Bố đi vào hôm thứ sáu. Mẹ ôm nó vào lòng: "Bây
giờ một tuần chỉ có sáu ngày thôi". Rồi mẹ im
lặng nhìn chiếc áo cũ của bố treo trên mắc.Nó vẫn
đi học vào ngày hôm sau và chỉ nghĩ về bố. Mãi tới
chiều mẹ mới đón về. Thằng Vinh còi quệt tay ngang mũi
bảo: Tối nay cả nhà tớ đi xem kịch. Tớ chào ấy nhé.
Mãi đến tuần sau chúng mình mới được gặp nhau cơ đấy.
Nó lắc lư cái đầu và nói một cách đầy nghiêm túc:
- Không, một tuần chỉ có sáu ngày thôi.
Nhưng thằng bạn nó đã chạy biến ra cổng, miệng hét
toáng lên: "Hôm nay là thứ bẩy. Hoan hô!".
Buổi tối, hai mẹ con tắt vô tuyến đi ngủ sớm.
Chiếc gối của bố đặt giữa hai mẹ con. Nó cảm
nhận được rất rõ hơi ấm của bố, mùi mồ hôi quen
thuộc của bố và ngủ thiếp đi, thật yên bình.
Có một lúc nào đó giữa đêm, nó chợt tỉnh giấc
bởi những giọt nước mắt ấm nóng khẽ khàng rơi trên
má. Sáng hôm sau nó thấy mắt mẹ thâm quầng. Nó thầm
thì:
- Tuần có sáu ngày mà lâu nhỉ, mẹ nhỉ?
Bố chẳng tin tức gì về cho hai mẹ con. Thỉnh
thoảng có những người bạn tới hỏi thăm về bố. Nhưng
mẹ thường lắc đầu và thở dài.
Nó hay đứng trong bóng tối, nắm vào ống tay áo cũ
của bố: "Bố sẽ về, bố nhỉ!. Tuần lại có
bẩy ngày".
Nhưng mà bố đi mãi. Cái máng nước sau nhà bị vỡ.
Mùa mưa, nước tràn lênh láng vào nhà. Con mèo con rên
hừ hừ, nằm khoanh tròn cuối giường. Cái cổng sắt
bị kẹt chẳng có ai sửa. Thứ bẩy mẹ phải nhờ người
đến giúp. Chú ấy tốt lắm. chú mang đến cho nó
những quả bóng bay xanh đỏ. Chú làm đến bữa ăn cơm
vẫn chưa chịu nghỉ. Đôi lúc mặt chú cứ đỏ lựng lên,
nhìn mẹ. Nó hát bi bô và kể cho chú nghe về bố, về
tuần có sáu ngày. Chú bảo:
- Sao tuần lại chỉ có sáu ngày? Thứ bẩy tới chú
đưa hai mẹ con đi ăn kem nhé. Cháu có thích ngồi đu
quay không?
Suốt cả tuần, nó hồi hộp chờ đợi cái ngày ấy.
Đã lâu lắm rồi. Nó khoe cả với thằng Vinh còi.
"Tớ sẽ đi ăn kem. Cả ngồi đu quay nữa". Nhưng
đến khi mẹ tắt đèn, khoá cửa, nó bỗng nhìn thấy
chiếc áo cũ của bố treo đơn độc trên tường. Nó
nhảy phắt ra khỏi xe, chạy vào nhà, cương quyết:
"Thiếu bố, cháu không đi đâu".
Mẹ buồn lắm. Khoé mắt mẹ lấp lánh nước. Chú ở
lại rất khuya để nói chuyện cho mẹ khuây khoả. Còn nó
lên giường, áy náy ngủ cạnh chiếc gối thơm mùi mồ
hôi bố.
Mẹ không còn nói về tuần có sáu ngày. Càng ngày
mẹ càng đẹp. Nhưng hay quên. Đôi khi nó định nhắc
mẹ nhưng nghĩ thế nào lại im lặng.
Nó cũng quen dần với sự có mặt thường xuyên của
chú trong nhà. Chú cười giống bố nhưng dù sao chú cũng
không phải là bố. Vì vậy nó không thích cái kiểu chú
nhìn mẹ. Chú thay mẹ đón nó lúc tan học. Hầu như
chẳng bao giờ chú hoàn thành công việc ấy vì cứ thoáng
thấy bóng chú, nó lại vòng sang cổng sau, chạy tót về
nhà. ở lớp, nó ghét cả thằng Vinh còi - cái thằng thường
huênh hoang về những ngày thứ bẩy vui vẻ. Còn nó, không
bao giờ nghi ngờ rằng một tuần chỉ có sáu ngày, cho
tới khi bố trở về.Thực ra bố cũng có gửi thư nhưng
chỉ có mẹ đọc. Mà cũng thưa thớt lắm. Thậm chí, càng
ngày mẹ càng tỏ ra ít hào hứng với những lá thư
mực xanh nguệch ngoạc ấy. Mẹ cất kỹ chúng trong tủ
quần áo. Có lần nó lén lục ra xem và hết sức ngạc
nhiên khi thấy có những lá thư chưa từng được bóc.
Nhưng tất cả đều đã nhàu nát.
Chú với mẹ cãi nhau. Chú nắm lấy tay mẹ còn mẹ
lại giằng ra. Chưa bao giờ nó thấy mẹ đối xử với
chú như thế. Mẹ hối nó ra mở cổng cho chú về. Cái
cổng đã được chú sửa cận thận tới mức khi mở ra
không còn nghe thấy bất kỳ một tiếng kêu nào.
Chú bế thốc nó lên và dụi đầu nó vào ngực áo. Nó
ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của mẹ. "Chú
sẽ nhớ con lắm đấy, nhóc ạ".
Nó biết chú đang buồn. Cái cười của chú lúc buồn
càng giống bố hơn. Nhưng chú không phải là bố.
Tối thứ bẩy, hai mẹ con tắt vô tuyến đi ngủ
sớm. Nó nhường gối của bố cho mẹ ôm.
Sinh nhật mẹ, có một bác đến mừng. Bác ôm theo
một lẵng hoa hồng to chưa từng thấy. Trong một buổi
tối mà bác đốt trọn cả bao thuốc. Mùi thuốc lá ngàn
ngạt trong phòng làm nó thấy nghẹt thở, phải bỏ ra
ngoài. Bố cũng hút thuốc lá. Thuốc lá của bố khét hơn.
Nhưng mỗi lần hút, bố hay ra ngoài sân.
Dần dần, như một thói quen, bác cứ đến nhà, nó
lại bỏ đi. Những hôm trời mưa nó nhận thấy vết bánh
xe của bác ngay từ ngoài ngõ. Mẹ ít nói chuyện với nó
hơn. Có hôm, nó thấy mẹ ngồi bần thần trước vô
tuyến rất lâu. Nó đâm nghĩ ngợi. Trong thâm tâm, nó
mong bố sớm về.
Giỗ ông nội, chú Miên lên nhà đón nó từ sáng
sớm. Bố cũng viết thư về nhà cho bà. Bà hỏi:
- Con có quấy mẹ Hương không? Mẹ Hương có hay khóc
không?
Lúc mẹ đến, cả hai mẹ con cùng vào thắp hương cho
ông. Các cô các chú ai cũng khen. Đến tối, nó đòi ở
lại nói chuyện với bà. Mẹ phải về để hôm sau đi làm
sớm.
Nhà nồng nặc mùi thuốc lá. Nó kéo hết rèm cửa
sổ cho thoáng. Cũng chính lúc ấy nó nhìn thấy một đầu
mẩu thuốc lá nằm trên gối bố. Nó hốt hoảng nhào
tới. Những ngày hôm sau, không còn ai đến viếng thăm
nhà nó nữa. Chiếc gối của bố âm thầm nằm trong tủ
quần áo.
Bố về ồn ào như một cơn lốc, da đen sạm, nụ cười
sáng bóng lên. Nó chẳng làm được việc gì cả, chỉ
ôm chầm lấy bố. Mẹ đón bố trầm lặng hơn. Một
bữa ăn đúng theo sở thích của bố. Nhà cửa sáng sủa
hơn, thơm tho. Bố kể chuyện về những chuyến đi, về
thời tiết. Chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc đến
như thế.
Buổi tối, nó mở tủ và lấy gối cho bố - chiếc
gối bị thủng một lỗ. Nó lặng lẽ đặt sấp mặt
gối xuống.
"Bố ạ, mai con sẽ kể cho bố nghe một
chuyện".
Nó suy nghĩ rất lâu để tìm cách mở đầu câu
chuyện.
Cả ngày hôm sau bố hết sức bận rộn. Cái bàn học
của nó bị long một chân. Cửa kính bị vỡ. Cống bị
tắc. Nhưng bố vẫn nhớ những gì nó đã hứa.
"Có chuyện gì đã xảy ra hả con?"
Nó nhìn lại chiếc gối lần nữa và vẫn không thể
bắt đầu được.
"Mà sao bố đi lâu thế? Con cứ đợi, đợi mãi".
Bố bật cười trước cái giọng bà cụ non của nó.
"Được rồi, tối bố sẽ đưa hai mẹ con đi chơi
phố".
Buổi chiều đi học về, nó nhìn thấy mẹ đang ngồi
khâu áo cho bố - cái áo rách tả tơi một bên lưng. Chính
giây phút ấy, nó quyết định im lặng.
Bao nhiêu lâu rồi, nó mới thực sự được hưởng
một tuần không chỉ có sáu ngày./.
Phan Thị Phong Điệp