Cầm tờ "Giấy ra trại" trên tay, Sửu mừng rơi
nước mắt. Anh được ân xá trước hạn 6 tháng trong
dịp Tết Nguyên đán. Có bao nhiêu tư trang Sửu tặng
lại anh em - những người cùng cảnh ngộ một thời
lầm lỗi - chưa có dịp may như anh hôm nay. Chào ban giám
thị trại, chào cán bộ quản giáo, Sửu xúc động
nhận lời chúc tết và số tiền đi đường mà trại
cấp cho anh.
Thôi, vĩnh biệt trại cải tạo Hồng Ca - nơi anh đã
phải trả giá đắng cay cho lỗi lầm phút nông nổi
bằng quãng thời gian tủi nhục 30 tháng trời mà tưởng
chừng như 30 năm dài đằng đẵng. ở đó có bao đêm
nằm trằn trọc, Sửu đã âm thầm khóc trong ân hận,
trong nỗi xót thương người mẹ già đơn côi đang khắc
khoải chờ anh nơi căn nhà nghèo ngõ nhỏ cuối đường
Minh Khai.Suốt dọc đường xe chạy không khí ngày tết
thật nhộn nhịp. Trên xe ai cũng rạng rỡ niềm vui về
sum họp với gia đình. Mứt tết, rượu ngon, bánh trái
rực rỡ trong những túi hàng bằng nilon mỏng. Dưới
đường tấp nập người đi lại với quất, với đào và
các loại hoa tươi đủ mọi sắc màu đem mùa xuân về
muôn nẻo.
Đây rồi Hà Nội - vùng đất thân yêu gắn bó cả
tuổi thơ trong trắng hồn nhiên, cả những năm tháng
sinh viên đầy ắp ước mơ và kỷ niệm...
Xe đỗ, Sửu hân hoan hoà mình vào dòng người nhộn
nhịp của thủ đô ngày xuân. Qua chợ Mơ, anh rẽ vào
mua hộp mứt, chai rượu, gói bánh quy rồi khấp khởi
trở về cái ngõ nhỏ quen thuộc. Kia rồi - căn nhà đơn
sơ của mẹ con anh phía cuối ngõ. Chắc mẹ mừng lắm
khi bất ngờ anh được về đón xuân năm nay.
Sao vắng vẻ hiu quạnh thế này? Mẹ đi đâu mà cửa
đóng im lìm ẩm mốc? Sửu bỗng thấy trong lòng có điều
gì xốn xang.. Chưa kịp sang hàng xóm hỏi, bỗng có
tiếng quen thuộc của bà cụ Biên:
- Trời ơi, thằng Sửu về đấy ư?
Bà lật đật sang ôm chầm lấy Sửu rồi oà khóc.
Một lúc sau bà mới lần tìm chiếc chìa khoá trong túi
áo len đưa cho anh.
Sửu mở cửa vào nhà. Bỗng anh sững lại, cái túi đựng
quà tết rơi bộp xuống nền nhà. Chai rượu vỡ tan, rượu
đổ ra lênh láng thơm nồng mà cay xè. Sửu nhìn trân trân
vào tấm ảnh người mẹ thân yêu đã được treo chính
giữa bàn thờ - một dải lụa đen vắt chéo. Bát hương
đầy những chân nhang còn mới và trên tường treo mấy
bức trướng chữ đen sì to tướng "Vĩnh biệt thiên
thu" trên nền vải đỏ màu máu nhoè dần, nhoè dần
trong nước mắt ước đẫm ký ức...
Suốt những năm học phổ thông Sửu đều là học
sinh giỏi rồi trúng tuyển vào Đại học Tổng hợp. Bà
Miến rưng rưng nước mắt ngày con nhập trường. Mới
gần 60 mà mái tóc bà đã rất nhiều sợi pha sương
muối. Bà thắp hương lên bàn thờ "để bà nội và
bố nó dưới suối vàng cũng mát mặt khi được tin này".
Sửu rất ngoan, ngoài giờ học và ngày nghỉ chủ nhật
lại đem đồ nghề ra đầu ngõ chữa xe đạp kiếm thêm
tiền giúp mẹ. Cái biển "Bơm vá xe" chẳng làm
chàng sinh viên trẻ tuổi đẹp trai ấy ngượng ngùng.
Thấm thoát 5 năm học trôi đi bằng kết quả những gánh
bún bán rong của người mẹ tảo tần, bằng nỗ lực
của cậu con trai hiếu thảo - Sửu tốt nghiệp Đại
học Tổng hợp Toán vào loại khá. Học đã gian nan vất
vả, ra trường xin việc khó khăn còn gấp bội phần. Gõ
cửa hết chỗ nọ đến nơi kia chỉ nhận được những
cái lắc đầu hoặc lời hứa đợi chờ và chờ đợi...
có tiền bạc dẫn lối chăng? Mặc cảm ấy cứ đeo đẳng
Sửu suốt bao ngày tháng. Cho đến cái ngày Minh Hằng - cô
bạn gái thân nhất mà Sửu đã thầm yêu trộm nhớ
nhận trầu cau của con gã nhà giàu ở phố Hàng Buồm thì
Sửu không còn bình tĩnh để cam chịu.
Phải rồi, phải có tiền, nhiều tiền mới tìm thấy
hạnh phúc và ước mơ. Đúng lúc ấy, Sửu bất ngờ
gặp lại Cường - thằng bạn học cùng trường bị đuổi
từ năm học thứ hai về tội gây gổ đánh nhau và ăn
cắp vặt trong ký túc xá. Quê hắn ở mãi Lạng Sơn,
hắn rủ bằng được Sửu về nhà. Sửu ngạc nhiên về
sự giàu có của Cường, hắn ghé sát tai Sửu nói lấp
lửng:
- Chiến hữu có thích tiền không? Đơn giản lắm,
chứ không "trâu bò" như cái tên của cậu đâu!
Đêm ấy hắn rỉ tai bàn bạc với Sửu: Giản đơn
thật - như hắn nói - chỉ xách một cái túi có "quà"
của hắn đến một "người nhà" ở đường
Giải Phóng là Sửu có 1 triệu đồng. Suốt đêm đó
Sửu trằn trọc không ngủ. Biết "quà" của
hắn là thứ hàng quốc cấm nhưng mình chỉ làm một
lần thôi để lấy tiền chạy việc rồi sẽ chấm
dứt...
Sáng hôm ấy, Cường đưa Sửu ra bến xe, giao cho Sửu
cái "ba lô sinh viên" cùng 200.000 đồng ứng trước.
Hắn vẫy theo xe bằng nụ cười như động viên mà đầy
nham hiểm và tham vọng. Ai ngờ khi Sửu vừa chuyển cái
ba lô trong đó có "của nợ" kia thì bất chợt
hai anh công an như trên trời rơi xuống ập vào bắt
quả tang. Cũng may số "cơm đen" trong ba lô
chuyến đầu tiên tên Cường chỉ để nửa cân
"thứ lính mới" nên mức án của Sửu chỉ là 3
năm - Song 3 năm đối với Sửu là cả 30 năm, cả một
nửa đời người...
Khai cái khoá số 8 bập vào cổ tay trắng như tay con gái
của Sửu trước cửa toà án để chuẩn bị lên xe đặc
chủng về trại, bà Miến chỉ kịp run rẩy nắm lấy
tay con trao vội gói quà rồi khuỵu xuống. Sau lần ấy bà
ốm liên miên, cái bệnh thấp khớp mãn tính hành hạ bà
đến điêu đứng. Tuy vậy bà vẫn cố gắng tảo tần
để dành dụm tiền tiếp tế thăm nuôi Sửu.
Những ngày tháng ở trại cải tạo quá đỗi kinh hoàng
ân hận xót xa. Vừa thương mẹ, vừa giận đời, Sửu
chỉ biết âm thầm khóc trong khuya vắng giữa bốn bức
tường đá lạnh lùng. Hai tháng mẹ mới lên thăm một
lần, còn cứ hai tuần lại gửi quà tiếp tế qua người
quen... Sửu đếm thời gian từng ngày, từng ngày để
về với mẹ, để trở lại với đời làm người lương
thiện. Sự cố gắng lao động, chấp hành nội quy cải
tạo của Sửu được Ban giám thị trại ghi nhận và đề
nghị lên trên xét ân giảm tha trước hạn đúng ngày 30
Tết.
Chắc là mẹ sẽ mừng lắm khi thấy anh đột ngột
trở về!
Nào ngờ sức khoẻ tiều tuỵ, nỗi khổ đau dằn
vặt khiến cho bà không qua nổi cú cảm lạnh đột
ngột trong một đêm đơn côi cách đây mười hai ngày...
Sửu oà khóc, hai vai rung lên bần bật: "Mẹ ơi!
Mẹ ơi..." - Chỉ chừng ấy từ tôi cũng đủ cho bao
xót xa thương cảm, cay đắng dâng trào. Trong dòng nước
mắt nhạt nhoà Sửu lại thấy thấp thoáng bóng hình người
mẹ gầy guộc với đôi quang gánh mỗi ngày cùng tiếng
rao bán bún rong trên từng ngõ nhỏ. Kỷ niệm một thời
thơ trẻ, một thời sinh viên hồn nhiên sôi động đầy
hoài bão đã qua, một thời tự hào là đứa con người
lính...
"Mẹ ơi! Sao mẹ nỡ vội xa con, con đã được
trở về với đời, với mẹ để chuộc lại lỗi lầm
phút giây nông nổi đời trai; để lại được sống
trong tình thương của mẹ và bà con lối phố..."
Sửu nấc lên nghẹn ngào.
Bên hàng xóm đã cúng tất niên. Mùi hương trầm
chiều 30 đầm ấm ấy đối với Sửu nỗi đau càng
dầy lên gấp bội. Nước mắt cứ tuôn chảy, chát đắng
mặn mòi - Những giọt nước mắt ân hận xót xa, giọt
nước mắt sám hối muộn màng giữa ngày xuân. Tai Sửu
ù đi, chập chờn tiếng bà cụ Biên thảng thốt văng
vẳng:
- Khấn mẹ đi, rồi sang ăn tết với bà, nghe con!.../.
Việt Phương