Trưa, khi ngồi trên máy bay đi vào vùng bão mà mãi không
hạ cánh được, tôi đã tự hỏi liệu mình có chết lúc
này không. Và cái chết có thực sự đáng sợ lắm không?
Tôi đang bay cùng chiếc Boeing 747 loại mới, thế mà nó
chỉ như một cái lá trong cơn bão. Người ở những hàng
ghế bên đã vội vã tìm túi nôn khiến mũi tôi cay cay.
ừ, liệu cái chết có đáng sợ lắm không nhỉ? Hôm nay
là ngày thứ tám hay thứ chín gì đó của Olympic Atlanta,
có lẽ tôi sẽ không kịp xem Carl Lewis nhảy xa hay Michael
Johnson dứt điểm cuộc chạy 400m như thế nào. Trước
Olympic hai ngày, một chiếc TWA-800 của Mỹ rơi ngoài đại
dương. Những hình ảnh kinh hoàng đó phủ đầy các kênh
truyền hình trong những ngày qua. Những khuôn mặt thất
thần, những dáng ngồi chờ đợi. Kinh hoàng cho những
người ở lại. Còn những người đi trên chuyến bay đó
còn lại gì? Chỉ là một dấu chấm hết to tướng mà
thôi. Cô tiếp viên hỏi tôi, "Anh cần thêm túi nôn
không?". Tôi không đáp được, tôi mệt lắm, vả
lại tôi đang bận nghĩ. Thế đấy, cái chết thật ra
chỉ dễ sợ khi người ta ngồi mà chứng kiến hay ngắm
nghía, chứ một khi nó đã đến thì không có gì để nói
nhiều. Chấm dứt mọi chuyện. Trong một tích tắc
chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác. Mãi mãi
như thế.Máy bay cứ nhồi lên nhồi xuống tìm cách hạ
cánh. Tôi ngồi ngay cửa thoát hiểm thấy cái cánh dài
của nó nghiêng ngả phe phẩy như quạt. Các cô tiếp viên
bận bịu túi bụi, tóc tai xổ cả ra. Những chiếc áo
hồng giờ cứ nhòe nhòe như những vệt màu ướt. Nào
chăn nào nước nào khăn. Cổ tôi đắng nghét. Nếu
chết mà lại nhẹ nhàng như một dấu chấm hết thế
kia thì cái gì mới đáng sợ nhất nhỉ? Tiền bạc à? Cũng
không. Thời buổi này có bị đẩy ra đường với hai
tay trắng cũng khó mà chết vì đói rũ. Sự nghiệp à? Cũng
không. Thành bại cũng là một cái gì đó mơ hồ lắm.
Thế thì gì? Nhất định phải có một cái gì đó
khiến người ta sợ, người ta bất lực, chứ nếu không,
ai cũng vênh vênh váo váo cả thì loạn mất. Tiếng
tiếp viên nói qua loa nhỏ: "Máy bay chúng ta sẽ quay
lại N. chờ hết bão". Giọng này rất hợp với
kiểu nói: "Ghét anh quá đi thôi!". à, tôi nhớ
ra tôi đang đi đâu. Tôi đang chạy trốn. Khi trốn là đã
biết sợ rồi. Vậy thì có thể kết luận ngay rằng,
sợ hơn cả cái chết, là nỗi buồn.Không ai có thể vo
viên nỗi buồn mà ném ra ngoài cửa sổ, dù biết giữ
trong lòng là héo úa lắm, bức bối lắm, không thoát
được. Lúc ngồi ở phòng chờ tôi lang thang xem hai tay
thanh niên người Pháp tóc vàng hoe mồ hồi mồ kê nhễ
nhại đá cầu, trong khi nhân viên sân bay cứ thắt thỏm
không biết nên cấm hay nên cho phép cái trò chơi quá đỗi
tự nhiên bụi đời này. Tôi len vào giữa cả bọn và
nhặt được một tờ chuyên đề điện ảnh đầy
những câu vớ vẩn đặt ra cho mấy diễn viên Hồng Kông.
Trong đó có ảnh một chàng bị thất tình nhưng mặt mày
béo tốt chải chuốt khiến tôi dí mũi vào. Chàng kể,
khi bị bồ bỏ, chàng đã quay về nhà mà khóc sướt mướt.
Mẹ chàng mới bảo rằng, "Mẹ mong rằng ngày mẹ
chết con cũng có thể khóc như vậy". Câu này báo chơi
chữ italic khiến tôi chạnh lòng hết sức. Và suốt
buổi, cái câu nói có tính giáo dục cao ấy cứ ám ảnh
tôi mãi. Quả thật, buồn bã bởi yêu đương chỉ là trò
của con trẻ, đứng bên ngoài nhìn vào trông hết sức
cải lương (xin lỗi !). Nhất người buồn lại là đàn
ông. Tệ ! Nhưng đã nói rồi, làm sao mà thoát được đây.
Du dương với một em khác ư? Càng chán chường ghê hơn.
ọc truyện cười ư? Càng thấy nhạt nhẽo hơn. Và thế
là tôi đã chạy trốn với đúng nghĩa của nó. Tôi
bảo với Chi rằng, "Mọi chuyện khiến anh chịu
hết nổi rồi. Anh đi một tuần". Khi nói vậy, để
giảm phần ướt át, tôi đã không chìa cho nàng xem cái
vé đã mua từ lâu mà chỉ bình thản quay đi một cách
ấn tượng. Chi đau khổ,"Anh đi thật sao? Anh đi
thật sao?". Cái câu đầy yêu thương ấy cứ ám
ảnh tôi mãi, và nó là biểu hiện vật chất của nỗi
buồn khủng khiếp mà lâu nay tôi không sao diễn đạt
được.
ở N., suốt hai tiếng đồng hồ gặm cái bánh mì tròn
dai nhách có kẹp chả mềm cùng một ly nước ngọt, tôi
chỉ biết nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm mây bay phù phù
qua núi mà không nghĩ gì. Hình như tôi có ngủ chập
chờn một lát, chân gác lên cái túi du lịch. Bên cạnh
tôi, một gia đình trẻ chiếm hẳn chiếc ghế dài. Đôi
vợ chồng rất đẹp. Người đàn ông vạm vỡ, mắt kính
đen sang trọng. Người vợ da nâu, mũi thẳng và mắt thì
có cái nhìn đầy như muốn hớp hồn người ta. Suốt
buổi, hai vợ chồng không nói với nhau một lời nào.
Chỉ có con bé con chạy qua chạy lại giữa hai người,
liến thoắng. Đó là một con bé có khuôn mặt người
lớn, mà bất hạnh thay, khuôn mặt ấy xấu xí lạ lùng.
Nó chạy quanh phòng đợi và thỉnh thoảng lại lâm vào
ngõ cụt. "Chú để chân xuống cho cháu qua nào
!", nó nói với tôi, giọng nhanh và chuẩn. Cứ thế,
con bé chạy qua chạy lại nhưng không tỏ vẻ tha thiết
với người nào và trí tưởng tượng nghèo nàn nhưng
rảnh rang của tôi bắt đầu vẽ nên một câu chuyện có
chiều hướng không tốt lắm với những gì mình nhìn
thấy. Thêm hai tiếng đồng hồ trôi qua nữa, trời tối
dần và trên đầu núi mây bay chậm rãi hơn nhưng vẫn dày
đặc khiến giữa cái sân bay xa lạ này tình cảnh mọi
người nom càng có vẻ thê thiết giả tạo hơn. úng sáu
giờ chiều, tiếng tiếp viên hàng không lại vang lên, rõ
ràng mạch lạc, "Bão tan". Lần này là giọng
tự tin của người không còn nợ nần gì ai nữa. Giọng
này rất giống kiểu nói "Thôi đi !" của Chi khi
em phủi tay. Gia đình con con bên cạnh tôi thu xếp đồ
đạc. Người phụ nữ kéo lê túi xách đi trước, đứa
trẻ thì nắm chặt tay cha dẫn đường. ó là một người
đàn ông khiếm thị. ường xuống cầu thang đông nghẹt
người ùn lại, gia đình ba người đó nép vào một góc.
ứa bé vẫn nắm chặt tay cha, còn người phụ nữ thì vén
tóc duyên dáng, mắt nhìn qua tôi vẫn rất đầy, bình
thản. Tôi xách cái túi nhẹ bỗng của mình lên, lòng
nhen nhóm một nỗi hổ thẹn nho nhỏ.
Tôi về được đến nơi là trời đã tối mịt. Phòng
trải thảm. Giường, tủ, bàn ghế chạm trổ linh tinh,
rối rắm. Tôi tắm rửa rồi nằm dài trên giường. Lúc
ấy, tôi nhớ đến cồn cào những ngày vừa qua. Tôi là
một con người mềm yếu. Mềm đến nỗi có thể ra thơ
được. Đại khái như thế này.
Em có biết một điều
này không
Chia tay
Nào phải chỉ xa
một người
Mà là chia tay một
thời
Và mình sẽ thành
người khác.
Hôm trước biết được lý do tôi đi, Nhàn cười mà
rằng.
- Mày biết nguyên nhân không?
- Không.
- Thế này, nguyên do là nàng không hiểu được người
yêu của mình là ai. Bởi ngay chính chàng cũng không rõ
được chàng đang đứng ở đâu kia mà. Làm thơ không thôi
thì sợ đói, làm ăn không thôi thì sợ héo. Chàng bay
ở lưng chừng, không biết nên đáp xuống hay cố lên
cao hơn. Cái đó là ảo tưởng về một sự dung hòa? Hay
tham lam nhỉ ?
Tôi im lặng.
- Bi kịch đấy bạn ạ. Tình thần và vật chất,
bạn muốn xơi món nào ? Một khi đã dính líu đến thơ
thẩn rồi, nếu có thực tài thì vẫn sống được.
Nếu mà biết điều thì cũng sống được. Chỉ vừa không
có tài mà lại không biết điều nữa thì mới toi thôi.
Tớ thấy bạn cũng ra nòi biết điều đấy, cũng biết
hòa hợp đấy, nhưng sống như vậy thì dễ lẫn lộn,
không thật, khiến người ta không hiểu được mình. Bi
kịch chứ chẳng chơi, bạn ạ.
Tôi nằm vắt tay dưới đầu. Cái đồng hồ đeo tay
cứ tích tắc, tích tắc như tiếng búa gõ xuống cạnh
giường, mỗi lúc một lớn tiếng. Trong một phim hoạt hình
về vịt Donald cũng có cái kiểu hành hạ này, từ trong
buồng tắm nước cứ nhỏ từng giọt, từng giọt thong
thả với dáng vẻ của một tay đao phủ nhịp nhịp đao
khiến vịt ta tức lộn ruột. Cái đó gọi là stress .
Với tôi, stress đó là lúc chạy lên chạy xuống cầu
thang mà không biết để làm gì, hay đứng trước máy
photo thì cứ thần người ra mà chọn giấy a3 với A4, cũng
chẳng để làm gì cả. ở nhà, stress là lúc ngồi mãi mà
không viết xong một bức thư, hay lồng lộn đi tới đi
lui trước cái máy điện thoại cứ im ỉm lầm lì như
một hòn đá.Giữa mọi người, sếp bảo, giọng lạnh
tanh.
- Bao giờ muốn đi đâu anh phải báo cho tôi biết trước.
Thật ra trong tiếng Anh muốn đổi anh, tôi thành mày,
tao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến câu cú ngữ pháp.
Và chỉ có thế là cũng đủ bị stress rồi. Cùng ngày cùng
giờ, sếp của Chi mới nói với cả bọn rằng.
- Chúng bây chớ ăn trưa trong phòng nữa. Nước mắm hôi
lắm tao chịu hết nổi rồi. Phòng làm việc mà cứ như
một cái chuồng.
Mày, tao đó là cách dịch của Chi. Tối đó chúng
tôi ngồi ngoài quán Cái cân. Cái cân là tên chúng tôi
đặt cho những chiếc cần cẩu khổng lồ sáng lóa đèn
đang với tay lên những tầng cao. ở đó có những ghế
đôi hết sức mượt mà, nơi quyến rũ chúng tôi suốt
những tháng đầu yêu nhau. Tôi ngồi như nằm ngửa,
mặt ngước lên trời, thấy buồn ngủ quá.
- Anh đang nghĩ gì đấy ?
- Chẳng nghĩ gì cả.
- Tại sao anh giấu em chứ.
- Anh giấu em làm gì nào. ơn giản là anh không nghĩ gì
cả.
- Anh không nói thật.
Tôi đã tỉnh ngủ hơn nhưng vẫn không biết nói gì.
Yên lặng. Chi xoay xoay ly nước, nói.
- Em xoay mãi ly nước này là chóng mặt ngay.
- Em ngừng lại đi.
- Việc gì phải ngừng.
- Em sẽ chóng mặt đấy.
- Làm sao anh biết.
- Thì em đã nói đấy thôi.
Chi cao giọng.
- Anh chỉ biết những điều mà em nói ra thôi, còn
những điều em quan tâm thì không bao giờ anh nghĩ đến
cả.
Vẫn như mọi lần đây. Những lúc này đầu óc của
tôi hóa mụ mị lắm.
- Vậy em muốn gì? - Tôi gắt.
- Nó nói như là một cái chuồng mà anh chịu được
à. Anh phải có thái độ chứ. Anh phải hét lên chứ.
- Em à, anh cũng có những vấn đề của anh.
- Em không cần biết. Em ghét anh lắm. Em chán anh lắm.
Cái cân đong đưa qua lại, nhấc từng cuộn thép
khổng lồ đưa lên tầng cao. Thành phố rồi sẽ có
khoảng năm mươi nhà cao tầng mới toanh như thế này
trong thời gian tới. Hàng chục ngàn người sẽ làm
việc trong những ngôi nhà đó. Tường dán giấy mịn, sàn
lót thảm len, đi không nghe tiếng, rất êm. Bao nhiêu người
sẽ vào ra những nơi ấy mà không hề hấn gì ? Tôi nghĩ
là em đang căng thẳng quá đấy thôi. Tất cả là do chúng
ta sống hơi nhanh quá đấy mà.
Mà không sống nhanh thì sẽ rớt lại ngay. Chỉ mới
đôi ba năm trước thôi, chỉ cần một cái Anh văn bằng
B xoàng xĩnh là đã có việc, còn bây giờ thì gay đấy.
Tôi bỏ ra bốn năm trời với những thứ Hai, thứ Tư,
thứ Sáu liên tục, qua hết những mùa nắng mùa mưa,
lấy cho được một cái gọi là bằng cử nhân tiếng
Anh chỉ để rồi nhận thấy rằng có những điều còn
đi nhanh hơn cả những toan tính của mình. ó là sự thay
đổi. Lúc này, biết làm việc không thôi vẫn chưa đủ,
mà còn phải biết dự đoán nên làm gì để chuẩn bị
cho những cơ hội sẽ đến. Tôi thì thuộc loại thiển
cận. Tôi đang lục cục học tiếng Nhật. Khi mà mọi người
đã nhuần nhuyễn bảng chữ katakana thì tôi hãy còn
gặm nhấm hai mươi chữ hiragana đầu tiên, và điều thu
thập được không phải là một ngôn ngữ mới mà là phát
hiện về sự lão hóa nhanh chóng của mình. Một trong
những nguyên nhân dẫn đến sự sa sút ấy là do đêm đêm,
khi ngồi dưới ánh đèn bàn vàng vọt, tôi không thể nào
tập trung được bởi cảm giác về một khoảng không sâu
hun hút và lạnh lẽo phía sau. ể giải quyết tình
trạng này, sau khi nghe những lời than vãn của tôi, Chi
đem từ ngoại thành về rất nhiều những mặt nạ làm
bằng đất sét và treo đầy bức tường trống trải đó.
Căn phòng quả nhiên ấm cúng hẳn lại nhờ những khuôn
mặt đất được vẽ bằng những sắc màu nóng, đậm và
hung dữ. Lúc ấy, tôi cho rằng chúng chẳng qua chỉ là
những cái mặt nạ bình thường chứ không ngờ rằng chính
chúng là thước đo lượng tình cảm của hai đứa. Rất
nhanh sau đó, màu sắc phai nhạt dần, những má hồng
chuyển sang màu đất. Trên những khuôn mặt đã bắt đầu
có những vết rạn nứt. Vào những khoảng thời gian vui
vẻ hiếm hoi xen giữa những cơn giận điên dại của
Chi, chúng tôi ngồi hì hục lấy nước cùng đất sét
non trám vào những vết chân chim hòng đem lại sự láng
lẩy xưa. Nhưng vô ích. ất cứ rã ra như tấm, rơi
xuống. Chi cũng mỗi ngày một nhạt nhẽo hơn. ó là
thời gian cực kỳ khó khăn. Có những đêm tôi không
ngủ cho đến sáng, mắt ráo hoảnh. Trong bóng tối,
những vết vỡ trên mặt nạ cứ lồi ra lõm vào như
những vết thương, và màu thì cứ như máu khô sẫm
lại. Còn Chi liên tục trong nhiều đêm liền ngủ trong
ác mộng với những người đàn bà xõa tóc thường
trực ở đầu giường hay những bàn chân im lặng đi đi
lại lại trên nóc mùng. Cả hai kể cho nhau nghe những câu
chuyện ấy, lấy làm kinh ngạc về sự tương thích của
chúng nhưng không tìm ra được một nguyên nhân chính xác
nào cả, cho dù tôi có thú nhận rằng đã xem phim Pulp
Fiction những ba lần, hay Chi, ai cũng rõ là một chuyên
gia về những phim tâm lý xã hội Hồng Kông. Thế là cái
gì đến đã đến. Tuần rồi, khi một nửa cái mặt
nạ rơi xuống sàn như quả bom nhỏ làm bốc bụi mờ
mịt, Chi nhìn tôi rồi thâm trầm nói.
- Thế là hết.
Tôi cũng nói, vớt vát.
- Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian.
Trong khách sạn tivi có liên tục 24/24 nhờ cái ănten
kiểu dáng cong cong như một rađa nhỏ. Loại này nghe đâu
thường dân muốn lắp cũng được, mất chừng 300 đô
cho cả công cán lẫn trang thiết bị. ở đây hẳn sẽ
rẻ hơn chút ít. Người ở thành phố lớn đi đâu cũng
hay nghĩ những gì của mình cũng là tốt nhất, đắt
nhất. Tôi cũng thế đấy. Nhưng không hại gì, đơn
giản chỉ là vấn đề tâm lý thôi. Nói về tâm lý, tôi
chợt nhớ đến cô bé mới vào làm chung. Người Huế nhé,
cực kỳ xinh xắn nhé, nhưng chỉ phải tội nói hơi
nhiều. Nguyên nhân chính là gì? Mất chừng một tuần tôi
phát hiện ra nói nhiều thì ai cũng nói nhiều (mọi người
hễ bắt trúng đài là nói nhiều ngay), nhưng em gái này
dễ bị có cảm giác nói nhiều hơn tất cả bởi thích
nói về cái tôi, hay của tôi. Mà quả thực, tôi là
một đề tài vô tận lại khó phát hiện vì cách đề
cập đã trở nên quá tinh vi rồi. Chẳng hạn, một ai đó
chỉ vào tủ kính mà khen, " Chà, cái áo ấy đẹp quá".
Em này sẽ trả lời, "Hồi trước sếp em cũng tặng
em một chiếc như thế". Hay xa xôi hơn, "Nhỏ
bạn em cũng có một chiếc như thế". Mọi người
cứ ngạc nhiên không hiểu sao cô bé này có thể tham gia
vào tất cả mọi câu chuyện một cách trôi chảy tự
nhiên như vậy, ngoài tôi. Nhưng bất hạnh thay, trong cái
tuần dày công nghiên cứu ấy, tôi cũng phát hiện ra chính
mình cũng mắc phải căn bệnh đó, và phát hoảng. ấy
không phải là chuyện chơi, đấy là một cơn dịch
thật sự, thế hệ này lây cho thế hệ khác. Người này
không bao giờ muốn thua kém người kia, rằng, "Bạn
mày như thế này hả ? Tao cũng biết một người như
thế". Hay tồi tệ hơn, như thế này. Năm ngoái, tôi
nằm viện mổ ruột thừa. Chú tôi đến, ngồi bên giường
bệnh, câu đầu tiên là, "Mi bị ri nhằm nhò chi. Tau
còn có lúc tưởng bị ung thư nữa ấy chứ". Sau khi
phát hiện ra điều đó tôi câm bặt suốt một tuần, nhưng
sự ăn năn ấy đã quá muộn màng và chỉ sau một tuần
tôi lại trở về nếp cũ.Bà con xa lâu ngày không gặp
hay hỏi, "Công việc của mày là gì ?". Tôi trả
lời. Sau đó thể nào cũng nghe hỏi tiếp, "Nhưng
cụ thể là gì?". Những lúc ấy tôi đã cố gắng
trình bày toàn bộ những gì mình thường làm trong một
ngày để minh họa. Thế nhưng càng trình bày thì lại càng
rối rắm. Tôi kinh ngạc nhận ra chỉ có 20% là khối lượng
công việc ra việc thật sự. Còn tất tần tật những
phần trăm khác chỉ là một mớ hỗn độn vặt vãnh không
có tên gọi, và có lẽ, không có ý nghĩa nữa. Khốn
khổ thay, chính sự vô nghĩa ấy đôi khi mệnh hệ làm
sao.
- Anh đừng có mà nhăn nhó thế.
- Có gì đâu.
- Có. Em cảm thấy rõ ràng như vậy.
- Em nhạy cảm quá.
- Có gì anh cứ nói thẳng ra đi.
- Không có gì. Chuyện vặt.
- Có phải do em đến muộn không ?
- Rồi sao nữa? - Em phải làm nốt công việc, anh
biết chứ?
- Biết, biết. Bảy giờ, tám giờ, chín giờ... lúc nào
cũng công việc. Vô tận.
- Thế thì chỉ nên gặp nhau một lần vào Chủ nhật
vậy.
- Được thôi.
Yêu đương là cả một quá trình. Thế này, ban đầu
là sôi nổi, vồ vập, quay quắt, săn đón, cường điệu,
lúc nào cũng như điên lên, lúc nào cũng như chết được.
Sau đó là những chuyện hết sức thường nhật, hết
sức vớ vẩn nhưng luôn luôn mang một chút mệnh hệ nào
đó. Gom nhiều chút đó lại thì có chuyện. Thật tình,
ở tuổi này mà cứ lý sự mãi về thảm bại của
những cuộc tình thì nghe kệch cỡm thật. Chỉ có là
được hay là không. Biết yêu không? Biết giữ không? Và
cuối cùng (mong sao không phải dùng đến) là biết cách
chia tay không? Mỗi thứ đều phải học, học từ kinh
nghiệm. Thảo nào, phụ huynh, cô dì, chú bác, cứ nhìn
đám thanh niên yêu nhau mà thái độ điềm tĩnh bao dung làm
sao. Nghĩ mà thẹn cho sự tự tin thái quá của mình.
Những ngày sau tôi hay ra bờ hồ. Bão đang nghỉ ngơi
giữa hai lần đến, để lại một thành phố xác xơ
trong cái oi nồng của một nồi xông mờ mịt. hơi nước.
Suốt một dãy phố là những kem Pháp, kem ý, kem Mỹ, nào
là Baskin Robin, hay 31 mùi... Kiểu trưng bảng Tây này
mới hấp dẫn làm sao, không những ngon mà còn sang
trọng nữa. Thế nhưng chúng vẫn không át được cái
khung cảnh thân quen mà lạ lẫm của một Bờ Hồ đông
nghịt người ra hóng mát. ở đây, mỗi người như có
một mảnh sân của riêng mình, tự nhiên, thân tình.
Từng nhóm đánh cờ, những con cờ mẻ góc chạy qua
chạy lại xành xạch trên những bàn tay cũ kỹ của
tuổi năm mươi. ám thanh niên ngồi trên bờ đá xem câu
cá, nghe dây câu bắn vun vút ra xa, như những tia nước
mảnh dẻ mà sắc. Thỉnh thoảng một con cá bạc lấp loáng
bị hất lên khiến cả một góc bờ hồ trở nên loạng
choạng. Một ông cụ dắt xe đạp dừng bên cạnh tôi,
thong thả gỡ chiếc ghế xếp xuống, rồi tìm nơi
phẳng phiu mà ngồi hướng ra ngoài, hai tay đặt trên đùi,
khuôn mặt da mồi nom bình thản lạ lùng. Tôi nghe nói dưới
hồ này có những con rùa 300 hay 500 năm tuổi, ông lão này
chừng bảy mươi tuổi, còn tôi hai mươi bảy. Tôi còn
rất nhiều việc chưa làm ở phía trước, nhưng lúc này,
tôi có cảm giác rằng, tất cả những gì tôi sẽ lamứ
chỉ là một sự lặp lại những gì mà những người khác
đã làm trong hàng ngàn năm qua. Nếu may ra sống được
êm xuôi, một ngày hè oi nồng nào đó tôi cũng sẽ là
một lão ông phúc hậu như thế này, tóc bạc da mồi như
thế, bình an như thế. Lúc ấy, những lo toan phiền
muộn về tiền bạc hay tình yêu hẳn phải nhường bước
cho niềm vui được đón trọn vẹn thêm một ngày mới.
Tôi sẽ ngồi bên một bờ hồ nào đó, trong khi ở nhà,
một bà cụ (cũng phúc hậu) đang an nhàn với đám cháu
chắt của mình. Lúc ấy cái xinh tươi trẻ trung của chúng
ta bây giờ đã đi về đâu nhỉ? Lúc ấy mà bất chợt
lỡ nghĩ về một thời yêu đương sóng gió, hay ganh đua
thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Và người đàn
bà của tôi đó sẽ là ai trong tất cả những thiếu
nữ mà tôi đã gặp, là em chăng? Hay là một ai khác? Càng
nghĩ càng rối. Càng nghĩ càng quẩn. Và đỉnh cao của
sự quẩn đó là vào lúc nửa đêm, khi tôi tỉnh dậy ráo
hoảnh mà không có lý do nào cả. Tôi cảm thấy mình đang
ngủ và thức trong một chương trình định sẵn. Thật
thế, thử liệt kê những chuyện không hề dự báo được
mà xem. Này nhé: Năm 1995, tháng Bảy, đi Thái Lan (sự
kiện này rất đáng kể vì cho đến nay đi được nước
ngoài hãy còn là một nỗi tự hào âm thầm), tháng Tám,
Chi xuất hiện. Tháng Chín, tháng Mười và những tháng
tiếp theo không có gì đặc biệt ngoài những cuộc vui
liên tiếp. Năm 1996, tháng Hai, tháng này là đỉnh cao
của sự vui tươi, tôi nói với Chi là "Chúng ta sẽ
lấy nhau nhé", Chi cười. Tháng Ba, sau Tết ai cũng
mệt mỏi, Chi thường xuyên cáu gắt. Tôi bị kỷ luật.
Tháng Tư, lần đầu tiên Chi nói chia tay. Tháng Năm, Chi nói
chia tay hai lần, tôi nói chia tay một lần. Và những tháng
sau là hỗn loạn. ấy, toàn là những sự kiện mình không
thể lường hết được. Tôi ngồi thừ một lúc, đầu
óc minh bạch hẳn ra. Những phiền muộn rất nhỏ không
sao giải quyết được ấy chỉ chứng tỏ một điều là,
đường đi nước bước của mỗi người đã được chương
trình hóa sẵn rồi. Và có thể kết hợp khoa học kỹ
thuật với duy tâm mà rằng, có một cái computer khổng
lồ và siêu việt ở đâu đó đã hoạch định đời
sống của mình. Kiểu lập luận này mà va phải những cái
đầu chứa đầy sách vở của đám em trai, em gái ở nhà
thì thể nào cũng có một cuộc tranh luận nảy lửa. Nhưng
liệu chúng có biết rằng, nỗi buồn, thì không thể nào
vo viên ném ra ngoài cửa sổ được không? Và phải có
một lối thoát nào chứ. Đỉnh cao của sự quẫn trí
ấy cứ kéo dài cho đến bảy giờ sáng và chấm dứt
bằng một cú điện thoại bất thường của mẹ tôi
gọi ra. Nói là bất thường, bởi vì theo quan niệm đúng
đắn của bà, điện thoại đường dài luôn luôn đắt
một cách bất hợp lý. Mẹ thông báo rằng, Chi sáng nay
đã đem trả lại hết những vật kỷ niệm. Rồi hoang
mang, mẹ hỏi:- Phải làm gì đây?
- Cứ giữ lấy, mẹ ạ. - Tôi nói.
- Thế con... - Mẹ nói, giọng thương xót.
- Không có gì. Không sao đâu. - Tôi đáp.
Tôi bật tivi. Bản tin sáng có nhấn mạnh là Carl Lewis
đã đoạt huy chương vàng nhảy xa nam và Michael Johnson
thống lĩnh đường chạy 200m và 400m với một kỷ lục
Olympic và một kỷ lục Thế Giới. Những tay này phi thường
thật. Nếu thi đấu mà cứ phân tâm vì vợ ở nhà kèo
nhèo suốt thì còn làm ăn được gì. Lắm lúc phải công
nhận sống thiên về tình cảm quá cũng hỏng việc.
Chỉ cần biết mình phải làm gì, và tập trung làm cho
được điều đó là xong. Tôi mở nhạc thật to và thu
xếp vali. Lẫn giữa áo quần là cuốn album một thời đã
như là vị thần hộ mệnh không rời. Này là ở biển.
Này ở trên tàu. Này là buổi chiều. Chi cười rất tươi.
Cuối cùng là hình Chi ở chùa trên núi, đứng bên cạnh
một tấm biển khắc chữ vàng. Mặt em kênh kênh, lơ láo
mà vui tươi lạ. Biển đề:
Tự mình
điều ác làm
Tự mình
làm nhiễm ô
Tự mình
ác không làm
Tự mình
làm thanh tịnh
Thanh
tịnh không thanh tịnh
Đều
do tự chính mình
Không
ai thanh tịnh ai
Tôi thiệt tình muốn suy nghĩ sâu hơn nữa về những
điều trong tấm biển đó, vì thích cái không khí phiêu
diêu ngồ ngộ trong từng dòng chữ. Nhưng xung quanh hỗn
độn quá. Nhạc thì đang chuyển qua một trong những bài
thời thượng nhất của Michael Learns To Rock. Tivi chiếu
đi chiếu lại hết cảnh Carl Lewis ba mươi lăm tuổi
nhảy bước phi thường nhất trong đời mình, lại đến
cảnh Michael Johnson quấn cờ Mỹ chạy tung tăng khắp sân
vận động, và xen vào đó là những mảnh vỡ cùng hành
lý của chiếc TWA-800 vẫn bập bềnh trên sóng nước. Các
cơ quan chức năng đang đặt nghi ngờ không biết tai
nạn này là do lỗi kỹ thuật hay do khủng bố để rồi
kết luận một câu mơ hồ đại loại: Còn lâu mới tìm
ra !
Phan Triều Hải