Chiều đã xuống trên sông. Gió đã trở
lạnh. Con đường đất vắng tanh
không một bóng người. Chị Hoà nhìn chiếc
xuồng cũ kỹ của mình rồi nhìn lại
bến sông. Chị bất giác thở dài và hy vọng
Thuận sẽ về.
Chị ơi! Khi nào lớn lên em làm bác sĩ
để trị bệnh cho chị nghe! ừ! - Chị
ơi! Em không lấy vợ đâu, em sẽ sống
với chị nghe! ừ! - Chị ơi!... Thôi
đi, cứ nói xàm hoài, đi mau lên trời sắp
mưa rồi!Những năm tháng của thời thơ
ấu cũng qua đi. Thuận bây giờ đã học
lớp mười hai. Chị Hoà chỉ học hết
lớp chín rồi nghỉ luôn. Chị Hoà học rất
giỏi nhưng sao lại nghỉ nửa chừng,
Thuận không hiểu được vì lúc chị
Hoà nghỉ học Thuận mới học lớp năm.
Thuận không hiểu là phải vì lúc ấy Thuận
mới lên mười, chị Hoà phải nghỉ học
vì má không thể nuôi hai đứa đi học cùng
một lúc. Và một điều quan trọng nữa:
chị Hoà đâu phải là con ruột của ba
má.
Năm ấy má vừa sanh Thuận được
mấy ngày thì có một người đàn bà
trông nghèo khổ lắm dắt theo một
đưá con gái chừng năm, sáu tuổi đến
nhà. Người đàn bà than thở hoàn cảnh của
mình, chồng bệnh nặng nằm viện cần
tiền cứu chữa. Hoàn cảnh quá nhặt
nghèo nên muốn cho đứa con này và xin một
ít tiền lo chạy chữa cho chồng.
Chị Hoà trở thành con của ba má từ
đó.
Năm chị Hoà học lớp chín là năm ba má
mất. Ba bị tai nạn lúc theo ghe lưới ra
khơi. Bữa đó có giông đột xuất.
Ghe lưới nhỏ nên vô bờ không kịp. Ghe
chìm và cả bốn người đều không sống
sót. Má nằm luôn cả tuần không dậy nổi.
Hoà cáng đáng mọi việc. Từ đó, chị
Hoà nghỉ học để phụ làm với má
nuôi em.
Chị Hoà thương Thuận lắm, dù trong
thâm tâm chị đã biết Thuận không phải
là em ruột của mình. Hồi nhỏ Thuận
đày chị Hoà dữ lắm. Mùa mưa đi học,
qua những chỗ đường xấu nước
đọng, chị Hoà phải cõng Thuận trên lưng.
Được hai củ khoai chị Hoà chỉ
ăn nửa củ. Thuận phá phách bị má
đánh đòn chị Hoà xin được bị
đòn thay em...
Thuận lớn lên trong sự thương yêu,
đùm bọc của chị. Lúc phải nghỉ học
chị Hoà buồn lắm. Nhưng khi nghĩ tới
Thuận chị Hoà hết buồn ngay.
Chị Hoà làm đủ mọi việc để
kiếm tiền và giúp má. Kiếm được
con cá, mớ rau chị Hoà đi chợ bán. Có tiền,
chị mua tập vở cho Thuận. Chị không nghĩ
tới mình.
Lúc nhỏ Thuận cũng chẳng thích chơi với
ai ngoài chị Hoà. Những lúc rảnh rỗi hai chị
em ra vườn chơi cất nhà chòi. Thuận thường
nói:
- Mai mốt lớn lên em có nhiều tiền mình
không ở nhà lá nữa nghe chị! ừ!- Em làm
bác sĩ để khi nào chị bịnh em lo nghe chị!
ừ!Những lúc như vậy, chị Hoà thấy
vui lắm. Thuận học giỏi lại biết
ước mơ. Không hiểu sao nó cứ mơ làm
bác sĩ.
Thuận tốt nghiệp cấp hai và được
tuyển thẳng vào lớp mười. Má vui mừng
khôn xiết. Chị Hoà vui hơn cả má. Chị
trồng thêm rau để bán. Chị theo con nước
kiếm tôm cá cho Thuận có thêm tiền sách vở
và quần áo mới. Chị nghĩ lên lớp mười
ra huyện học sợ Thuận thua kém bạn bè.
Thuận về huyện học ngày đầu chị
Hoà đưa Thuận đi. Hai chị em phải gởi
xe đạp bên sông vì đường trong đồng
lầy lội lắm! Chị Hoà bơi xuồng,
Thuận ngồi loay hoay vì sợ bộ đồ mới
của mình bị dính bùn. Bộ đồ này chị
Hoà đưa Thuận đi may ở tiệm may tận
ngoài phố huyện. Chị vui vì Thuận càng lớn
càng khoẻ đẹp ra.
- Chị ơi! Chị đưa bữa nay thôi,
mai mốt em đi một mình nghe chị!- ừ!
Thì đi một mình. Lớn rồi chứ bộ!
Bữa nay chị đi theo bởi vì bữa đầu
mà.Qua sông hai chị em đèo nhau trên chiếc xe
đạp mới. Để mua được chiếc
xe đạp này chị Hoà phải thức suốt
mấy đêm liền đón con nước rong chờ
con tôm con tép.
Ngôi trường cấp ba của huyện mới
được xây thêm hai dãy phòng học nữa.
Thuận thấy hồi hộp lắm vì ngôi trường
quá xa lạ với mình. Chị Hoà hết quan sát
dãy phòng lại nhìn theo các thầy cô đi đi,
lại lại. Lòng chị buồn vui lẫn lộn.
Buồn vì mình không còn đi học, không
được bước chân vào ngôi trường
đẹp đẽ, khang trang này. Vui vì Thuận
được học ở đây mà được
tuyển thẳng nữa.
Hai năm trôi qua nhanh quá! Thuận bây giờ
đã học lớp mười hai. Thuận vẫn
đi về mỗi ngày trên con đường trải
đá và bến sông quen thuộc cũng đã bao lần
in dấu chân mình.
Chị Hoà vẫn tảo tần giúp má nuôi em. Chị
Hoà bây giờ đã bước vào tuổi hai ba.
Đã có mấy đám cậy người dạm
hỏi, nhưng đám nào chị Hoà cũng từ
chối. Có lần Thuận ghẹo chị:
- Sao chị không ưng đám đó? Em thấy
người ta cũng được chứ bộ!
- Ưng hay không mắc mớ gì tới em? Chị
còn phải nuôi em học. Bộ bây giờ em không
muốn làm bác sĩ nữa sao?
Thuận vô tâm quá! Nó không nghĩ được
nếu chị Hoà lấy chồng rồi ai kiếm
tiền nuôi nó ăn học đây. Cái chết của
ba đã làm má suy sụp hẳn. Mới ngoài bốn
mươi mà mái tóc má đã bạc nhiều. Lúc
ba còn sống, má vốn đã yếu đuối rồi.
Bây giờ mà mới chỉ loay hoay việc nhà.
Công việc nặng nhọc bên ngoài chị Hoà
gánh hết. Thuận cũng không phải đứa
lười biếng. Nó muốn phụ làm với
chị nhưng chị Hoà đâu cho, chị Hoà thường
nói đùa:
- Em chỉ phải lo học để sau này làm
bác sĩ thôi! Má nay bịnh mai đau. Sau này nhờ
em lo cho má.
Nghe lời chị, Thuận gắng hết sức
học hành.
Mùa thi năm đó Thuận đậu với số
điểm cao nhất trường và mãi đến
bây giờ Thuận vẫn ước mơ làm bác
sĩ. Chị Hoà vui không tả xiết. Má bây giờ
nay yếu, mai đau. Chị Hoà tất tả ngược
xuôi lo tiền cho Thuận vào đại học.
Má thường rơm rớm nước mắt.
Má đâu ngờ chút lòng từ tâm ngày trước
nuôi một đứa trẻ bơ vơ mà lại
được hưởng quá nhiều như ngày
nay. Chị Hoà lo cho Thuận không thiếu thứ
gì để Thuận yên tâm học. Má càng ngày
càng yếu đi.
Thuận đậu vào trường Y được
hai tháng thì má mất. Chị Hoà khóc dữ lắm.
Thuận buồn da diết trong những ngày làm
đám. Sau khi chôn má xong, Thuận đòi nghỉ học
đi kiếm việc làm. Thuận không muốn chị
Hoà vất vả nữa. Hoà đùng đùng nổi
giận:
Bộ em muốn má chết còn buồn sao? Em phải
học để vong hồn má được vui.
Chị còn sức lo cho em mà!
Thuận biết không dễ gì lay chuyển
được chị Hoà nên phải tiếp tục
con đường học vấn.
Thuận đưa về ba người bạn nữa.
Chị Hoà bơi xuồng đón Thuận ở bến
sông xưa. Mùa này đã có chướng non. Bông so
đũa lác đác nở sớm trước nhà.
Thuận giới thiệu với chị Hoà cô bạn
gái thân nhất của mình là Diệu. Diệu cùng
khoa với Thuận và hai cô cậu coi mòi đã mến
yêu nhau.
Cuối cùng thì mơ ước từ thuở
ấu thơ của Thuận đã được
chị Hoà chắp cánh thành công rồi. Thuận ra
trường và được công tác tại thành
phố vì đậu điểm cao. Chị Hoà vui
như chính mình tốt nghiệp. Bây giờ chị
đã qua tuổi ba mươi. Người dân quê
đã coi tuổi ba mươi là tuổi lỡ thời.
Người ta chấp nhận chị với đời
sống độc thân như một điều tự
nhiên không cần thắc mắc. Ngày ngày chị vẫn
qua lại bến sông này để đến chợ
bán con cá, cọng rau... Chị chưa một lần
nghĩ tới nỗi cô đơn của mình. Trong
lòng chị, cuộc đời của Thuận là của
mình. Sự thành đạt của Thuận là của
chị. Chị bán hết số đồ nữ
trang dành dụm từ lâu thuê cho Thuận một căn
nhà để vừa làm chỗ ở vừa làm
phòng khám bệnh tư.
Một năm sau, Thuận về nói với chị
sẽ cưới Diệu. Chị Hoà lại tất
bật nữa. Thuận không làm đám cưới
ở quê vì sợ bạn bè đi lại khó khăn.
Anh tổ chức tiệc cưới ở thành phố
và chị Hoà lên dự. Hoà buồn vì Thuận
đã xa mình từng bước. Chị buồn
nhưng không để lộ ra. Diệu là cô gái tỉnh
thành lại cao học. Cuộc sống của cô
không giống với Hoà. ở Diệu chỉ có
tình yêu đối với chồng. Cô không có sự
đồng cảm với Hoà, cô không yêu cũng không
ghét người chị chồng quê mùa chân chất
này.Vợ chồng Thuận ít khi về thăm chị.
Nhịp sống ở thành phố với những
ràng buộc nhất định của nó đã
làm Thuận quên dần những kỷ niệm
đẹp ngày xưa. Những thành đạt quá
sớm và lối sống đua chen đã làm Thuận
phải chạy theo ánh hào quang rực rỡ cuả
một người có vị trí cao trong xã hội.
Thuận cũng nghĩ đến chị Hoà chứ
chẳng không nhưng nghĩ đến chỉ có
nghĩa là gửi tiền, gửi quà và dăm ba câu
thăm hỏi. Có lần, Thuận nhắn chị
Hoà lên nhà mình và đề nghị chị bán hết
đất đai ở dưới quê đi rồi
lên đây sống với vợ chồng anh. Chị
Hoà không đồng ý. Chị nói với giọng
buồn buồn:ở dưới có mồ mả
ông bà và ba má, chị phải ở lại trông
coi. Với lại, chị không thích cuộc sống
ở thành phố đâu, ngột ngạt quá!Diệu
cũng muốn chị Hoà lên nhưng không phải
vì thương yêu chị Diệu muốn sanh đứa
con đầu lòng có người chăm sóc.
Chị Hoà lại trở về quê. Về với
những công việc thường ngày của chị.
Diệu sanh đứa thứ nhất rồi đứa
thứ hai. Thuận ra trường đã được
mười năm. Chị Hoà đã già thêm mười
tuổi... Bây giờ chị không còn lặn ngụp
dưới sông hay ngoài đồng để kiếm
tôm kiếm cá nữa. Chị trồng thêm một số
cây ăn trái trên đất rẫy ngày xưa
để chuẩn bị cho tuổi già. Căn nhà
của ba má để lại đã cũ nát rồi.
Năm ngoái, Thuận về chơi một ngày và
mang tiền về cho chị xây lại ngôi nhà khang
trang hơn. Chị Hoà cũng vui vì ba má đã
được ở trong ngôi nhà mơ ước.
Lời nói ngày nào của Thuận vẫn còn văng
vẳng đâu đây:
- Chị ơi! Mai mốt có tiền em sẽ xây
nhà tường cho chị ở nghe chị!
Những lời nói ngây ngô ngày nào của Thuận
đã được thực hiện gần hết
rồi. Duy chỉ một điều vẫn không
làm được là chị Hoà không ở bên Thuận
như điều mơ ước ngày xưa.
Chị Hoà vừa nhận được tin vui từ
tuần trước: Thuận sẽ đưa vợ
con về ăn tết ở quê. Chị Hoà chuẩn
bị như thể ngày xưa người ta đón
quan trạng về nhà. Chị mua sắm thêm đủ
thứ, chỉ sợ nhà không còn đủ tiện
nghi. Chị làm thêm những thứ bánh mứt ngày
xưa Thuận thích chất đầy cả tủ.
Hàng xóm chưa thấy chị vui như thế bao
giờ.
Tối hai mươi chín tết chị không tài
nào ngủ được. Cứ trằn trọc
suy nghĩ vẩn vơ, chị trở dậy từ
ba giờ sáng nấu cơm, làm thức ăn và dọn
cúng ba má sớm hơn mọi năm. Buổi
trưa, chị ra bến sông ngồi đợi.
Màu nắng trên sông trưa nay sao như nhạt
nhoà hơn những ngày thường. Chị Hoà ngồi
dưới bóng cây bằng lăng già cỗi, mắt
cứ đăm đăm nhìn ra con đường
đất dẫn đến bờ sông. Chiếc xuồng
cũ kỹ từ mấy chục năm nay như một
chứng nhân già nua mỏi mệt nằm im nghe tiếng
nước vỗ róc rách vào thân mình.
Gió chướng mơn man, dòng sông lăn tăn
gợn sóng. Chị Hoà ngồi đó... đợi
chờ. Hình ảnh quá khứ lại về. Chị
cõng Thuận đi qua những khúc đường
lầy lội vào những ngày mưa. Hai chị em
tắm sông vào những trưa hè. Rồi chị
đưa Thuận lên huyện học. Má chết...
Thuận đậu vào đại học và ra trường...
tất cả, tất cả như những đoạn
phim liên tục trở về trong dòng suy tưởng
của chị. Gió vẫn mơn man, nắng vẫn
nhạt nhoà. Có tiếng bìm bịp báo nước
đâu đây. Chị Hoà vẫn ngồi đó
trên bến sông buồn muôn thuở như gốc bằng
lăng già đã có mặt ở đây và chứng
kiến bao nhiêu cuộc tiễn đưa...
Chiều đã xuống trên sông. Gió đã trở
lạnh. Con đường đất vắng tanh
không một bóng người. Chị Hoà nhìn chiếc
xuồng cũ kỹ của mình rồi nhìn lại
bến sông. Chị bất giác thở dài. Nó sẽ
về mà! Chắc nó sẽ về thôi!
Trần Nguyên ý Anh