Một... Hai... Ba...
Một... Hai... Ba...
Cứ bắt đầu đến chỗ rẽ là Trân lẩm bẩm đếm.
Ba tầng gác đầu, cô còn đếm được một cách không
đứt quãng. Tầng gác thứ tư. Trân hơi dừng để thở.
Một... Hai... Ba.
Tầng năm. Chỉ còn tiếng thở hắt ra.
Cổ họng Trân khô đắng và như bị cứa.
Còn những hai tầng nữa mới đến phòng làm việc. Trân
cúi đầu, cố gắng bước lên và tự ghìm hơi thở
của mình cho nó khỏi bật ra.
Còn nhớ, hôm chọn phòng làm việc này, mấy đồng
sự thắc mắc: Chị Trân, sao chị đồng ý mình ở
tầng 7, mà thang máy hay hỏng, chị biết rồi đó.
Trân cười. Họ đâu biết là cô chỉ được cảm
thấy mình là mình nhất khi cô đi ở những bậc cầu
thang. Bao giờ bên trong những cánh cửa cuối cầu thang
kia cũng là sự bất ngờ. Cuộc sống thời hiện đại,
tìm phút tự do cho mình khó quá.
Đường lên nhà anh cũng qua 68 bậc thang gỗ. Cầu
thang hẹp, nhiều chỗ gỗ mục cho nên Trân đi phải dè
dặt. Không bị cảm giác càng lên càng mệt mỏi như lên
phòng làm việc hàng ngày. Qua 68 bậc gỗ có khi là 67
hoặc 69 bậc đấy là anh.
Để đếm được 68 bậc cầu thang, Trân phải đi qua
một ngõ dài hun hút. Đầu ngõ là một hàng phở. Họ bán
chui bán lủi nên phải giấu mỗi nơi một thứ. Bánh
phở thì treo lủng lẳng ở giữa ngõ. Cuối ngõ thì có
hai chậu bát lình sình nước và những chiếc bát nổi cùng
hành, ớt và váng mỡ. Và đặc biệt, chỗ tin tưởng
nhất (dù đông người qua lại, có một con chó Nhật đen
vì bẩn, một con mèo long sòng sọc) hay ngồi, thì họ để
gà. Những con gà công nghiệp béo căng nứt toác cả da,
dòng nước mỡ ứ ra, chảy ri rỉ xuống bậu cửa, nối
sang bậc cầu thang thứ 6. Bao giờ đến anh, Trân cũng
gặp những con gà béo căng phao câu chổng lên trời với
những cái cổ cụt. Hai cánh nó sải ngang ra vẻ thách đố.
Cạnh đấy là mấy chú mèo ngồi ngay ngắn, liêm khiết
vô cùng. Cái gì chờ Trân ở cuối những bậc cầu thang
gỗ kia. Lúc nào cô cũng tự hỏi mình điều ấy. Hành
trình một ngày của Trân thật đơn giản. Sáng. Leo đủ
7 tầng gác, đủ để nhiệt tình - nản chí và lại
nhiệt tình, các cuộc họp. Các khuôn mặt tưởng như thân
với mình lắm nhưng chỉ để nói những câu chuyện vô
thưởng vô phạt nhất. Rồi Trân sốt ruột. Buổi trưa
về ăn cơm. Buổi chiều. Leo đủ 7 tầng gác để rèn
nghị lực và rồi, đến anh, qua 68 bậc gỗ.
Bao giờ cũng thế. Anh luôn ở những trạng thái
chẳng lặp lại nhau bao giờ. Dù có cố đoán già đoán
non chưa bao giờ Trân đoán đúng. Lúc Trân tưởng giờ này
anh phải ngủ, thì anh lại kì cạch chữa máy nước. Lúc
Trân tưởng anh đang ăn cơm thì đến bậc 61 cầu thang
gỗ, Trân nghe thấy anh hát vống lên một bài gì đó.
Anh thích hát karaoke mà. Luôn luôn bất ngờ. Nhưng cái
sự bất ngờ đó chẳng mới mẻ gì, chỉ làm Trân mệt
mỏi hơn. Nhưng rồi, tất cả mọi chuyện lại xảy ra
lập lại và như một thú nạp điện cho Trân. Cô lại
thấy ở anh điều gì đó mới mẻ để chạy xuống 68
bậc thang và mong chờ ngày mai, để lại chạy lên 68
bậc đến với anh.
Chiều nay. Thay vì việc Trân mê mải đi trên đường
đầu óc tưởng tượng ra lúc đến với anh sẽ thế nào
thì cô ở lại cơ quan. Tầng 7 lộng gió chiều. Dưới sàn,
tất cả nhuộm màu đỏ của mặt trời hắt sáng. Phía
xa, thành phố đã sáng đèn. Người đi lại thưa thớt.
Chỉ có gió. Gió bốn bề tứ phía. Tất cả lạnh
ngắt. Trên chiếc bàn hình bầu dục là chiếc gạt tàn
đầy những mẩu đầu lọc. Mẩu thì bị dí xuống bẹp
dúm dó. Mẩu thì sẫm lại vì người hút có thói quen nhúng
vào nước mỗi khi hút. Rồi cốc, chén, chiếc nghiêng
chiếc thẳng. Vừa qua một cuộc họp. Người nọ nói người
kia ngu. Người kia mắng người nọ hồ đồ. Suy cho cùng,
tất cả, sau đó, để làm gì?
Họp xong. Mọi người hối hả thu gọn những gì là
của mình tay xách nách mang, lao vút xuống 7 tầng cầu
thang, lên những chiếc xe máy và toé ra các ngả. Mọi
chuyện, chắc rơi rớt đi trên đường. Có một người
đàn ông đứng lại. Người đàn ông cùng phòng của Trân.
Cuộc họp vừa rồi, anh chủ trì, anh tung vấn đề ra,
để mọi người bàn luận và anh chốt lại. Ngày mai anh
lại chuyển vào làm đặc phái viên ở Sài Gòn một
thời gian. Anh chẳng ở đây cố định. Anh đến bên Trân,
cười như thể chưa có cuộc họp vừa rồi. Anh bảo: Trân
này. Anh đi đợt này cũng khá lâu. Em có nhận xét gì
về cuộc họp hôm nay không? Trân lắc đầu: mọi cuộc
họp đều thế. Có cảm giác là mọi sự sắp thay đổi,
nhưng sự thực, đâu lại vào đấy. Anh cười: Em thông
minh lắm. Anh có cảm giác, chúng ta tạo ra những điều
may rủi và chính chúng ta gọi nó là số phận.
Trân đứng tựa lan can. Gió lùa mênh mang. Gió trải ra
vô cùng vô tận.
Anh im lìm hút thuốc. Rồi anh giơ tay nắm lấy bàn tay
Trân. Bàn tay anh bóp mạnh tay cô. Hơi ấm từ bàn tay đó
truyền sang cô làm cô rùng mình. Anh lại nói: Em có đoán
được số phận em không? Trân nhìn anh, khẽ lắc đầu!
May rủi đến với em là do người ngoài mang lại chứ em
không tự tạo ra nó. Rồi Trân hỏi: Thế còn anh?
Anh cười nhìn xuống dưới sân. Đằng sau bức tường
rào là đường đi làm. Đằng sau con đường đó là
mặt hồ phẳng lặng. Anh thì thào: Đoán làm gì. Người
ta bảo anh chỉ sống được một năm rưỡi nữa: 365 ngày
cộng 180 ngày. Ngày nào dài lắm là như hôm nay, còn
ngắn hơn giống hôm qua. Sau tất cả sự ngắn dài đó,
là mặt đất, là giun dế, sâu bọ. Là các luồng nước
triền miên chảy dưới lòng đất mà khi chôn một ai
xuống đó, họ bảo chỗ người đó nằm có long mạch
chảy qua.
Trân mở sững mắt nhìn người đàn ông mà hàng ngày
cô gặp. Cô cùng công việc và chẳng bao giờ cô nghĩ là
họ lại có lúc đứng với cô thế này. Tại sao lại là
một năm rưỡi nữa?
Người đàn ông hơi cười như mếu: Anh là sống lâu
nhất so với những người đàn ông trong họ. Bố anh
chết trận. Anh cả bị đụng xe. Em anh cảm nhập tâm.
Người ta bảo, đáng lẽ anh phải "đi" từ lâu
rồi. Trân rùng mình, bỗng thấy người đàn ông bên mình
có cái gì đó ma quái. Chợt thấy gần vô cùng mà cũng
xa quá.
Người đàn ông rút thuốc ra hút. Khói thuốc hơi
quẩn lại rồi tản loãng ra. Có cảm giác nó mỏng và
nhẹ như linh hồn sau khi lìa khỏi xác.
Trân nhìn người đàn ông, giọng khàn đi. Anh kể
với em mọi chuyện để làm gì?
Anh lắc đầu rít thuốc mạnh. Hai đụn khói từ mũi
anh bay ra: Chẳng để làm gì cả. Tự nhiên anh muốn nói
chuyện với em. Anh ít khi tâm sự với ai lắm.
Trân hỏi: Vợ anh chẳng hạn?
Anh cười, một nụ cười khó tả nhưng đủ để Trân
hiểu rằng vợ anh là một cái gì đó anh ta cần phải có
nhưng cũng chẳng giải quyết được việc gì ngoài sự
mệt mỏi.
Anh nói: Em phải thoát ra khỏi cuộc sống này đi. Đời
người ngắn ngủi lắm. Em đã không thích cái gì thì
cố gắng đừng làm mà phí thời gian, phí sức.
Trân hỏi: Tại sao anh biết?
Anh cười: Nhà anh đối diện với nhà người ấy. Có
lần thấy em khóc từ nơi ấy đi ra. Rồi hôm sau, anh
lại thấy em đến. Lúc về, có khóc nữa hay không thì
anh không biết. Đúng không?
Trân gật nhẹ, người lại rét lên một cơn.
Anh nhẹ nhàng: Mọi cuộc tình đều thế cả. Hôm nay
cứ hy vọng ngày mai khá hơn. Và cứ cố tìm cái này để
bào chữa cho cái kia, nhưng suy cho cùng, giống nhau cả.
Trân hỏi: Vì thế nên anh cứ đi đi về về?
Anh gật, rồi chỉ tay xuống dưới sân: Em nhìn kìa!
Trân nhìn xuống có một người đàn ông lao vút vào sân
để xe, khoá nhanh và chạy lên. Người đàn ông đó ở
phòng tôi. Anh châm thuốc và cười tủm tỉm. Có tiếng
chân chạy lên thang gác. Tiếng thở. Và ông ta hiện ra,
tóc dựng đứng ở mái, bụi làm tóc ngả màu ghi đất.
Ông ta sững lại khi thấy Trân và người đàn ông đứng.
Rồi cười bả lả (khuôn mặt khác hẳn cuộc cãi cọ
quyết liệt lúc trước về việc phân chia lợi nhuận và
trách nhiệm): Ơ, các bạn chưa về à?
Trân hỏi cho có chuyện: Sao anh Hoành quay lại?
Người đàn ông tên Hoành chạy vụt vào phòng, thoáng
cái mang ra một chiếc biến thế nhỏ, dư dứ: Quên cái
này. Tôi mua nó hơn triệu bạc để giảm điện đấy.
Mọi đường điện qua đây, coi như tắc luôn. Không có
nó, mỗi tháng hai, ba trăm nghìn thì ốm. Dùng dăm tháng
coi như hoà vốn.
Rồi lút cút chạy xuống đầy vẻ hớn hở, sung sướng
như cả thế giới thu lại trong chiếc biến thế dùng để
ăn cắp điện.
Anh nhìn xuống sân. Trân cũng nhìn xuống sân. Người
đàn ông tên Hoành gói ghém đậy điệm kỹ càng chiếc
biến thế, rồi phóng vút đi.
Anh cười: Đằng sau tất cả những gì quyến rũ của
tình yêu, của những lời có cánh là cái đó đấy. Vì
có cái đó, người ta mới sống được. Đừng thi vị
bất cứ điều gì.
Trân nhìn người đàn ông: Vậy em phải làm gì? Người
đàn ông nhìn Trân, rồi anh ấy tựa người vào tường,
nhìn ra xa. Bóng tối âm thầm buông phủ, bâng lâng sương
khói. Người đàn ông đến bên Trân, ôm lấy cô, thì thào:
Em chẳng phải làm gì cả. Em nhắm mắt lại và đừng
nghĩ đến đạo đức.
Trân nhắm mắt và tim cô đập rộn ràng.
Môi cô bỗng khô ran, như muốn nứt ra vì bỏng. Cô
thấy nóng bỏng toàn thân. Rồi cô chợt chùng người
xuống khi đôi môi người đàn ông đặt lên môi cô, cũng
nóng bỏng và cuống quýt.
Hai người hôn nhau. Bên dưới, đèn các nhà bật sáng.
Gió lùa réo rắt. Và bỗng nhiên, họ như bay lên những
tầng mây. Dưới kia là cuộc sống, là bon chen giằng
giật, là mưu đồ này nọ... Rồi họ cũng buông nhau ra.
Trân ngượng ngùng đưa tay chùi một cách bản năng.
Người đàn ông châm hút thuốc. Im lặng.
Rồi người đàn ông nói, giọng khàn đi:
Em đừng tìm những thứ em muốn. Cố gắng lắm thì
em sẽ được một chút, một chút thôi là quý lắm
rồi. Anh làm như vừa rồi là để em thấy, nếu em chỉ
vì ràng buộc thể xác với anh ta thì sự ràng buộc ấy
mỏng mảnh vô cùng. Em cũng đã xúc động với anh hơn xúc
động với anh ấy vì anh mới hơn. Có nghĩa là chỉ nên
cố yêu ai đó bằng tinh thần thôi, chứ còn vì thể xác,
chóng chán lắm em bé ạ.
Thôi. Anh đi đây. Ngày sống của anh còn ngắn lắm.
Người đàn ông đưa tay bóp vai Trân. Cô lại rùng mình,
sự rùng mình của một thể xác hồi sinh. Thể xác đàn
bà.
Cô nhìn ra xa và nghe tiếng chân xuống cầu thang nhỏ
dần.
Lại những bậc cầu thang. Chỉ lên hay chỉ xuống
quanh quẩn trong một ngày, rồi một tháng, một năm và
một đời người. Leo lên thì khó. Càng cao càng chậm. Mà
xuống thì nhanh quá.
Tối từ lúc nào. Trân không thấy người đàn ông đi
ra. Bất giác cô lấy tay đặt lên môi. Cảm giác nóng
rẫy rần rật như bốc từ trong ra. Cả người Trân rùng
mình và cô như phát điên lên.
Trân lao xuống cầu thang. Như để trốn chạy khoảng
trống gió lùa hun hút của tầng 7. Lại như chạy đuổi
theo người đàn ông đếm thong thả những ngày còn lại
của đời mình nhưng vẫn luôn rất nồng nhiệt.
Rồi một người chạy lao vào Trân.
"Ơ cô Trân. Cô lẩn thẩn ở đây làm gì
thế?". "Thế còn anh? Anh quên gì à?".
"A, tôi quên cái phong bì". "Hôm nay họp làm
gì có phong bì". "Không tôi có sẵn một tập
phong bì. Trong đó có 50.000. Cứ tối nào tôi đi em út, tôi
phải thủ một cái để đêm về còn đưa cho mụ béo,
bảo là đi họp được tiền". Nói rồi ông ta cun cút
chạy lên cầu thang với đầy niềm phấn chấn. Thế
mới hiểu, sau những gờ mà người ta buộc phải tỏ ra
công chức, họ dễ dàng tâm sự những điều thầm kín
với nhau hơn. Và lần đầu tiên, Trân thấy ông ta không
phải là ông ấy trong vẻ trịnh trọng, đạo mạo và đứng
đắn.
Rồi đứng ở sân. Gió vẫn lùa qua tai, gió vẫn
lồng lộng bốn bề. Trân nhìn lên. Sau tầng 7 là trời.
ở đấy những vì sao, những số phận.Một...
Hai...
Ba...
Những cây trúc quết vào máu chó cắm quanh ngôi mộ
của người chết trùng để người ấy hết đường
về dù lúc sống, người ấy tốt vô cùng. Cả họ bây
giờ sợ người ấy vì người ấy có thể về bắt đi
bất cứ ai mà lúc sống, người ấy yêu quý.
Năm...
Sáu...
Những con gà béo cụt đầu chổng mông lên trời.
Gần đấy là một con mèo ngồi ngây ngất.
... Hai tư
Hai nhăm...
Người đàn ông hôn như điên nhưng vẫn không quên
những ngày được sống.
... Ba bẩy
Ba tám
Ba chín...
Những dự án hợp tác với người nước ngoài với
số vốn hàng tỷ đô la và chiếc biến thế con để ăn
cắp điện.
... Bốn hai
Bốn ba...
Những chiếc phong bì có sẵn để lấp liếm những
cuộc tình vụng trộm...
... Sáu sáu
Sáu bẩy...
... Và sáu mươi tám.../.
Nguyễn Thị Thu Huệ