"Xin mời ông...". Có tiếng cửa sắt rít lên
han gỉ, tiếng khóa loảng xoảng, tiếng dế rúc trong
bụi tre chìm ngợp trong đám dây leo bùng nhùng. Trận mưa
đêm qua kéo bùn qua lối đi chôn những viên sỏi chắc
một thời đã từng lạo xạo dưới những bàn chân
dạo chơi trong vườn. Thưa ông, chỉ riêng hai chậu thiên
tuế này nếu được tỉa tót lại cũng đáng giá cả
chục triệu đồng. Ngày xưa... nó là quà sinh nhật người
ta tặng tôi, niềm tự hào của cả khu biệt thự:
"Niềm tự hào" ấy đang bị những tùm búi dây
leo cuốn quanh cổ và người ta chỉ nhận ra cây thiên
thuế ở cái chỏm xanh nhọn hoắt nhô lên như mũi tàu
đang chìm. Hai người đàn ông nối nhau đi theo vệt mờ
của con đường đang bị cỏ dại xâm lấn. Thưa ông...
nơi đây trước là cả một vườn hoa hồng. Vợ tôi thích
loại hoa này lắm. Tôi đã cho người đi sưu tập đủ các
loại hồng ở khắp nơi nơi. Mỗi buổi sáng trở dậy,
phong phanh trong chiếc váy mỏng, nàng thường đứng ở
đây nâng niu hít thở từng nụ hoa. Lúc đó từ trên bao
lơn cao kia, tôi nhìn xuống thầm cám ơn Trời Phật đã
ban cho tôi một vưu vật quý báu dường kia. Không, không,
cả nàng lẫn những luống hoa kia vẫn còn đó, kìa kìa,
ông có nhìn thấy không? Người khách e ngại lùi lại.
Ông già này đã điên mất rồi, có thể ông bị ám
ảnh quá nặng nề những hình ảnh quá khứ khiến cho bây
giờ ông vẫn còn nhìn thấy cho dù trong cái vườn hoang
này chỉ còn có toàn hoa dại và cỏ lác. hít một hơi
thật dài điếu thuốc lá người khách đưa cho, ông già
chủ nhà đã lấy lại bình tĩnh. Ông xin lỗi đã mất
tự chủ khiến khách phải bối rối, tuy nhiên, ông cam
đoan rằng rất nhiều buổi sáng thức dậy trên bao lơn
kia, ông vẫn nhìn thấy nàng tươi cười giữa những
luống hoa. Hai người đi tiếp quanh khu vườn lác đác
những chậu cây cảnh nứt toác, nằm lăn lóc hoặc cỏ
dại mọc đầy. Một con thằn lằn nhô ra từ đâu đó
cuống quít chạy dọc theo vệt mòn lần theo những tấm
bê tông lát đường át hẳn xưa kia vợ chồng chủ nhân
thường cặp tay đi dạo. Hai người dừng trước một
khu đất trống lúp xúp những cây chó đẻ, thưa ông, ngày
xưa chỗ này tôi tính xây bể bơi. Vợ tôi rất thích có
một cái để rèn luyện thân thể, tôi đã cho mời
kiến trúc sư, thợ đã tới coi, vật liệu đã chở
về, thế nhưng... tất cả đã quá muộn. Khách lo lắng,
nhìn chủ nhà, sợ ông già lại lên cơn thần kinh nữa.
Nhưng không, ông ta trấn tĩnh lại ngay, dẫn khách bước
qua những bậc tam cấp phủ đầy lá mục dễ chừng cả
năm nay không quét qua được một nhát chổi. Hai người
ngồi lại tiền sảnh trên một chiếc ghế gỗ kê cạnh
bàn đá, vật dụng sang trọng còn sót lại sau trận bể
dâu. Khoát tay ra khoảng không trước mặt, ông già lại
chìm đắm trong những hồi ức. Thưa ông, khi làm ngôi
biệt thự này, vợ tôi đã cẩn thận mưới cả thầy
địa lý Tàu về hướng dẫn. Nhà chếch 30 độ theo hướng
phía Nam để đón lộc trời mà theo ông thầy nó thường
tới từ hướng đó. Kích thước tất cả các loại
cửa đều đặt làm đặc biệt, dôi ra chẵn một xăng-ti-mét
cho phù hợp với tuổi tôi và vợ tôi. Thế còn tường
và móng? Cũng đều làm vượt tiêu chuẩn bình thường
theo lời ông thầy Tàu. Cả tháng trời tôi sưu tập các
kiểu kiến trúc nhà vườn, lại nhờ cả mấy ông trong
Hội kiến trúc sư vẽ kiểu, rốt cuộc vợ tôi đã
chọn cái kiểu này đây, toàn bộ cách điệu thành con tàu
đi trên biển, để lát nữa tôi đưa ông tới khu đồi
đằng kia nhìn xem có giống hình con tàu không, chỉ
tiếc rằng nó là con tàu mắc cạn trên mặt đất và bây
giờ đã trở thành con tàu ...ma. Ông khách giật thót người:
"Con tàu ma? Ông nói sao? nhà này có ma hả?"
Ông già vội vã xua tay: "Không, không, không phải
ma đâu, vợ tôi đấy, nàng vẫn trở về với tôi và
chỉ mình tôi nhìn thấy thôi. Bây giờ, xin mời ông vào
nhà". Khách kín đáo buông một tiếng thở dài,
ngần ngại nhìn cánh cửa cáu bẩn dẫn vào phòng khách
mà chưa đặt chân vào ông đã cảm thấy một mùi ẩm
mốc xộc lên mũi. Không đành lòng quay lui, ông theo chân
chủ nhà bước vào căn buồng khá rộng, một bộ salon
ở góc nhà, một tủ ly tỉnh kỉnh những bình hoa, ấm
chén và một con chó nhồi bông đả tróc cả lông. Khách
bỗng rùng mình, con chó được chụp trong một tấm ảnh
phóng lớn treo trên tường mà một người đàn bà rất
đẹp đang ôm nó. Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của khách,
chủ nhà gật đầu xác nhận: "Đúng nó đấy. Vợ tôi
quý nó lắm, đi đâu thì chớ về tới nhà là ôm lấy nó".
Khách hỏi buộc miệng: "Vậy bà ấy đâu rồi"
và một ý nghĩ ngộ nghĩnh lướt qua đầu: "Hy vọng
là ông không nhồi bông bà ấy chớ!". Như bị chạm
vào cái phần nhạy cảm nhất, chủ nhà trầm mặt
xuống, buông một tiếng thở dài: "Đi rồi, bà ấy
đi rồi, tính tới hôm nay vừng đúng 3 năm 9 tháng mười
một ngày". Vẻ mặt của chủ nhân làm khách lo
lắng. Nó bất động như gương mặt của những hình nhân
bằng sáp nhưng lại đầy vẻ chếr chóc của một tên sát
nhân. Những lớp bụi bám khắp nơi, mạng nhện buông
xuống từ trên trần, căn buồng tranh sáng tranh tối
trong im lặng quánh đặc đến rùng rợn. Tất cả đã đẩy
tưởng tượng của vị khách đi quá xa khiến ông lắp
bắp:
- "Có phải... có phải ông đã giết bà nhà rồi
chăng ?"
Ông già tiến lại gần ghé sát vào mặt khách, buông
một tiếng cười gằn: "Giết bà ấy ư? Tôi mà
lại giếy bà ấy ư? Xin mời ông sang đây". Ông ta kéo
tay vị khách, lôi đi sềnh sệch với cái vẻ cương
quyết không thể chối từ. Qua hành lang tối và sâu hun
hút, chủ nhà mở một cửa phòng và đẩy khách vào.
"Thưa ông, ông nhìn coi, đây là phòng ngủ của vợ
tôi, nó vẫn nguyên vẹn từ khi nàng bỏ tôi ra đi... Này
đây là tủ quần áo, tôi xin mở ông coi, cả trăm bộ
khác nhau vẫn treo nguyên như thế. Này đây là bàn phấn
mỗi sáng vợ tôi vẫn ngồi ở đó cả giờ đồng hồ.
Này đây là giường ngủ với gối nệm sắp đặt đúng
như buổi sáng vợ tôi bỏ đi. Tôi đã mất bao nhiêu công
sức để duy trì cho được y nguyên mọi đồ vật của
phòng ngủ này, một ngày nào đó trở về, nàng sẽ có
cảm giác là mọi chuyện mới xảy ra hôm qua đây thôi.
Nàng sẽ quên những năm sóng gió dọc đường và nàng
lại yêu tôi tha thiết như những ngày năm xưa. Tôi yêu
nàng đến như thế, vậy mà ông lại hỏi tôi có giết
nàng không đấy ư?" Ông khách thành thực xin lỗi
chủ nhà về sự xúc phạm tới tình yêu thiêng liêng
của ông. Tuy nhiên ông không thể nén nổi tò mò để không
đặt câu hỏi nó dày vò ông từ lúc ông đặt chân vào
cái biệt thự hoang phế này: "Vậy thì bà nhà đi đâu?"
Câu hỏi vang lên như một phát đạn xỉa vào chủ nhà làm
ông co rúm người, lảo đảo khiến khách phải đỡ ông
đứng dậy. Thưa ông, cuộc đời có những bất trắc mà
ta không sao lười trước được, thật cứ như là sét
đánh giữa trời quang. Có thể ngờ được không, gia đình
tôi êm ấm như vậy, vợ chồng tôi yêu nhau thắm thiết
đến như thế, đùng một cái nó bỏ đi không nhắn
lại một lời. Không, không thể tin được, vậy mà sự
thực phũ phàng vẫn cứ đấm vào mặt ta những quả
trời giáng. Những tháng đầu vợ tôi đi. Tôi không
chịu chấp nhận chuyện đó. Mỗi bữa cơm tôi vẫn
sắp chén bát chờ nàng, mỗi buổi chiều tôi vẫn cặp
tay nàng đi dạo trong vườn, theo sau là con Kiki, mỗi
buổi tối vẫn sửa soạn giường cho nàng: Ông có nhìn
thấy cái ghế xích đu ngoài cổn không? Đó, hàng ngày tôi
và con Kiki ngồi ở đó chờ đợi. Mỗi tiếng xe rồ máy,
mỗi tiếng động ngoài cổng, mỗi tiếng người gọi...
đều đập vào quả tim của tôi và quả tom con chó
khiến cả hai chúng tôi cùng vểnh tay sáng mắt. Hết ngày
dài lại đêm thâu, hết tuần này qua tháng khác, con Kiki
mòn mỏi quá rồi. Tôi phải động viên nó: "Can đảm
lên con, thế nào bà chủ mày cũng về, mua cho mày thật
nhiều Sôcôla, bế mày dạo chơi trong vườn và lại còn
tắm cho mày nữa chứ..." Quả thật, suốt mấy tháng
không được bà chủ tắm táp săn sóc, con kiki xác xơ
bẩn thỉu, kém ăn biếng ngủ, thế rồi sự kiên nhẫn
của nó thua sút con người. Một buổi sáng ngồi bên tôi,
nó lịm dần và thở hơi thở cuối cùng. Không, tôi không
thể chôn nó, nhất định một ngày nào đó nàng sẽ
trở về ôm hôn nó, chính vì vậy tôi đã nhồi bông nó
như ông đã thấy trong tủ ly đó. Than ôi, từ lúc đó,
chờ đợi nàng chỉ có mỗi mình tôi, mình tôi mà thôi.
Này ông coi... "Ông già chủ nhân rút trong ngăn kéo
ra một tấm ảnh lớn chụo đôi vợ chồng còn khá trẻ
âu yếm khoát tay nhau. Ông thử coi cái người chồng
trong ảnh này có khác tôi lắm không. Rõ đúng là hệt
như bố với con vậy, ấy thế mà chính là tôi cách đây
có ba năm thôi đó. Ông có biết tôi bao nhiêu tuổi không?
Tôi tuổi ất Dậu, năm nay mới vào tuổi 49 thôi đấy,
vậy mà có khác một lão già bảy chục? Ông khách sững
sờ nhìn chủ nhà. Trời ơi, sự chờ đợi đã làm ông
ta già đến thế kia ư? Ông khách nắm lấy tay chủ nhà
trong một niềm thương cảm làm rưng rưng nước mắ. Thưa
ông, tôi cứ chờ đợi như thế vừa đúng một năm ba
tháng thì bà ấy... trở về. Ông khách giật mình:
"Bà ấy trở về?". Thưa vâng, vào một buổi
chiều như buổi chiều nay, tôi ngồi ở cái ghế xích đu
như mọi ngày thì bà ấy đẩy cổng vào. Trời ơi, tôi
lạnh toát hết cả người, thật không còn nhận ra cái
người vợ xinh đẹp của tôi. Có lẽ bà ta đã nhận hình
phạt quá nặng nề khi bỏ tôi mà đi. Xin trời, hãy cho
thiên lôi đánh chết tôi đi, lúc đó chẳng hiểu ma
quỷ trong lòng tôi núp sẵn trỗi dậy hay một trục
trặc thần kinh nào đó, lẽ ra tôi phải ôm bà vào lòng,
vuốt ve, an ủi, trời ơi tôi đã không làm như vậy, tôi
cứ đứng đực ra như đười ươi giữ ống miệng há
ra một tràng cười dài. Tôi cứ cười, cười mãi đến
khi dứt tiếng cười tỉnh ra thì bà ấy đã đi mất. Tôi
cuống cuồng chạy theo, đâm bổ đi các nơi tìm kiếm nhưng
tuyệt nhiên không một dấu vết, không một tăm hơi cứ
như là bà ấy đã bay lên trời hoặc chui xuống đất
vậy. Từ hôm đó, tôi lại vẫn chờ trên chiếc ghế xích
đu kia, nhưng từ nay cùng chờ với tôi còn có niềm ăn
năn hối tiếc ngày đêm cào rách tim tôi. Cho tới hôm
nay vừa đúng ba năm chín tháng mười một ngày, tôi đã
quá mỏi mòn, tôi không thể chờ đợi thêm được
nữa, nên tôi quyết định bán toàn bộ cái khu vườn này.
Ông là người khách đầu tiên tới mua và cũng là người
đầu tiên biết được ảnh ngộ của tôi. Tôi chỉ xin
ông một điều, ông muốn làm gì cái nhà này ông cứ làm,
nó là quyền của ông, tôi chỉ xin ông giữ lại cái
ghế xích đu kia, ngày này tôi vẫn ngồi chờ đợi bà
ấy đến lõm cả ặt ghế. Tôi vẫn tin rằng bà ấy
sẽ trở lại, xin ông đưa bà ấy đến chiếc ghế kể
về sự chờ đợi của tôi may ra bà ấy sẽ tha thứ cho
tôi chăng? "Đúng lúc đó, có tiếng gõ cổng theo
một cách nào đó khiến ông chủ nhà cuống quít: "Bà
nhà tôi đó... bà nhà tôi trờ về đó..." Ông chạy
điên cuồng qua vườn hồng chết rụi, qua hai cây thiên
tuế tiêu điều, qua biết bao kỷ niệm của một thời
hạnh phúc. Ông mở tung cổng, không có ai, không có ai,
chỉ có một luồng gió thổi ào vào làm xào xạc những
chiếc lá khô bay tan tác...
Nhật Tuấn