Nếu không là người dân làng biển, khi tình cờ đi
du lịch ghé vào một cửa hàng mỹ nghệ nào đó, bạn
sẽ phải trầm trồ trước những chiếc vỏ ốc đã
được cạo rửa sơn phết cẩn thận. Đó là những vỏ
ốc đẹp, thật đẹp và nó sẽ rời khỏi vị trí nó
từng yên nằm dưới lòng đại dương để trở thành
một tín vật gởi gắm của tình thương yêu. Có thể
rồi sau đó chiếc vỏ ốc xinh đẹp kia sẽ bị rơi vào
quên lãng khi cuộc sống bủa trùng, bởi có một cuộc
chia tay nào đó đã làm rạn nứt đi sự nhớ thương
của hai trái tim người. Khi đó thì chiếc vỏ ốc tín
vật của tình yêu thuở nào sẽ cũng chỉ làm một
chiếc vỏ ốc tầm thường, hoặc có thể nó chỉ gợi
cho lòng người nỗi đau không cạn. Khi đó chắc chắn
số phận của chiếc vỏ ốc vô cùng hẩm hiu, may mắn
lắm thì nó vẫn còn được để trong xó xỉnh nào đó
của chiếc tủ kính trong phòng khách. Nhưng cũng có thể
nó sẽ bị ném đi như người ta ném đi những gì không
còn cần lưu giữ. Nhưng với tôi, có một chiếc vỏ
ốc mà tôi gọi là "vỏ ốc ngàn năm" được tôi
quý trọng hơn hết thảy những vật quý trên thế gian này.
Năm tôi hai mươi tuổi, tôi cũng đã có một vỏ ốc
làm tín vật của tình yêu. Nhưng đó không phải là
một chiếc vỏ ốc nằm trong tủ kính, đã được làm
cho xinh đẹp hơn. Chiếc vỏ ốc của tôi cho đến giờ
này vẫn còn mang theo bên mình những cọng rong mông mênh
mà nó đã giữ trên mình khi nó còn nằm dưới thẳm sâu
của đại dương. Năm hai mươi tuổi, tôi mới biết
thế nào là tình yêu, một tình yêu muộn màng so với
nhiều cô gái ở làng đảo của tôi. Họ đã theo tiếng
gọi của con tim, quên lãng đi nơi nửa đêm ngủ cũng
nghe sóng vỗ, ăn cơm cũng nghe sóng vỗ, thậm chí tiếng
sóng như chẳng bao giờ có một khoảnh khắc nào ngơi
nghỉ ở miền đất này. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao
họ lại trốn chạy mảnh đất đã cưu mang mình, nuôi mình
khôn lớn? Tôi cũng chẳng hiểu tại sao kể cả những
chàng trai của miền đất này cũng tìm cách theo một
chuyến tàu rời xa làng đảo để vào đất liền lập
nghiệp, tìm một cô gái ở nơi đó để mà gởi gấm tình
yêu thương của mình. Tôi bỗng bật cười khi biết
rằng chỉ có riêng tôi là không thể nào ngủ ngon giấc
nếu trong giấc ngủ của tôi không có tiếng sóng vỗ
trộn vào. Tôi chắc chắn rằng tôi đã trở thành một
loài cây chỉ quen những cơn gió chướng thổi về miền
đất này, tôi chẳng thể đi đâu xa lâu ngày. Tôi cũng
đã nghe lời Loan, cô bạn gái của tôi làm một chuyến
rong chơi vào thành phố như thể tôi là một loài cây
quen vách đá, có thể chịu bứt lìa cội rễ của mình
đổi đến một nơi khác mà đâm chồi nẩy lộc hay không?
Loan đã phải lòng một chàng kỹ sư trẻ tuổi ở thành
phố khi anh chàng ghé chân đến làng đảo để bắt
những chiếc quạt trên ngọn đồi cao, hứng gió trời mà
biến thành điện. Loan theo chồng mà không hề ngoảnh
lại xem thử những dấu chân của mình đang hằn lên
nền cát ướt đã bị sóng xoá tan chưa, có thể Loan
rất hạnh phúc dù nó chưa một lần yêu trước khi gặp
anh chàng kỹ sư đó? Loan năn nỉ mãi tôi mới theo nó vào
đất liền ở mấy ngày. Loan nói:
- Hiền ơi, hay là mày ở lại đây đi. Anh Nghĩa có
mấy người bạn độc thân dễ thương lắm. Đẹp như
tụi mình mắc mớ gì cứ quanh quẩn ở làng đảo nghèo
đó. Đẹp như mày mà cứ tối ngày dẫm chân trên cát
thì tội mày quá. Mày thấy có ai muốn ở lại đảo đâu?
Tôi cười khanh khách:
- Anh chàng nào mang được sóng biển ở đây đi theo
tao thì tao sẽ lấy anh chàng đó làm chồng. Tao ngủ không
có sóng biển vỗ thì tao phải thức suốt đêm.
Hoan chẳng phải là trai làng đảo, Hoan trắng trẻo như
một thư sinh với chiếc kính cận dày cộp trên đôi
mắt. Tôi gặp anh lần đầu khi tôi đang ngồi lặt rau câu
trên thềm cát đầy xác san hô vỡ vụn. Anh vừa mới bước
xuống bến tàu, trên tay còn xách theo mình một chiếc xách
tay nặng trĩu. Chỉ nhìn anh thì tôi biết ngay đó là
một giáo viên về thay thế cho cô Lan của ngôi trường
tiểu học nhỏ nằm ở ven đồi. Lần đầu tiên, tôi
thấy một chàng trai chịu khó đến đây dạy học, bởi
gần như trong ngôi trường đó chỉ toàn là giáo viên
nữ. Anh gật đầu chào tôi rất tình cờ khi ánh mắt
của anh chạm vào ánh mắt nhìn của tôi. Lần đầu tiên
tôi có cảm giác như mình vừa bước chân sai khi đi trên
thềm cát biển. Vỏ ốc của Hoan tặng tôi như một
lời tỏ tình kỳ lạ. Anh đã mất bao nhiêu thì giờ để
tìm cho bằng được tín vật của tình yêu. Tôi nói
với Hoan:
- Chiếc vỏ ốc ấy phải còn bám trên mình đầy rong
rêu để chứng tỏ rằng nó đã lắng nghe bao nhiêu câu
chuyện trên những con tàu. Em chẳng thích những chiếc
vỏ ốc đã tẩy rửa, bóng loáng.
Tôi chưa từng thấy có một chiếc vỏ ốc nào đẹp
như thế, dù tôi là đứa con gái của làng đảo. Chiếc
vỏ ốc đẹp bởi vì nó chứa trong nó cả trái tim của
một chàng trai đất liền. Chàng trai vì một cô gái
nhỏ bé ở làng đảo mà luôn luôn thức dậy sớm hơn
những người dân biển để ra bờ biển. Anh đã đợi
biết bao nhiêu bình minh để có chiếc vỏ ốc tặng tôi?
Chiếc vỏ ốc ấy phải cộng thêm những bình minh ấy vào,
cộng cả những giấc ngủ chưa tròn trên mắt của anh.
Tôi đã đợi một người con trai không bắt tôi rời
khỏi miền đất tôi đang sống. Và trong ánh bình minh đó,
tôi đã chấp nhận Hoan, bởi tôi biết anh là người con
trai duy nhất trên thế gian này vì tôi mà ở lại cùng tôi
nơi này.
Chiếc vỏ ốc vẫn còn được để trang trọng trong
tủ kính trong phòng khách của hai vợ chồng tôi. Duy
nhất ở làng đảo này có hai vợ chồng tôi chẳng dính
líu gì tới nghề đi biển. Nhưng vì yêu một cô gái làng
biển cho nên vào dịp hè, khi trường đóng cửa, Hoan
lại theo ba tôi ra khơi. Cặp kính cận trong lần đầu tiên
tôi gặp anh anh vẫn đeo trên mắt. Còn mỗi khi nhặt
được một vỏ ốc xinh đẹp nào anh lại đem về tặng
vợ mình.
Nhiều người bạn của tôi sau một thời gian rời xa
đảo nay đã trở về. Ngành du lịch đã khéo lựa đảo
của chúng tôi để biến nơi này thành một khu nghỉ mát.
Đảo không còn xa đất liền như ngày xưa nữa. Đảo cũng
chẳng tối mù ngọn đèn dầu trong đêm. Cả ngôi trường
Hoan dạy ngày xưa nhỏ xíu, nay trở thành ngôi trường
cấp hai xinh đẹp. Sự đổi thay của cuộc sống nhiều
khi chẳng ai dự đoán được. Còn Hoan, gần như anh quên
rằng đã là vợ chồng thì phải thỉnh thoảng cãi nhau.
Anh chỉ cầm chiếc vỏ ốc bám đầy rong rêu, áp tai vào
nó mà nói với tôi:
- Hiền ơi, chiếc vỏ ốc nó đang nói là em nhăn nhó
xấu lắm.
Hoặc:
- Hiền ơi, chiếc vỏ ốc nói rằng anh đói bụng
rồi.
Chiếc vỏ ốc chẳng biết nói những điều anh nói,
phải không Hoan? Nhưng anh vì em mà neo đậu ở làng đảo
này, anh vì em đợi tìm bằng được chiếc vỏ ốc tỏ
tình. Làm sao em giận được anh lâu dù sống với nhau
trong một mái nhà đôi khi anh làm cho em giận điên lên.
Khi nào ghé làng đảo của hai đứa tôi trong một
chuyến du lịch, bạn cứ tạt qua quán nước nhỏ nằm dưới
hàng dừa xanh mát của hai vợ chồng tôi, tôi sẽ cho
bạn xem chiếc vỏ ốc ngàn năm của tôi. Và hàng dừa
đang bắt đầu toả bóng do chính tay Hoan trồng sau khi tôi
và anh đã là chồng vợ./.
Phan Thị Tần