dám đến làm quen trước.
Nếu Tuyền thích Khang hơn, Tuyền đã không làm quen như thế.
Nếu tình cảm của Tuyền dành cho Khang lớn hơn, Tuyền đã
phải giấu đi vì sợ nó có thể bị sây sát. Rồi Tuyền
rủ Khang đi uống nước, rủ Khang ôn bài mà không ngượng
ngùng hay cân nhắc. Có những lúc Tuyền không thích Khang nữa,
Khang cũng không được trân trọng đến mức Tuyền không
dám nói thẳng ra. Tuyền không hề ân hận rằng mình có
làm tổn thương Khang hay không, bởi lần nào gặp lại cũng
vẫn thấy Khang tươi tỉnh như cũ. Có vẻ như Khang không
nhớ chuyện gì cả. Tuyền thấy phí, nếu có yêu, ghét
gì dành cho Khang.
Bây giờ, Tuyền ghét mình vì tự nhiên
Khang rất không quan trọng như thế mà làm cho Tuyền phải
đánh giá lại bản thân: "Mình xấu quá phải không?
Mình lố bịch quá phải không?". Tuyền ước gì Khang
gọi lại và rủ đi chơi để Tuyền từ chối, trật tự
cũ như vậy mới mong thiết lập lại được.
Mình già rồi, Tuyền nằm và nghĩ. Đời một
người đàn bà chán thật với tuổi xuân không dài và
càng về sau càng chỉ là chịu đựng và thất thế. Nhưng
trước nay mình vẫn nói là không phải chịu đựng nếu mình
không muốn chịu đựng cơ mà! Khi nào chán quá thì mình
chết. Chừng nào còn chịu được thì cứ sống, bởi vì
ai mà biết được, nhỡ đâu ngày mai có một chuyện vui rơi
xuống đời?
Nhớ lại cái ý nghĩ về việc mình có thể
tự quyết cuộc đời mình làm Tuyền thích thú. Tuyền bò
dậy mở nhạc. Cái đĩa bị hỏng, giật cục. Mới đêm
qua nó còn hát bình thường. Sự trục trặc đáng bực
lúc đầu ngày này tự nhiên làm Tuyền nhớ đến đứa bé,
nếu có nó, mình còn tự quyết được đời mình không?
Hay là mình phải sống theo nó, ngay cả khi đời mình
không vui. Mà nó là ai, nó chỉ là đứa con của một người
bạn trai, chưa bao giờ mình thật yêu và bây giờ thì thằng
ấy làm mình khó chịu.
Tuyền bỗng thấy sự tự do của mình bị
đe doạ. Tuyền không nghĩ tới chuyện đứa bé ngăn cản
Tuyền đi lấy chồng. Tuyền cũng không sợ việc nó không
cho Tuyền đi du lịch. Tuyền chỉ sợ, nó không cho Tuyền
quyết định khi nào chấm dứt cuộc đời Tuyền. Tuyền sẽ
phải sống ngay cả khi không muốn sống nữa, chỉ vì nó.
Mà Tuyền biết, Tuyền không thể bỏ nó. Tuyền sợ đẻ
con ra không phải như mua búp bê về. Búp bê chơi chán thì
cho ai đó hay bỏ vào tủ xong quên hẳn. Con thì không cho
được trong khi Tuyền cũng không chắc có một ngày nào
mình sẽ chán con không.
Tuyền không muốn nghĩ nữa. Tự nhiên Tuyền
sợ đứa bé không khoẻ nếu Tuyền cứ nghĩ mãi như thế
này. Tuyền thấy thương nó và thương cả mình. Tuyền nghĩ
nó đang nằm trong hồ nước và những nghĩ ngợi đen tối
của mình làm cái hồ nổi sóng. Nó sẽ rất mệt, Tuyền
tưởng tượng, và rồi nó yếu thần kinh. Tuyền muốn hai
mẹ con yên bình, Tuyền gọi cho Khang. Máy ở nhà Khang
không ai bắt, chắc Khang đi làm. Tuyền gọi theo Khang ra
đường, máy di động bảo là "Nghẽn mạch".
Không gọi được, Tuyền lại tự an ủi, thôi thế là
may, biết đâu Khang nghĩ là mình muốn ràng buộc rồi nói
nặng thì sao. Tuyền hú vía.
Bây giờ thì Tuyền đã không còn tưởng
tượng ra nổi khuôn mặt của đứa bé vì thấy nó như không
liên hệ gì đến Khang. Khang vẫn không gọi điện lại và
Tuyền cũng mất hẳn sự đắn đo có nên gọi cho Khang hay
là không. Tuyền không còn thắc mắc mảy may "Giờ
này Khang ở đâu?". Tuyền không hề âu lo: "Hay
Khang gặp chuyện gì?". Tuyền cũng chẳng còn thù oán
hay trách móc. Tuyền soi gương và thấy mình tự nhiên khắc
khổ. Đứa bé trong bụng bây giờ là của Tuyền. Một
mình Tuyền đối đầu với nó. Buổi tối Tuyền lên kế
hoạch chi tiêu nếu có nó. Một người giúp lúc mới sanh
mà cũng có thể không cần, tự Tuyền xoay xở được. Tã
và quần áo. Sữa và đồ chơi. Có nó Tuyền sẽ không đi
làm thêm được, một mình lương chỉ đủ lúc nó không bệnh
hoạn.
Tuyền không tính phần Khang vào đây. Tuyền
cộng bản dự toán lại và mệt mỏi khi thấy nó vừa
khít tiền lương, không còn thừa lại một đồng nào có
nghĩa là sẽ thiếu. Tuyền thấy vô lý quá và tức đến
muốn đập nát cả cái máy tính. Tự nhiên một buổi tối
nằm mơ thấy Khang, rồi hôm sau Khang gọi điện, và rồi
Tuyền đang tự do hết mực bây giờ lại phải đau đầu
vì cái kết quả của cuộc gặp nhau đó. Tuyền tức giận,
mình đang thỏa hiệp đây, và chuyện này sẽ đem đến những
kết quả không thay đổi được. Mọi chuyện mình đều có
thể thí nghiệm, trừ việc thí nghiệm có một đứa con.
Mình không chuẩn bị để có việc này. Mình còn nhiều việc
phải làm. Mình bắt nó làm người khi chưa chuẩn bị gì
cho nó. Mình tung nó ra cuộc đời trong khi chính mình nhiều
lúc muốn từ bỏ. Mình chưa muốn có con. Mình không muốn
có con...
Nhưng Tuyền không phải làm gì cả, đứa
bé ấy không có. Khi biết mình không có bầu, Tuyền đang
ngồi trên xe lửa. Tuyền nằm lắc lư, lắc lư trên cái
võng của một người đi buôn. Tự nhiên Tuyền thấy hụt
hẫng và buồn vô kể. Không phải là buồn phát khóc hay
là muốn chết, hay là nghẹn ngào; Tuyền chỉ thấy buồn,
có phần hỗn độn vô lý, như những ngày thi căng thẳng
vừa hết, như những năm học cực nhọc vừa xong, vừa nhẹ
gánh vừa man mác... Mà so sánh như vậy cũng sai nốt, Tuyền
chỉ thấy cuộc đời trước mặt mình thăm thẳm, mới cách
đây ít giờ nó còn rõ ràng, các nhiệm vụ nó đặt ra đáng
ghét, nặng nề, nhưng cụ thể... Tuyền thấy thương đứa
bé không có thực ấy, mình đã tính toán chi li với nó,
Khang cũng phải mất công trốn nó, mà nó có thực đâu.
Tuyền định khi nào xuống ga rồi sẽ gọi
cho Khang, giống như hồi bé chơi trốn tìm báo cho nhau:
"Ra đi!", nhưng chỉ thoáng nghĩ thế thôi trong một
giây rồi mất ngay, bởi hình ảnh của Khang tự nhiên mờ
mịt. Nó mờ nhanh quá làm Tuyền cũng hoảng nhưng quả thực
nó mất hẳn rồi. Tuyền không muốn nghĩ nữa, bây giờ
thì không phải vì sức khoẻ của đứa bé, mà chỉ vì
Tuyền muốn quên đi. Tuyền nằm lắc lư, lắc lư và ngủ
thiếp đi, không nghe cả tiếng còi tàu rúc lên khi vào đến
sân ga tỉnh lẻ.../.
Phan Thị Vàng Anh