Trong dòng đời không ngừng trôi chảy hết ngày lại
đêm, hết mưa lại nắng - sự tồn tại của nụ cười
và cả những nước mắt thường đều bắt đầu từ
nhịp đập của hai trái tim. Với tôi, đứa con gái 28
tuổi, dường như đã mỏi mòn đi tìm nửa phần còn
lại của mình giống như một người lữ hành lỡ lạc
đường vào sa mạc mênh mông, cứ nhắm mắt lại là
thấy trước mặt mình một hồ nước trong. Hân nói
với tôi: "Yêu, nghĩa là yêu trước đã". Tôi
vẫn chưa hiểu Hân nói gì cho đến khi gặp Miên. ừ,
nếu không gặp Miên thì sa mạc sẽ vẫn là sa mạc. Nhưng
cơn nắng gió chết người biết đâu sẽ cuốn tôi cùng
nó chết khô.
Hân là cô bạn thân duy nhất của tôi, hơn đúng một
tuổi. Hân có mái tóc chỉ cắt vừa ngang ót, lộ ra
chiếc cổ trắng ngần mà bất cứ ai cũng muốn nhìn.
Hai đứa học chung lớp với nhau suốt cả 9 năm học
phổ thông, hợp tính hợp tình với nhau nên trở thành
bạn thân, có điều khác nữa là hai đứa đều sinh ra
ở Thái Nguyên, rồi sau ngày giải phóng, cha mẹ cùng vào
Nam làm việc, nên những kỷ niệm mơ hồ từ thuở
chiến tranh càng khiến cho Hân và tôi thân nhau hơn. Tôi
và Hân lại có cái nhìn khác nhau về tình yêu. Hân vẫn
chủ trương chọn một anh chàng gốc gác Hà Nội để
gửi thân. Hân nói: "Con trai Bắc ngó thế chứ nó
chiều vợ lắm. Nó biết nấu cơm, chẻ củi, lau nhà,
cho con ăn và cả... treo mùng cho vợ ngủ". Từ quan
niệm đó, Hân chỉ chằm bẳm nhắm vào những anh chàng
quê ở Hà Nội vào đây lập nghiệp. Rồi Hân cũng gặp
hai anh gốc Hà Nội thật. Anh chàng đầu tiên là một
kỹ sư nông nghiệp, tình nguyện vào miền Trung, lại
chọn huyện miền núi Khánh Sơn để làm việc. Mới đi
chơi với nhau hai lần, Hân lắc đầu nói với tôi:
"Thất vọng lắm, Miên ơi, hắn nói tao có tiền cho
hắn mượn mua cái xe, không thôi thì hắn mượn con nhỏ
làm ở bên ngân hàng...". Tôi chẳng hiểu tại sao Hân
lại giận dữ vì chuyện đó, sau mới biết là anh chàng
nhờ cái mã đẹp trai, cái mác kỹ sư của mình đem đi
tán gái, thực ra thì anh ta đã có một bạn gái hứa hôn
ở Hà Nội, chàng dự định chịu khổ vài năm ở vùng
đất nghe nói đang phát triển trồng cây cà phê, kiếm
được ít tiền sẽ đưa cô vợ tương lai vào định cư
luôn. Mất anh chàng kỹ sư, Hân vẫn tươi rói như
chẳng có chuyện gì xảy ra, bởi nó hiểu ra sự ngộ
nhận. Chàng thứ hai thì hiền như một thư sinh, có lợi
thế là bà con họ xa với ba, với Hân ngoài Bắc. Anh chàng
chẳng biết tìm cách nào đó đã có địa chỉ nhà Hân
trong tay. Do Kim, tên ông anh họ xa bên nội chưa kịp có
chỗ ở nên "tạm trú" tại nhà Hân cả tháng
trời. Đó cũng là một anh chàng đẹp trai với hàm râu
con kiến tỉa tót khá công phu. Tôi có đi uống cà phê
chung với Hân và Kim vài lần. Tôi khó chịu thật sự
về cái thói lẳng lơ của Kim, chỉ cần Hân lơ đễnh
ngó mắt đi chỗ khác là ngay tức khắc chàng liếc mắt
ỡm ờ với tôi. Có hôm, tôi đang ở nhà vào buổi
chiều thứ bảy thì nhận được điện thoại của Kim,
Kim nói là Hân nhắn tôi sang nhà Hân có chuyện. Tin
thật, tôi tới nhà Hân thì chỉ thấy có mỗi mình Kim
ở đó. Kim ngay tức khắc ôm chầm lấy tôi, may mà tôi
né tránh được.
Hai mối tình ỡm ờ của Hân làm cho tôi thật sự
thất vọng, tôi hồ nghi về cách yêu của họ. Yêu nghĩa
là yêu trước đã, tôi hoàn toàn không chấp nhận kiểu
yêu bắt cá hai tay, tính toán thiệt hơn với nhau. Vả
lại, trong tình yêu làm gì có tiêu chuẩn Bắc Nam hay
học vị? Tôi cũng thường nghe bạn bè và cả những cô
gái trong các cuộc thi sắc đẹp thường phát biểu:
"Người tôi yêu phải hơn tôi một cái đầu cả nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng".
Giờ đây thì Hân đã lập gia đình được một năm,
chuẩn bị sinh con đầu lòng. Chồng Hân, Sinh lại chẳng
dính líu gì đến những tiêu chuẩn mà Hân đưa ra. Thứ
nhất là Sinh là dân Vĩnh Long, một miền đất có nhiều
nhánh sông, nhiều vườn cây trái và vừa được dư
luận quan tâm bởi sự kiện khánh thành cầu Mỹ Thuận.
Sinh trắng trẻo, hiền lành, thật thà và hết thảy yêu
Hân vô cùng. Hai người gặp nhau trên một chuyến đò
từ Tam Kỳ về Nha Trang. Xe đò dừng lại ở ngã ba Thành
khi đã 2 giờ đêm. Hân sợ phải leo lên một chiếc xe
ôm xa lạ để về nhà khi đoạn đường cần đi khoảng
12 cây số. Sinh tình nguyện cùng theo xe đưa Hân về nhà.
Mặc dù là dân gốc Vĩnh Long, nhưng Sinh lại đang học
lớp chuyên môn về dạy Pháp Ngữ tại Nha Trang. Hân cũng
tham dự lớp đó. Nếu hai anh chàng kia "ăn" Sinh
cái mã đẹp trai thì Sinh lại chinh phục trái tim Hân
bằng tình yêu thật sự của mình. Với Sinh, làm được
việc gì cho Hân thì đó chính là niềm vui lớn của anh.
Anh lo chép bài khi Hân bận việc, mưa gió nhưng nếu Hân
chỉ bị nhức đầu là ngay tức khắc Sinh có mặt để
đem thuốc cho Hân uống... Ngược lại, tôi chưa hề
thấy ai được Hân lo lắng như lo cho Sinh. Sự hoà trộn
thật khéo léo đã khiến cho hai người luôn ngập tràn
hạnh phúc và tin yêu lẫn nhau. Ngay cả bây giờ, khi hai
người đã về chung cùng một mái nhà. Tôi thấy Hân
biết đi chợ, thỉnh thoảng lại làm món thịt luộc
mắm tôm mà Sinh thích. Ngược lại, Sinh chú ý đến
những buồn vui của vợ. Họ vì nhau nhiều hơn là vì mình.
Sinh và Hân là tấm gương soi rõ ràng cho tôi. Tôi
vẫn suy nghĩ rằng có khi trên cuộc đời dẫu có hàng
tỷ đàn ông, chưa chắc gì có một người đàn ông
hết lòng vì mình. Dẫu rằng nếu so với đám đông, tôi
thuộc loại đàn bà có nhan sắc. Nhưng nhan sắc để làm
gì khi người đàn ông tìm tới mình chưa hẳn thật lòng
với mình, bởi sự nghi hoặc trong tình yêu làm cho người
đàn ông đau khổ và buồn phiền. Tôi gặp những người
đàn ông săn săn đón đón, họ có vị trí trong xã
hội, những chiếc điện thoại cực nhỏ bỏ trong túi
áo, bộ râu con kiến tỉa tót và trong ví họ không hề
có bạc lẻ. Ai cũng hứa với tôi là sẽ yêu thương
thật lòng, nói là trong cuộc đời họ sẽ hiu quạnh đến
chừng nào nếu không có tôi cùng sánh đôi. Tôi chưa
kịp sóng đôi cùng họ thì họ đã có một người con gái
khác. Những cuộc tình tìm tới rồi những cuộc tình
tan không mệt mỏi trên thế gian này biến thành truyện
ngắn, thành tiểu thuyết cho các nhà văn và cho tôi nhìn
rõ ràng hơn bao đãi bôi miệng người.
Rất may là Miên xuất hiện, tôi và anh hẹn khi mùa mưa
qua sẽ tổ chức. Đám cưới sẽ nhỏ như tình yêu nhỏ
của chúng tôi với chừng 100 khách ở một nhà hàng
nhỏ. Tôi biết sẽ có nhiều người từ chối tham dự
tiệc cưới của chúng tôi. Bởi Miên là con số không dưới
mắt họ - theo cách gọi của mọi người thì tôi hơn Miên
một cái đầu chứ không phải anh hơn tôi một cái đầu.
Nhưng với Miên, tôi biết anh sẽ không từ nương tay cho
tôi bước đi trên con đường đầy sỏi đá. Anh sẽ đau
khi trời trở gió tôi trở mình bởi vết thương do té
xe gây ra. Anh sẽ không mồi lửa cho điếu thuốc trên môi
bùng cháy bởi anh biết tôi không chịu được mùi khói
thuốc. Hơn thế nữa, tôi biết rằng không có anh trên
cuộc đời này quả thật cuộc sống rất hoang vu. Sự
hoang vu của cuộc sống ấy rất may mắn đã không xảy
ra với tôi. Tôi sẽ đi mua cho anh chiếc sơ mi sọc đen
chiều nay bằng tiền lương vừa lãnh. Đó là chiếc sơ
mi tôi mua đầu tiên cho một người đàn ông./.
P.T.T