Cả khu ký túc xá ồn ào, cái ồn ào cố
hữu. Trời nhá nhem, bóng tối dường như trễ nải hơn.
Em cũng ở trong cái đám con gái tò mò vây kín cái phòng
ở cuối dãy ký túc, nơi có một cô gái. Ban quản lý ký
túc xá , xe cấp cứu... tất cả đều vội vàng , tất bật,
chỉ có cô gái là vẫn vậy, yên lặng thật là yên lặng.
Trời sầm tối.
Chẳng đứa nào ngủ được cả, phòng ầm
ĩ cả lên. Mới hôm qua ở trường Văn hóa có một vụ đã
làm cả phòng này rộn rạo cả lên, con mẹ nào cũng chắc
như đinh đóng cột: Sẽ chẳng khi nào thèm chết vì tình.
Đương nhiên là em sẽ nghĩ thế. Và giờ thì tin tức sốt
dẻo nóng hổi ngay từ chính cái phòng chỉ cách phòng em
có hai lần ngoặt cầu thang thôi. Đủ thứ để các nàng
tưởng tượng ra cái lý do "chính đáng" để có
người muốn về thế giới bên kia khi mới chỉ là sinh
viên năm thứ hai. Trẻ quá, khi trẻ con người ta thường
nông nổi, em cũng đã nhiều lần nông nổi. Nhưng chết
ư? Chưa bao giờ em nghĩ đến. Khi người ta muốn chết thì
được gì và mất gì nhỉ? Em thầm phục chị. Nhỏ nhắn
cắt tóc Demi Moore, nghe nói còn giỏi võ nữa. Như vậy vẫn
chưa đủ đâu, chị còn làm thơ hay- những bài thơ em chép
vẫn nằm trong sổ tay. Giờ chúng cũng im lìm nằm đó.
Ngày hôm sau người ta đủ thời gian để
thêu dệt đủ thứ chuyện nào là chết vì tình, cái anh
chàng hàng ngày mẫn cán đèo chị đến các tòa sọan gửi
bài chính là nguyên do để chị ra đi khi còn quá trẻ. Em
lơ ngơ, không dưng thấy lòng mình bất ổn. Ngày bé, lúc
giận mẹ chỉ mong mình chết ngay để xem mẹ có phải là
người khóc to nhất không? Và cũng chưa bao giờ em tưởng
tượng ra cái chết đau đớn như ăn cơm với thuốc chuột
cả, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh lão Hạc ra đi thế nào
là em đã khóc rồi. May chăng em chỉ dám muốn thử chết
để xem hình thù nó ra làm sao rồi lại sống lại làm thơ,
lại đa cảm.
Lũ con gái mới lớn lúc nào cũng có thể
bàn tán mãi một vấn đề mà chẳng hề chán. Dường như
đứa nào cũng chuẩn bị hàng trang vững chắc để bước
vào một cuộc tình nhiều phương án kế hoạch tiêu chuẩn
được đặt ra lắm. Chuyện của chị không phải là một
đề tài của bọn chúng. Chúng chê đấy, chúng nói chị dại
dột quá, ai lại coi tình yêu là lẽ sống, để tình cảm
lấn át lý trí là dở rồi đằng này lại "dại trai
nữa". Con nhỏ trên giường em lại ngân nga mấy câu
thơ đại loại đi suốt cả đời góp nhặt không thể
tìm được thằng đàn ông nào dám chết vì tình yêu.
Đám tang chị đông thật. Lũ con gái phòng
em có trách chị đến bao nhiêu cũng không thể hình dung
và dửng dưng trước những vòng hoa trắng. Anh chàng hay đèo
chị xưa kia, lăn lộn khóc, lăn lộn gào, thương thay cho một
mối tình. Chiếc xe lầm lũi đưa chị về quê. Không hiểu
nơi đất quê chị có dung thứ cho chị không? Dù sao thì cũng
mong chị gặp một vòng tay yêu thương của đất mẹ dẫu
đã muộn màng. Đồng hương tiễn chị nhiều lắm. Họ khóc
vì thương nhớ chị, thương cho một tài năng trẻ khối kẻ
ngày xưa ghét chị nay chẳng thể cầm lòng. Em không quen
chị đâu, lại chưa bao giờ thân nữa. Em đi cùng những
con người kia nửa ngậm ngùi, nửa hờn giận.
Ký túc xá vẫn nhộn nhịp chiều thứ bảy.
Phòng em thôi chẳng bàn gì đến việc của chị nữa. Còn
bao nhiêu cái phải lo phải ăn phải học, thi cử yêu
đương... Khối điều phải nghĩ ...
Ngang qua phòng chị, giờ chẳng còn ai nữa.
Căn phòng như khép lại tất cả những gì tâm tư của chị
khi về thế giới bên kia.
Rồi em cũng yêu đúng thế. Anh ta không phải
là người Hà Nội đâu, cũng không phải là người giàu
có hay thành đạt. Đẹp trai ư không hẳn. Được cái anh
ta rất hay làm thơ, những bài thơ với những âm điệu riêng
lúc nào cũng ngọt ngào và tình tứ. Đọc thơ anh trên
báo, quen rồi thân và yêu. Em tận hưởng tình yêu của
mình như ăn nho - thật chậm rãi. Em thích sự nhẹ nhàng.
Khối kẻ hay ghen tị hay đố kỵ "mèo mù vớ cá
rán". Cái chính là tình yêu thôi, em không thích các
cô gái chỉ thích đặt tình yêu lên một cái cân đong,
đo, đếm, toan tính. Em hài lòng. Hàng ngàn lần anh hét
lên, biểu lộ tình cảm của mình, còn em thì chưa bao giờ
thét, chưa bao giờ nói. Em chỉ thích được nắm tay, được
nghe thơ và sục tay vào tóc anh.
Các phòng mười người ấy nay đã yêu đến
chín. Năm thứ hai, không yêu thật ư, thiệt thòi lắm, người
ta thứ bảy kẻ đưa người đón không lẽ mình ngồi
khóc. Con bé chưa yêu cứ rủ rỉ hỏi em "Hôn có
thích không?". Biết nói thế nào. Lúc ấy em cũng không
có cảm giác gì hết, chỉ thấy rặt mùi mồ hôi con trai.
Anh hôn em cũng chắc như các đôi lứa khác yêu nhau nào,
cuồng nhiệt dữ dội. Em thường đưa tay quệt môi mỗi
khi kết thúc, anh quát em mất lịch sự. Em cười, ngày em
nhỏ xem phim em rất thích hôn là chỉ chạm môi, chứ như
thế này thì eo ôi ngại lắm.
Mẹ cứ lấy gương em ra giảng cho hai thằng
em em học tập, nào là lo đi học, chị mày học đại học
rồi mà chưa hề yêu. Em thích được làm gương lắm.
Hè lên, gặp nhau anh nhảy lên huyên thuyên
những chuyện đâu đâu. Em lẳng lặng. Em mới nhìn thấy
cái con người lăn xả vào chị hôm nay đang nồng nhiệt với
một cô gái rất trẻ, trẻ như chị ngày nào. Không biết
cô ta có nông nổi không . Anh hôn em không dưng nụ hôn nhạt
thếch. Em vùng vằng, anh tưởng em dỗi lại dỗ dành , vỗ
về. Tiễn lên cầu thang, lũ cùng phòng đòi quà. Anh ồn
ào rồi về. Trèo lên gường đắp chăn, hình ảnh anh bạn
chị chẳng làm em ngủ được.
Em sang năm thứ ba, anh bước vào năm cuối
lo làm luận văn, lo liên tục đủ thứ việc toàn những
thứ ngây ngô nhưng em không thể nào hiểu được. Em vẫn
hồn nhiên mỗi tháng , đi ăn một mình vào mỗi buổi
sáng, mỳ ống nhân trần, ăn bánh mì patê trên giảng đường
và chờ ngày thứ bảy . Rồi quen!
Con bạn thứ mười của phòng đang yêu.
Má nó hồng lên. Nó nói "người yêu của tao đàn ông
cực!". Em mừng cho nó. Có ai lại không đẹp lên khi
yêu và được yêu.
Lên lớp tụi bạn khen em đẹp rồi xinh
hơn. Dù sao thì em cũng khoái, em nói thực lòng đấy vẫn
biết là đi với anh hơi bị lệch. Có sao đâu? Với em giờ
là học, học thật giỏi để ở lại Hà Nội. Để sau này
con cái em không vất vưởng như anh lo chỗ ở đến gầy cả
người mà vẫn mang cái danh là đồ nhà quê dù cũng chẳng
kém ai.
Anh được đi làm, làm cho công ty liên
doanh với Singapore khi đang đi thực tập. Anh hét vang
phòng, chiêu đãi cả mười con vịt phòng em. Em mừng lắm,
em không phải nghe cái giọng mềm mại chỉ dành cho đọc
thơ ấy phải than thở về cái thời thế, tiền bạc, em
ngại phải nghe cái câu mà gần đây anh thường vẫn nói"
tiền đè chết người". Em lại lo nơi ấy có bao người
hơn em, em chỉ là một cô gái bình thường hơn cả bình
thường nữa. Mỗi lần trăn trở, anh cốc đầu rồi lại
hôn em, nồng nàn hơn bao giờ hết. Em tin anh. ậ cái tuổi
này con gái dễ tin lắm. Thành thói quen, hết tiền về
nhà, giận người yêu về nhà, thi trượt cũng về nhà. Chẳng
hiểu về nhà có sức mạnh gì chứ mỗi lần về nhà, em
thanh thản lắm. Mấy hôm sau xuống trường còn cười hát
vang trên giảng đường chân bước nhẹ tênh. Mẹ mà biết
vẫn thế nào em yêu mẹ lắm chẳng bao giờ kể cho mẹ
nghe. Em sợ mẹ lo mà mẹ lo thì em lại sợ.
Anh muốn yêu em nhiều hơn và cũng muốn em
yêu anh nhiều hơn. Yêu anh đến thế là cùng, ngay cả giấc
mơ em cũng dành cho anh. Anh muốn mình là đàn ông, đàn
ông thực sự trong em. Em sợ, em không muốn mất một cái
gì để sau này không còn gì để mất. Và em vẫn yêu anh,
yêu anh hơn bao giờ hết. Anh cốc đầu em trong sáng quá,
anh chê em thiếu bản lĩnh, không dám hy sinh cho tình yêu.
Vâng, em thiếu bản lĩnh.
Cô bạn thứ mười của phòng em lao vào
khóc. Nó khóc ngon lành. Cái con người "rất đàn ông
ấy" đã có vợ mất rồi, hơn thế nữa anh ta mang mất
thời con gái của nó đi mất rồi. Để cho nó khóc, em dỗ
dành an ủi, biết làm gì hơn. Em như lớn tiếng với riêng
nó.
Vắng anh chiều thứ bảy, một, hai rồi
ba. Vô tâm đến bao nhiêu nữa thì em cũng phải nghĩ. Bạn
bè rỉ tai nhau anh là thằng cơ hội, biết thời biết thế,
vì con gái ông giám đốc điều hành mê những vần thơ của
anh. Thơ anh đăng báo ngày một nhiều, không còn lời đề
tặng riêng cho em nữa.
Anh trách em không yêu anh thật lòng. Em
thanh minh anh lãnh đạm. Em chúc cho ước mơ của anh thành
hiện thực, rồi ngày mai đây con anh sẽ không như mãi
mãi chỉ là một con bé nhà quê...
Chiều ấy, ngày giỗ đầu năm của chị.
Gió heo may, lá rụng tơi tả, mấy cây liễu trước khuôn
viên ký túc xá trút đầy sân. Em rùng mình...
Sự trống vắng nỗi đau đầu đời của
người con gái làm em thanh thản. Ra chợ mua một vỉ
Seduxen, anh bán hàng trêu em mất ngủ mà cười rõ tươi. Uống
hết thuốc, vỏ thuốc rơi xuống gối.
Con bạn lay em, nó lấy khăn đắp lên
trán, ú ớ em tỉnh giấc. Khuôn mặt chị, bạn chị và
anh. Em thức!
Giá sách ngổn ngang tập thơ của chị vẫn
còn đấy. Tập Pháp lệnh, nghị định, Thông tư... Bảy
giờ mười lăm, một cua Anh văn nữa. Năm nay năm thứ ba
em lo thi chuyên ngành. Trước mặt em là phòng chị. Em sợ
liều thuốc đắng.
Đi dạy, gặp anh cười với bạn mới. Chiếc
Dream II thay cho lời tựa những bài thơ. Em gật đầu chào
anh, anh đi. Cho đến lúc này em vẫn là con gái. Em có quyền
mẫn cảm hơn?./.
Trần Minh Vũ