Nhà tôi là một người nổi tiếng. Hồi mới yêu nhau,
thú thực tôi chỉ yêu cái bề ngoài phong trần lầm lũi và
bí ẩn của anh. Tôi nghĩ, những kẻ phong trần thường
cao thượng. Những kẻ cao thượng thường khiến người
ta khó hiểu, thậm chí hiểu lầm. Tôi có một lô những
lý thuyết kiểu như vậy để tự bào chữa cho những điều
thiên hạ đàm tiếu. Cái Trà, bạn thân nhất của tôi,
vì không chịu nổi những bình luận của chung quanh đã gọi
tôi riêng ra một chỗ, bảo: "Mày yêu lão ấy hay yêu
những bài thơ không vần và cái Mi-Pha của lão?" -
"Tao yêu cả hai đấy". Tôi cáu kỉnh quặc lại
nó. "Thì làm sao nào?". Tôi phải nhắc lại chi tiết
này, vì nếu bạn đọc trẻ, có thể không hiểu cái
Mi-Pha là cái xe gì. Vâng, ấy là vào những năm đầu của
thập niên tám mươi thế kỷ trước, ai có cái xe đạp
mang nhãn hiệu Mi-Pha được coi là giàu có, hay cũng ít nhất
là tay kha khá. Chúng nó chỉ nhìn thấy anh cưỡi cái xe
ấy từ xa, phía quán nước chéo bên kia đường chờ tôi,
nên không biết rằng, đó là cái xe do chính đôi bàn tay
anh kỳ cạch "độ lại", từ kính thưa các loại
phụ tùng rẻ tiền để lắp ráp mà thành. Tôi quen anh đúng
vào ngày sinh nhật tôi của năm cuối đại học. Trời
mưa to, dù vậy, tôi vẫn phải đạp xe ra chợ mua sắm vài
thứ, kẻo trời tối không có gì tiếp bạn. Lúc quay về,
không may bị ngã, xe tôi trật xích, vênh vành, đành phải
ghé vào quán sửa xe đạp bất kỳ bên đường, mà rất
tiếc, trong túi chỉ còn vài đồng. Tôi đành nói thật
tình trạng của mình với chủ quán, tức là anh, và anh bảo:
"Cô cứ lấy cái xe của tôi mà đi, sáng mai lại đây
trả rồi lấy xe về". Nhìn cái xe "Mi-Pha" của
anh, tôi ngại, nên bảo: "Anh sửa giúp em, mai em lấy,
bây giờ em đi bộ về trường cũng được".
Hôm sau tới lấy xe, qua câu chuyện mới biết anh đã
nghỉ chế độ về làm chủ lò sản xuất xe Mi-Pha "độ
lại" theo kiểu thủ công, tự chế. Trời ạ, khéo tay
đến thế là cùng! Chỉ đến khi nhìn lại, để ý lại,
tôi mới biết chiếc xe anh đang đi là xe Mi-Pha dổm. Cũng
phải giải thích ngay rằng, nếu bây giờ mà anh "độ
lại" xe kiểu ấy, nhất định bị coi là kẻ làm
hàng giả, hay phạm pháp. Hồi đó việc làm của anh được
coi là một sáng kiến, đi đến đâu cũng có người khen,
vì nói theo kiểu các nhà quảng cáo bây giờ: "Giá nội,
chất lượng ngoại".
*
Con người ta không biết có bao nhiêu điều bất ngờ? Tôi
lấy nhà tôi hồi ấy chính là điều bất ngờ nhất đối
với người thân. Tôi biết, trong con mắt người thân của
tôi xưa nay, ai cũng nghĩ tôi là cô bé ngoan, lại hiền
lành, chất phác, thậm chí hơi nhút nhát một tí. Vậy
mà... cánh bạn gái, đứa bảo tôi tham của, đứa bảo tôi
mê mẩn vì thơ phú mà phải lấy tay chồng già. Nhà tôi hơn
tôi đúng mười tuổi. Năm ấy, anh ba mươi lăm, nhưng khổ
nỗi, tóc đã muối tiêu, ria cũng muối tiêu luôn! Bố mẹ
tôi lo lắng ra mặt. Mẹ tôi bảo tôi tham chốn thị thành
mà lấy phải anh chồng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, về quê
"vợ tương lai" lẽ ra trước hết phải đi thăm hỏi
họ mạc thì lại ra bờ đê nhìn sông, xuống đồng bắt
cào cào châu chấu với trẻ. Nói chung là hình như anh ta mắc
chứng tâm thần? Vâng, tôi bảo với mẹ rằng, anh ấy là
thương binh hạng bét, vết thương đầy mình nhưng toàn
ở phần mềm, thành thử không thể nói do thương tật.
Con cũng không biết vì sao mà con lại yêu anh ấy. Cái gì
anh ấy làm con đều thấy đúng, thấy hay. Kể cả việc mọi
người chê là ngơ ngơ thì con vẫn thấy anh ấy thông minh
tuyệt vời. Mẹ bảo mày có ăn phải bùa phải ngải gì
không? Tôi nói có lẽ có. Mỗi tuần anh ấy tặng con một
hai bài thơ. Con không biết phân biệt thơ hay, thơ dở.
Nhưng biết anh ấy yêu con quá nên mới cứ suốt ngày làm
thơ như thế... Mẹ lắc đầu không hỏi gì thêm nữa. Đúng
là với anh, thơ và xe đạp, cả hai thứ đam mê của anh
đều khiến tôi lạ lùng. Tôi cứ tưởng ở đời chỉ có
cái Mi-Pha là đỉnh cao của xe đạp rồi. Nào ngờ, anh có
cả bộ sưu tập (tất nhiên là tranh và ảnh) các loại xe
đạp trên thế giới. Anh vẽ riêng bộ sưu tập của mình
có tới vài ba chục chiếc. Anh bảo từ bé anh đã mơ làm
được một loại xe đạp có cánh, mỗi vòng đạp là một
lần nạp năng lượng, cho đến khi năng lượng vô bình đủ
mức cần thiết, xe có thể cất cánh bay trong một chừng
mực nào đó. Chính anh là người đạp xe đạp xuyên Việt
đầu tiên từ sau ngày đất nước thống nhất bằng chiếc
xe tự chế của mình. Rồi anh lại nói về thơ. Anh bảo
loài người sẽ sống như thế nào nếu không có thi ca?
Tôi bảo, thì từ bé tới giờ em sống chẳng có thi ca hò
vè gì, sao vẫn thấy vui? Anh giải thích, là do em không tự
biết mình đang sống trong dòng sông thi ca của đồng áng,
của thơ mộng làng quê, của vẻ đẹp thuần khiết do
hương đồng gió nội đem lại, tạo nên tâm hồn giàu chất
thơ của em đó thôi. Anh khẳng định, mỗi người Việt
Nam là một tâm hồn thơ...
Tôi lại thấy anh nói đúng. Hình như thầy giáo dạy
môn văn của tôi hồi cấp ba cũng giảng như vậy. Tôi
quên bố mẹ tôi cũng là giáo viên cấp ba. Bố tôi dạy
địa lý, còn mẹ tôi dạy môn lịch sử. Bố mẹ tôi chỉ
có mình tôi nên các cụ rất chiều. Tôi biết, bố rất
buồn khi thấy tôi dẫn anh về, nhưng ông đối đãi với
chúng tôi rất lịch sự và điềm tĩnh. Duy nhất có một
lần, khi tôi và bố ra vườn hái đậu ván, bố hỏi:
"Con nghĩ anh này là nhà thơ thật đấy à?" -
"Không, con không nghĩ thế!". Tôi ngước mắt nhìn
bố và gặp đôi mắt trìu mến của ông. "Nếu vậy
thì bố hy vọng là con đúng!". Thú thực, lúc ấy tôi
không hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, nhưng tôi cũng
không dám hỏi lại...
Thế rồi thời gian cứ trôi. Tôi có hai cô con gái. Các
cháu khỏe mạnh, học hành khá ngoan. Nhà tôi bỏ thơ giữa
đường khi chúng tôi sinh cháu đầu. Anh bảo cơm áo không
đùa với khách thơ, vậy thì "khách thơ" ù-té-quyền
trước khi thành danh vậy. Tôi chẳng hiểu gì về thơ nên
lâu lâu không thấy anh có bài nào thì hỏi. Anh bảo, làm
thơ không giống đi gặt lúa bới khoai, chăm chỉ với lại
cố gắng đâu có được. Anh rút lui trước vì biết tài
mình mỏng chứ không phải tại anh lười.
Vâng, tôi thấy nhà tôi nói đúng quá.
Thực ra cả chục năm rồi anh có làm thơ, nhưng không
phô cho ai hay. Cái xưởng tân trang sửa chữa xe đạp của
anh nuôi được cả ba mẹ con, nhưng anh phải chịu rút
vào trong cõi thơ riêng tư của mình. Năm người bạn cùng
làm với nhà tôi đều là các anh cùng chiến trường xưa,
cũng chả có anh nào thơ phú, văn chương chữ nghĩa gì,
thành thử nhà tôi hóa ra "có giá" nhất. Cứ mỗi
lần lễ lạt hội hè, các anh tổ chức liên hoan, lên
chén, xuống chén túy lúy, thế nào họ cũng bắt nhà tôi
đọc thơ rồi mời thêm mấy nhà thơ trong câu lạc bộ thơ
của phường tới phụ họa. Tôi thấy hạnh phúc tràn trề,
nhất là mỗi lần anh đọc thơ đề tặng tôi thời trẻ.
Vâng, bao nhiêu năm nay chúng tôi sống bình yên vui vẻ,
bỗng đâu một hôm có người khách lạ bề ngoài trông rất
tuềnh toàng tới, người khách vừa xưng tên là nhà tôi
cuống quýt cả lên, bỏ hết mọi công việc, tiếp đãi.
Người khách mang cho nhà tôi một tờ báo Văn Học có in
"một chùm thơ" của anh một cách trang trọng.
Trang trọng hơn nữa là có lời bình của nhà thơ danh tiếng
lẫy lừng, ấy là ông khách. "Thơ cậu cực kỳ mới
mẻ", người khách nói. "Cực kỳ tài hoa". Rồi
ông khách thông báo "Cuộc thi thơ của tuần báo sở dĩ
kéo dài vì chưa tìm được giải nhất. Nay giải nhất đã
có đây rồi, chúng tôi phải tìm được tận nơi để cám
ơn anh, nhà thơ trẻ, tuy tuổi không còn trẻ!". Tôi thấy
nhà tôi chân tay thừa thãi, môi cứ run run mà ngửa mặt
lên nuốt từng lời ông khách. Ông khách về rồi nhà tôi
vẫn chưa nguôi xúc động. Ba bài thơ đoạt giải nhất của
anh được in đi, in lại trên nhiều báo và tạp chí. Ba bốn
nhạc sĩ nổi tiếng cùng phổ nhạc thơ anh. Nhà tôi có
thêm nhiều bạn mới, tuyền các nhà văn nhà thơ nổi tiếng.
Báo giới ca ngợi thơ anh như là luồng gió mới của thi
ca khiến nhà tôi nhanh chóng trở thành con người khác. Thơ
ca là chốn linh thiêng, loài người không biết đến bao giờ
mới hiểu hết chân giá trị của nó! Anh thường tuyên bố
với tôi như thế. Rồi anh cũng không ngần ngại tuyên bố
cả trên báo, trên đài, trên tivi. Tôi mừng khôn xiết khi
tivi cũng đưa cảnh nhà tôi đọc thơ, vừa làm thơ vừa
chăm lo việc nhà, chăm lo cho cái xưởng... Anh liên tục
được các báo mời cộng tác. Anh thường xuyên được các
câu lạc bộ mời đọc thơ, mời nói chuyện thơ. Người
ta gọi anh là nhà thơ và bạn mới của anh ngày càng đông.
Rượu và thơ và bạn thơ trở thành niềm đam mê số một,
anh không còn thiết gì tới cái xưởng xe đạp cùng năm
người bạn lam lũ nữa. Tôi trở thành người chuyên lo tiếp
khách, sơ sảy một tí là anh buồn, anh dỗi. Rồi anh bảo
tôi, anh biết anh làm khổ đời em. Hay là... hay là...
"Anh là chướng ngại vật của đời mình?", Anh
nói rồi ngã dúi vào lòng tôi. Vâng đến đoạn này thì
tôi đành xin lỗi bạn đọc mà thú nhận rằng, tôi đúng
là chướng ngại vật của anh, chứ không phải ngược lại!
Nhưng tôi vẫn thấy anh không thể thiếu tôi được, nhất
là các con của chúng tôi, chúng không thể thiếu ai trong
hai đứa! Cái Trà, bạn thân nhất của tôi bây giờ đã
làm tới chức Thứ trưởng một Bộ. Nhưng nó lại sống
độc thân. Nó bảo, cuộc sống độc thân là hạnh phúc của
nó, chẳng phiền tới ai. Thỉnh thoảng nó vẫn đánh xe
con tới đón mấy mẹ con tôi đi chiêu đãi. Rồi nó khen:
"Tay chồng Mi-Pha" cám hấp của mày hóa ra lại
nên chuyện nhỉ. Vừa có thơ hay, con ngoan, lại nổi tiếng
đùng đùng, hạnh phúc chán còn gì?". Tôi bảo, ở đời
chẳng biết thế nào mà lần. Hạnh phúc hay không hạnh
phúc, âu đó cũng chỉ do quan niệm của mỗi người chúng
ta. Ta không yêu cái ta đang có thì dù có giàu sang quyền
quý, xe hơi nhà lầu chắc gì hạnh phúc. Nó lại bĩu môi:
"Gớm, chị bây giờ đã là vợ nhà thơ lớn, nói năng
ra chiều lắm triết lý ghê".
Tôi mà lắm triết lý ư? Để tối nay về, tôi hỏi
nhà tôi xem câu nói ấy có triết lý hay không cái đã!./.