Điện thoại hồi trưa, Đăng chỉ nói: "Tới
chiều, khoảng 4 giờ, gặp nhau tại quán Sơn Lâm cạnh
hồ Kẻ Dâu". Đăng có lối hẹn không cho người khác
từ chối. Nghĩa là Đăng muốn thì bận gì người mời
cũng phải tới.
Khi tôi hổn hển trèo lên mấy bậc tam cấp bằng đá
"gấu ngựa", ngó vô quán Sơn Lâm thấy vắng
teo. Ông chủ quán có gương mặt với những nếp hằn
"điêu khắc" và cái lưng bè bè, gù gù đặc thù
của người miền rừng nheo mắt cười chỉ tay vào phía
rừng thông.
Tôi hì hụi bò ngược lên đoạn đường dốc đứng
toàn đá lởm chởm mà không hiểu chuyện gì đã làm
thay đổi lối sống không bao giờ có phút ngẫu hứng
của hắn, ít nhất là lúc này. Đăng không ngồi một mình.
Trên thảm cỏ có chiếc khăn ăn trải rộng, một người
đàn bà còn trẻ ngồi xoã tóc bên cạnh. Suýt nữa tôi
đánh rơi điếu thuốc trên tay khi nhận ra người đàn bà
ấy chính là Thương. Sao lại Thương? Kể từ sau cú đấm
tôi tặng cho Đăng trong lần nhậu lịch sử năm 1990, đã
10 năm rồi, hai chúng tôi không nhắc tới Thương một
lần, không nói với nhau điều gì đáng kể. Thương
ngồi bó gối trên thảm cỏ. Mái tóc dài xanh óng đổ
tràn xuống hai bờ vai. Thương cũng bất ngờ không kém
khi nhìn thấy tôi. Gương mặt Thương tái xanh, rồi đỏ
lựng, hai bên thái dương phập phồng, mồ hôi rịn ra
ươn ướt. Không cần quay lại Đăng cũng biết ai đang
tới gần. Đăng cười rất tươi: "Bọn mình chờ
cậu mãi. Nào, ngồi xuống đi! Sao cứ đứng như trời
trồng vậy". Đăng rót rượu ra chén. Bây giờ tôi
mới để ý thức nhắm đã bày sẵn gồm thịt dê nướng
và lợn rừng bóp, chắc là lấy từ quán Sơn Lâm. Thì
ra hắn nổi hứng đi picnic. Chuyện lạ. Nhìn thấy cái
mặt nghệt của tôi, Đăng cười lớn. Nụ cười bật
ra tự nhiên, giòn giã vang động cả khoảnh rừng yên tĩnh.
Nụ cười của một kẻ bày đặt câu chuyện và lấy làm
thích thú vì sự ngạc nhiên của những nhân vật chính
trong câu chuyện ấy. Tôi chưa từng thấy ai có nụ cười
quyền rũ và ấn tượng như Đăng. Cứ như thế cuộc đời
này là một trò chơi và hắn luôn là kẻ thắng cuộc.
"Nào cầm lấy chén. Thương sẽ uống một chút
chứ. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Mình đã
chờ đợi ngày hôm nay quá lâu rồi. Hai bạn nhấp môi
đi, mình tin đây sẽ là buổi chiều thú vị và đáng
nhớ của cả ba chúng ta". Đăng vừa nói vừa giục
mọi người nâng chén. Thương ngước nhìn tôi ngập
ngừng. ánh mắt Thương không muốn chạm vào mắt tôi. Hình
như Thương vẫn còn ngượng. Lần cuối cùng gặp Thương
dễ tới mười năm rồi. Mười năm trong một đêm trăng
lẻ. Tôi, thằng đàn ông khốn khổ nhất đi làm cái
việc ngu xuẩn mà thằng bạn quý hoá của tôi nhờ
cậy. Đêm ấy, Thương đã gieo mình vào tôi khóc đến
mềm người. Hẳn mười năm trôi qua, Thương không còn
nhớ nhưng tôi thì không quên. Nỗi đau khổ Thương trút
cho tôi hôm đó đã làm cho thằng đàn ông vốn trầm tĩnh
như tôi đủ nổi nóng để tống vào mặt Đăng cú đấm
trời giáng. Vết sẹo nhớ đời trên môi Đăng vẫn còn.
Hồng, vợ Đăng thỉnh thoảng nhắc tới vì tò mò. Có
lần Hồng nói với tôi: "Anh Đăng nhà em kỳ lạ.
Sắp làm đám cưới còn đi đánh nhau với người ta. Chú
rể đón cô dâu với vết khâu trên môi còn sưng phồng,
trông như mấy tay côn đồ, kinh lắm". Những lần như
vậy tôi cố lảng sang chuyện khác, còn Đăng nhếch mép
cười buồn.
Đăng đột nhiên trịnh trọng. "Đã lâu lắm
rồi, chúng mình mới ngồi lại với nhau. Chén rượu này
mình muốn nói với các bạn mình luôn cần có các bạn.
Cuộc sống của mình chỉ thực sự có ý nghĩa khi các
bạn luôn có mặt bên cạnh mình. Huy là bạn nối khố
từ nhỏ, hai đứa coi nhau như anh em ruột thịt không nói
làm gì. Còn Thương, xin hãy tha thứ cho mình và cho phép
mình xem Thương như người bạn mãi mãi. Cuộc sống
của mình coi như là tốt, nhưng điều làm mình vui nhất
khi biết Thương của chúng ta có một cuộc sống rất thành
đạt và hạnh phúc. Điều đó giúp mình đủ can đảm
để gặp Thương hôm nay. Nếu Thương khổ, mình suốt đời
sẽ không thanh thản. Hai bạn hiểu cho mình chứ. Nếu các
bạn đồng ý, hãy cạn chén cùng với mình". Đăng
ngửa cổ nuốt ực ly rượu. Đăng nói nhiều hoặc cố
tình làm thế. Gương mặt Thương bừng đỏ, đôi mắt
long lanh ngấn lệ. Tôi nhấm nháp những giọt rượu cay
nồng. Cuộc đời kể cũng lạ lùng. Phải mất tới 10 năm
người ta mới đủ can đảm để nói điều mà lẽ ra 10
năm trước họ đã phải nói. Mười năm trước, Đăng kéo
tôi ra quán thản nhiên nhờ vả tôi cái việc khốn nạn
nhất là báo cho Thương biết Đăng cưới vợ, và
chuyển dùm Đăng lời xin lỗi. Đăng nhắn Thương đi
lấy chồng nhớ phải chọn cho mình một người đàn ông
giàu, có địa vị trong xã hội. Đăng không thể mang
lại cho Thương một cuộc sống tốt, đủ đầy đáng ra
Thương có quyền được hưởng. Cú đấm tôi giáng vào
mặt Đăng hôm đó không hề làm tan đi dù chút ít sự
lạnh giá trên gương mặt Đăng. Gương mặt có đôi
mắt trống hoác như không phải mắt người nữa.
... Đăng ngã người xuống bãi cỏ im lặng hút thuốc
lá. Thỉnh thoảng Đăng cong cong ngón tay út gảy nhẹ vào
tàn thuốc. Điếu thuốc cháy bỗng bặt văng ra xa. Tôi
hỏi Đăng: "Mày tìm gặp Thương từ bao giờ thế?
Nếu là tao, không bao giờ còn muốn nhìn mặt mày nói gì
tới tha thứ". Đăng nheo mắt nhìn tôi rồi cười phá
lên khoái trá. "Mày quên thằng Đăng bạn thân của
mày, không có việc gì nó không làm được sao? Với đàn
bà, chinh phục tình yêu hay làm cho nàng quên đi mối thù
hận đều dễ như nhau. Quan trọng người đàn ông phải
tìm cho ra lối đi riêng và lối đi ngắn nhất". Đăng
lại cười. Chuỗi âm thanh khoẻ khoắn bật ra từ lồng
ngực vang động cả khoảng rừng, xáo trộn một buổi
chiều không yên tĩnh.
Tôi và Đăng phi xe một mạch về thị xã. Tôi không có
cách gì thoát khỏi ý muốn của Đăng lúc này là tiếp
tục nhậu và chuyện trò với hắn. Nhà Đăng ven rìa
thị xã. Ngôi nhà hai tầng rộng rãi và thoáng mát xây
theo kiểu biệt thự nằm quay lưng ra bờ rông. Ông Thể,
bố của Hồng xây ngôi nhà này với ý định sau này
về hưu nhường ngôi nhà mặt phố cho vợ chồng Đăng,
còn hai ông bà lui về đây ở ẩn. Ông bà Thể có hai
con. Cậu út giờ đã yên vị ở Trung tâm Bưu chính
Viễn thông Hà Nội. Đang yên đang lành làm ăn tấn
tới, ông Thể bạo bệnh rồi mất. Ông mất vì tai
biến mạch máu não. Hôm đưa tang bố vợ xong, Đăng đến
gõ cửa phòng tôi trong trạng thái say mèm. Hắn cầm chai
rượu Remy Martin lăm lăm trong tay, hai mắt đỏ ngầu
chẳng biết do khóc nhiều hay do khói nhang khi đứng canh
linh cữu bố vợ. Hắn ngồi bệt xuống bậu cửa phòng
tôi tu cả chai rượu chẳng nói chẳng rằng y như một
thằng khùng. Đêm đó, Đăng ngủ lại chỗ tôi. Lần đầu
tiên từ khi lấy vợ Đăng đi qua đêm. Đêm, Hồng vừa
gọi điện thoại vừa khóc nhờ tôi đi tìm. Biết Đăng
ở chỗ tôi, Hồng đang đêm mũ áo khăn xô tất tả
chạy đến. Hồng phân bua: "Em sợ nhà đang có
chuyện này lại xảy ra chuyện kia. Anh Đăng có bao giờ
như thế này đâu. Tội nghiệp, anh ấy đang bị sốc vì
thương ông cụ quá". Hồng vừa nói vừa chùi nước
mắt. Đăng nằm im như không hề hay biết điều gì. Đăng
đã quá say hoặc giả hắn cố tình làm vậy. Sáng hôm
sau tôi kể Đăng nghe chuyện hồi đêm, hắn im lặng
chẳng nói gì.
... "Tới nhà rồi. Thế nào, địa thế hơi bị
hẹp, hơi bị ngon nhỉ?". Đăng liến thoắng. "Hôm
bà Thể cho vợ chồng tao ngôi nhà trên phố, tao dứt khoát
không lấy. Tao thuyết phục bà già, ngôi nhà kia là để
dành cho cậu út sau này qua lại hương khói thờ ông bà
tổ tiên. Bà già thấy có lý, sang tên ngôi nhà này cho
vợ chồng tao. Bây giờ xem ra nó chưa có giá trị bằng
nhà mặt phố nhưng mai kia thị xã mở rộng, với biệt
thự hơn 200m2 xây dựng và 300m2 kia làm vườn, trị giá
bạc tỷ như chơi. Tôi nhìn theo tay Đăng chỉ và thầm
thán phục. Địa thế quá lý tưởng. Phía trước là con
đường chạy qua chiếc cầu xi măng dài vừa xây xong
nối liền thị xã với vùng biển. Phía sau lưng nhà là
con sông Ngàn Mọ uốn khúc như dải lụa bạc ôm lấy xóm
làng. Nhà Đăng ở sát ngay bến nước với cây gạo cổ
thụ sum suê bóng mát. Đăng phổng mũi. "Lúc nào chán
làm quan, tao về đây mở quán đặc sản. Dân thị xã
xuống biển tắm xong, quay về đây ăn, quá tiện. Mà
chức quan của tao kể làm chó gì. Không đủ tiền tiêu
vặt, chán bỏ mẹ. Bây giờ phải nghĩ cho ra việc gì làm
có mùi đô la mới bõ". Chiếc xe chồm lên rồi phanh
kít ở sân. Hồng vợ Đăng chạy từ trong nhà ra đon đả.
"Anh đã về. Ô anh Huy! Lâu ngày quá, dạo này trông
anh mập ra một chút đấy". Đăng cười. "Thằng
này rồi còn nguy cơ mắc chứng mập phì. Máy phải
kiếm lấy một con vợ cho nó hành hạ may ra mới đỡ".
Hồng lườm Đăng. "Cái anh này, ăn với chả nói".
Đăng cởi chiếc áo đang mặc ném cho vợ. "Kiếm cái
gì cho bọn anh nhậu. Bày mâm lên ban công tầng hai, bọn
anh muốn yên tĩnh để bàn công việc". Hồng rụt rè
"Em đã dọn cơm sẵn đây rồi. Em đang đợi anh về
cùng ăn luôn". Đăng gắt. "Đã bảo đến bữa
không thấy người ta về thì cứ ăn cơm trước đi,
biết người ta lúc nào về mà chờ với đợi".
Hồng đáp lý nhí. "Em chờ anh về ăn cơm cho vui, nhà
ít người ăn trước ăn sau làm gì cho buồn". Đăng
xẵng giọng. "Công việc của anh bận bịu, anh về lúc
nào ăn lúc ấy, em đừng đợi sốt cả ruột".
Hồng cun cút đi xuống bếp lúi húi bày mâm nhậu. Tôi cười
nháy mắt với Đăng. "Cái cách giữ chồng mà Hồng
đang vận dụng xem ra có hiệu quả đấy chứ. Sự chờ
đợi của các bà vợ sẽ làm mủi lòng những ông
chồng ham chơi". Đăng cười khẩy. "Ngu lâu hết
sức. Tình yêu đâu có phải thứ muốn là được. Không
có tình yêu, cái có lý cũng sẽ trở thành vô lý. Nói
thật đôi khi sự hăng hái thái quá của các bà vợ đối
với chồng cũng làm họ mệt mỏi". "Mày thấm
thía rồi hả?". Đăng thản nhiên. "Đương nhiên
là không. Nếu phải làm lại từ đầu tao sẽ lựa
chọn như đã làm". Tôi nhìn Đăng lắc đầu.
"Dạo này tao thấy Hồng có vẻ buồn hơn. Hình như
mày đối xử với cô ấy không như trước nữa phải không.
Trước đây tao thấy mày chu đáo ngọt ngào với vợ con
lắm kia mà". Đăng dằn ly rượu xuống mâm cười
nhạt. "Vai diễn đã kết thúc. Hồng tự phải biết
cuộc đời cô ấy may mắn biết bao khi lấy được một
người chồng như tao. Bây giờ cô ấy còn có ai để
dựa dẫm nữa đâu. Đã đến lúc tao mới là kẻ thống
trị, Hồng tự biết lấy vai trò của tao và vị trí cô
ấy là ở đâu. Tao là thằng xuất thân từ nông dân nghèo
khổ thật đấy nhưng không vì thế tao đánh mất tao,
tao không còn là thằng Đăng bản lĩnh chưa biết sợ ai,
chưa từng khuất phục cái gì trên đời này. Tao không
bao giờ để mày phải thất vọng vì tao đâu, tao hứa
đấy". "Bây giờ tao mới thực sự dám tin mày
bỏ Thương để cưới Hồng hoàn toàn không phải vì mày
yêu Hồng mặc dù nói thật, tao không muốn nghĩ về mày
thế đâu". Đăng ngửa cổ cười lớn. Nụ cười
của một kẻ hiếu thắng kẻ cả trước cuộc đời.
"Mày không yêu vợ, thậm chí mày coi thường và chán
vợ nữa, sao vẫn cứ sống cùng nhau?". Đăng trố
mắt nhìn tôi. "Ơ hay! Hai thứ đó thì có liên quan gì
tới nhau. Chán nhau là một chuyện, còn sống với nhau
lại là chuyện khác. Cuộc đời có những lô gích cực
kỳ phi lô gích. Chính tao mới không hiểu đến bao giờ
mày mới ngộ ra". Tôi cụng ly với Đăng. "Và
tao kịp ngộ ra thằng bạn yêu quý của tao cũng là một
kẻ khốn nạn và giả dối, đúng không?". Đăng
bật cười thành tiếng. Cả tôi cũng không dứt được
cơn buồn cười không hiểu vì lẽ gì. Hai thằng cứ
thế cười như điên đến nỗi cô con gái của Đăng đang
ngủ ở tầng dưới giật mình khóc thét lên hai thằng
mới thôi.
Tôi và Đăng ở cùng làng, học với nhau từ cấp
một đến cấp ba, chơi với nhau thân thiết như anh em
ruột, nhưng hai thằng hai tính cách đối lập. Đăng
mạnh mẽ, thông minh nhanh nhẹn bao nhiêu, tôi e dè, trầm
tĩnh bấy nhiêu. Nếu Đăng luôn là người chủ trò mọi
chuyện, thì tôi chiều ý Đăng cả những thứ mà tôi không
thích lắm.
Ba năm lên thị xã, là khoảng thời gian cả Đăng và
tôi khởi đầu những thấm thía sự nghèo khổ của người
xuất thân từ nông dân. Trong khi bọn thị xã phần lớn
con cán bộ hoặc con nhà buôn bán, ăn rồi chỉ mỗi
việc học thì bọn nhà nông chúng tôi một buổi vừa đi
học một buổi về đi làm ruộng. Là con trai lớn trong
gia đình nên mọi việc nặng nhọc như cày, bừa, gặt hái,
gieo cấy hay gánh gồng đều đến phần hai đứa. Khổ
nhất là ngày mùa bố mẹ bắt buộc tôi và Đăng nghỉ
học cả tuần để tranh thủ thời tiết thuận lơị mà
thu hoạch mùa màng. Từ tinh mơ đã ra đồng đi gặt, trưa
về ăn cơm nắm bên ruộng, ăn xong lại cắm mặt gặt
cho đến tối mịt mới về. Về nhà ăn qua loa cho nhanh
để còn phải trực tuốt lúa đến đêm. Hồi đó đâu
có máy tuốt như bây giờ. Cứ sau ngày mùa đứa nào đứa
ấy hốc hác đen nhẻm, đi học cứ ngủ gà ngủ gật.
Xấu hổ nhất là hôm nào lớp có buổi học ngoài trời
phải ở lại, bọn con nhà nông chúng tôi không dám giở
cơm nắm ra vì không đứa nào có nổi miếng cá hay
miếng thịt. ám ảnh về sự nghèo khổ còn đeo bám
suốt cả mấy năm đi học đại học. Nhà nghèo không có
tiền, không có quà cáp, hai đứa đói dài cổ, đói
triền miên, lúc nào cũng trong tình trạng không một xu dính
túi. Ngày đó Đăng chỉ có một niềm đam mê là học
thật giỏi với hy vọng sau này đổi đời. Đăng chọn
ngành kinh tế để thi. Suốt mấy năm học đại học, người
duy nhất Đăng tới chơi và duy trì mối quan hệ bạn bè
là tôi và Thương. Thương cùng học sư phạm một khoá
với tôi ở Hà Nội. Chuyện tôi thi vào Sư phạm theo ý
thích đã làm Đăng giận tôi mất mấy tháng. Đăng
chửi tôi ngu lâu, vào sư phạm sau này khổ vẫn hoàn
khổ, đói vẫn hoàn đói. Tôi chiều ý Đăng mọi thứ
riêng chuyện này thì không. Còn với Thương, nửa học
kỳ hai lớp 12, Đăng tuyên bố yêu Thương. Thương học
cùng lớp với chúng tôi, người thị xã chính hiệu và
quan trọng hơn Thương là đứa con gái mà hầu hết bọn
con trai lớp 12A chúng tôi mơ ước. Thương yêu Đăng
thực lòng. Người con gái dịu dàng xinh đẹp và thuỳ
mị như Thương khi đã đem lòng yêu ai thì người đó
sẽ là vị thần cho nàng thờ phụng. Đăng không hề
giải thích vì sao Đăng lại chính là người phản bội
lời thề của cả nhóm. Tôi đã nghi ngờ Đăng vì tính
sĩ diện hão mà cố tình làm như vậy. Hoá ra tình yêu mà
Đăng có với Thương kéo dài suốt cả 4 năm đại học.
Tôi đã tin không có gì chia cắt nổi mối tình ấy.
Thế mà đùng một cái, Đăng tuyên bố chia tay với Thương
đột ngột làm hệt như khi Đăng báo chuyện yêu Thương.
Đăng chỉ giải thích không muốn Thương khổ, mà đem
lại cuộc sống đủ đầy như mong muốn cho Thương thì
Đăng không thể làm được lúc này. Đăng vẫn thường
nói với tôi: "Mày phải nhớ cho sâu, cho kỹ. Làm
thằng nông dân là hèn, là khổ, là nhục suốt đời. Đời
mình phải bằng mọi giá vươn lên thoát khỏi kiếp nông
dân nghèo khổ".
Đăng bắt đầu kế hoạch thực hiện những toan tính,
dự định mới. Ra trường, Đăng không nghĩ tới chuyện
đi xin việc. Theo Đăng, với tấm bằng kỹ sư kinh tế
loại ưu, thêm tiếng Anh và vi tính khá, cùng lắm vào
được một cơ quan Nhà nước tầm tầm. Không có ô dù,
không người nâng đỡ giỏi mấy cũng chỉ làm được
một thằng công chức bí bét, coi như xong một đời đèn
sách". Phải mất tới 3 tháng săn lùng và truy cập
mọi tin tức về giới quan chức trong tỉnh, Đăng chọn
được đối tượng cần tiếp cận là ông Thể, Trưởng
ban Đối ngoại tỉnh có cô con gái lớn hai lần thi trượt
đại học. Đăng sửa soạn kỹ lưỡng mọi hành trang
thu nhận được trong 4 năm đại học và trường đời,
đến gõ cửa phòng làm việc ông Thể và bày tỏ
nguyện vọng của mình. Ông Thể đã bị chàng trai có
vẻ ngoài khôi ngô, nói tiếng Anh như gió, kiến thức
rộng, sự am hiểu khá toàn diện chinh phục. Đăng xuất
hiện vừa lúc ông Thể và một đồng nghiệp đang gặp
rắc rối nhỏ trong việc xử lý lập trình dự án phát
triển kinh tế khu vực cảng biển trên máy vi tính. Sự
thông minh nhanh nhẹn của Đăng khiến ông Thể rất hài
lòng. Ngay lập tức ông dành tình cảm đặc biệt cho chàng
trai dễ mến này. Cơ quan không còn biên chế, nhưng ông
vẫn cứ hẹn Đăng thỉnh thoảng qua lại chỗ ông chơi,
nếu có cơ hội ông sẽ giúp. Những ngày sau đó Đăng
thường đến cơ quan ông Thể chơi vào cuối giờ làm
việc. Đăng giúp ông những việc vặt như dịch một vài
tài liệu luận chứng kinh tế bằng tiếng Anh. Hoàn
thiện dự án lập trình xây dựng khu kinh tế cảng
biển. Đăng làm tất cả những việc đó vô tư, tận tâm
mà không một chút đòi hỏi. Cảm kích trước tấm lòng
chân thành của Đăng, ông Thể kể cho Đăng nghe nỗi
phiền muộn về cô con gái lớn là Hồng. Đăng thuyết
phục ông Thể từ bỏ ý định điên rồ bắt con gái
khả năng có hạn của mình phải đậu đại học. Đăng
trở thành gia sư tin học và tiếng Anh cho Hồng. Sau gần
1 năm tận tuỵ, Đăng được ông Thể nhận vào Ban dự
án cơ quan kinh tế đối ngoại. Hồng cũng được ông
bố trí xin vào làm ở văn phòng Uỷ ban Nhân dân tỉnh.
Trước lễ cưới, Đăng gọi tôi đi uống rượu. Đăng
uống quá say, hai đứa ngồi với nhau trọn đêm. Trọn
đêm, Đăng đã không giấu giếm tôi điều gì. Đăng thú
nhận: "Trong đời tao chỉ cho phép một lần thất
bại duy nhất đó là Thương. Ban đầu tao yêu Thương
chỉ vì muốn hạ nhục phe nhóm học sinh thị xã, để lòng
tự ái của một thằng đàn ông xuất thân từ nông dân
nghèo khổ được ve vuốt bởi sự chiến thaứng. Có hai
thứ không đùa được, một trong hai thứ đó là tình yêu.
Mày hiểu không? Chỉ có Thương là người con gái duy
nhất tao muốn cưới làm vợ. Tao đã yêu Thương nhiều
hơn tao tưởng". Hôm đó là buổi tối tháng 10 mưa
phùn dườn dượt, bầu trời lạnh giá. Tôi đã thương
hại Đăng, đã nổi khùng lên vì hắn. Tôi không thể nói
được gì thay vì cú đấm. Vết sẹo cũ vẫn còn trên môi
nhưng câu chuyện về Thương, hai đứa không nhắc tới
nữa.
Đăng đã tắm xong, đang thong thả lên tầng hai, nơi
Hồng vợ Đăng đã bày sẵn chai Black và một đĩa chân
gà nướng thơm dậy. Đăng mặc độc một chiếc quần
cộc, lồng ngực vạm vỡ, mái tóc chải ngược ra sau để
lộ vầng trán cao và đôi mắt sáng. ở độ tuổi ba mươi
lăm, trông Đăng thật cường tráng và hấp dẫn. Đăng
ngồi xuống rót rượu ra chén, nhón một chiếc chân gà
lên. Thứ gà công nghiệp có đôi chân dày thịt, ướp
kỹ lá chanh và gia vị sau đó mới nướng, nhìn đã ứa
nước miếng. Đăng thong thả tách chân gà và bắt đầu
câu chuyện. "Chủ nhật này tới nhà Thương ăn cơm
mày tính mang quà gì cho tay Lâm nhỉ?". "Lâm nào?".
"Lâm, Phó bí thư kiêm Chủ tịch Hội đồng vừa
mới được đề bạt khoá này đấy". Tôi ngớ ra.
"Hả! Chồng của Thương làm to như vậy ư?".
"Mày đúng là cụ đồ, ông mọt sách". Đăng
tợp một ngụm rượu. Đăng có một cái nết uống rượu
khó ai bì. Càng uống mặt mũi càng hồng hào tươi
tỉnh. Bạn bè của Đăng vẫn khen Đăng có tướng
"vinh hoa phú quý". "Mày tính nhờ cậy gì Lâm
mà bày đặt chuyện quà cáp, hay cái đầu đầy mưu mô
của mày đã kịp nghĩ ra trò gì mới rồi? Hoá ra, gặp
lại Thương buổi chiều hôm nay là không phải vô tư
phải không?". Cả tôi và Đăng cùng phá lên cười.
Hồi lâu sau, Đăng trầm giọng xuống. "Mày đừng
chất vấn tao. Tao chỉ có mày là thằng bạn chí thân, mày
phải cố mà hiểu tao chứ. Tao không muốn Thương mang
trong lòng mối hận cũ với tao. Còn chuyện tiếp cận
với Lâm tao đã có ý định từ lâu rồi. Đây là dịp
tốt nhất, đúng là có chuyện tao muốn nhờ cậy lâm
một số việc. Mình là bạn cũ của Thương, Thương là
vợ của Lâm, mình có cớ để làm quen, tiếp cận".
"Lâm có biết mày là người yêu cũ của Thương không?".
"Đương nhiên là không. Tao nghĩ mày cũng nên xoá cái
khái niệm cũ rích ấy trong bộ nhớ của mày đi.
Chuyện thời sinh viên xa xưa ấy nhắc lại làm gì, khéo
lại hỏng việc". Tôi cười lớn. "Thế là tốt
rồi, tao cứ sợ mày vẫn ngày đêm mang mộng tưởng đấy
chứ!". Đăng đặt ly rượu xuống mâm vừa cười
vừa rủa. "Thằng điên đừng có mà suy nghĩ vớ
vẩn". Tôi rót rượu cho Đăng, hai đứa cụng ly.
"Mày làm gì cũng được nhưng đừng kéo Thương vào
chuyện này". "Mày yên tâm đi, Thương không liên
quan gì". "Tao nghĩ, với chức trưởng phòng dự
án mày còn mơ cái gì nữa". Đăng hạ thấp giọng,
rít thuốc lá sâu vào ngực, thở dài. "Ông Thể
chết vỡ hết mọi kế hoạch. Trong dự định của ông
ấy, ít năm nữa sẽ bố trí cho tao lên làm phó ban
bằng mọi cách cho tao trúng Tỉnh uỷ viên sau này sẽ
thay chân ông khi ông nghỉ hưu, ai ngờ hoạ vô đơn chí".
"Bây giờ mày muốn gì?". "Tao nghĩ kỹ rồi,
tao không thể bỏ cuộc. Chẳng lẽ mục đích của tao
ở đời này là đạt được cái ghế trưởng phòng. Tao
không dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy".
"Mày định tiếp cận Lâm với ý gì".
"Chết đuối thì phải vớ lấy cọc bằng mọi cách.
Tay Lâm này sống quảng đại, có tình có lý lắm. Tao tính
nhờ Lâm giới thiệu với những người cao nữa. Phải tìm
mọi cách leo lên một chức vụ nào đó đáng kể".
"Mày nghĩ kỹ chưa, đừng vội vàng đốt cháy giai
đoạn. Mày giỏi, có năng lực, trong quá trình làm việc
tự khắc quần chúng sẽ ủng hộ mày lên, vội gì
phải chạy vạy, bày mưu tính kế cho nó mệt!". Đăng
cười lớn, "ông giáo ơi, ngu lâu hết sức, đến
bao giờ mày hiểu hết được quy luật vận động phức
tạp của cuộc đời này".
Tôi không biết nói với Đăng thế nào. Xét cho cùng
mỗi người có một cách sống, lối nghĩ, hướng đi riêng.
Tôi không thể áp đặt cho Đăng ý nghĩ của tôi và ngược
lại. Những ngày sau đó Đăng đã kéo tôi vào câu
chuyện của Đăng. Đó là tìm mọi cách để tiếp cận
với Lâm chồng Thương, tạo ra mối thiện cảm tuyệt đối
như Đăng đã từng làm với ông Thể.
Người đàn ông say mê công việc như Lâm sẽ không
bao giờ tìm cách để chạm tới những phần khuất nẻo
trong tâm hồn phức tạp và kín đáo của người đàn bà
anh yêu nếu nàng không tự nguyện bày tỏ. Cuộc sống
sung túc Lâm mang đến cho Thương không đủ để Thương
quên đi những ngày tháng tẻ nhạt khi Lâm vùi đầu vào
công việc, với những chuyến công tác dài ngày. Hơn
nữa, tình yêu là thứ gì đó không giải thích nổi. Lâm
xứng đáng để nhận tình yêu của Thương hay của hàng
trăm ngàn phụ nữ khác mơ ước. Thế mà trong trái tim
Thương chỉ có hình bóng của Đăng, người đàn ông mà
đã hơn một lần làm Thương đau đớn. Việc Đăng
xuất hiện và những cuộc vui bè bạn, những lần hội
hè đã làm cuộc sống của Thương thay đổi. Thương vui
hơn, yêu đời hơn, hoạt bát hơn. Dường như Thương đã
tìm lại được những tháng ngày đã mất, lấy lại
được những gì đã qua. Thấy Thương vui, Lâm càng yên
tâm với hạnh phúc của mình. Sự tốt bụng phóng khoáng
và nhân hậu của Lâm đã tạo cho Đăng quá nhiều cơ
hội. Sau những bữa cơm thân mật tại gia đình Lâm có
vợ chồng Đăng là những bữa tiệc chiêu đãi ở gia đình
Đăng có vợ chồng Lâm. Đăng nhanh chóng tạo được
thiện cảm và sự tin cậy ở Lâm - một người bạn
mới. Sự lọc lõi khôn ngoan, sự sành điệu trong cuộc
sống và trí thông minh hơn người của Đăng một lần
nữa lại hạ gục đối thủ. Rất nhanh Lâm và Đăng
trở thành một cặp song trùng. Hễ có tiệc chiêu đãi,
hay bất cứ một cuộc vui nào, Lâm cũng phôn gọi cho
Đăng và muốn Đăng cùng tham gia. Lâm đã không ngần
ngại giới thiệu Đăng với giới quan chức trong tỉnh.
Từ đó Đăng có thêm nhiều mối quan hệ chân rết trong
giới lãnh đạo.
Lũ học trò của tôi sau khi căng lều trại lên, chúng
toả ra xung quanh rừng nhặt cành khô về đốt lửa nướng
sắn và nướng thịt rừng. Tôi đang nằm gối đầu lên
một hòn đá nhẵn thín thì thấy lũ học trò chạy về
hớt hải mách. "Thầy giáo ơi! ở ngôi nhà đằng
kia có tiếng phụ nữ khóc ghê lắm, hình như người
phụ nữ bị người đàn ông trong đó xúc phạm hoặc làm
nhục hoặc có thể đang bị hành hạ. Bọn em nghe thấy
tiếng quát của đàn ông rất rõ, phải làm gì hả
thầy?". Tôi chưa từng rơi vào hoàn cảnh như thế này
bao giờ. Lũ học trò ngước cặp mắt lo lắng nhìn tôi.
Tôi trấn an các em rằng đừng lo, ở trong đó chỉ là
những cặp tình nhân và sự khóc lóc ấy không ngoài
sự giận dỗi của những người yêu nhau, cứ để mặc
họ. Các em nghe tôi giải thích vậy, vui vẻ tản ra, đứa
nhóm lửa, đứa hí húi xiên thịt để nướng. Tôi không
còn tâm trí nào để đọc sách. Tiếng nức nở của người
phụ nữ trong nhà sàn ám ảnh tôi, tôi thả bộ và bước
tới gần. Các em học sinh đã nói đúng, có ai đó đang
khóc. Tiếng khóc không kìm nén được của người đàn
bà nào đó bật ra như thác đổ. Tôi rùng mình. Một
giọng đàn ông vang lên lạnh lùng. "Thôi em về đi,
anh không muốn chúng mình gặp nhau nữa, gặp nhau như
thế này quá nguy hiểm cho cả anh và em. Nếu em không
bằng lòng với cuộc sống hiện nay của em, anh cũng đành
chịu. Anh không thể phá bỏ những gì anh đã một đời
kiếm tìm và tạo dựng. Em hiểu cho anh. Anh không muốn
mối quan hệ của chúng ta lộ ra". Giọng nói ấy sao
quen lạ, cả tiếng khóc kia nữa. Đang bối rối vì trí
nhớ của mình thì bỗng cửa ngôi nhà bật mở. Một người
đàn bà xoã tóc chạy vụt ra. Trời ơi! Thương. Tôi đứng
như chôn chân tại chỗ. Thương không nhận ra tôi, hoặc
cô ấy đã cố tình không thèm nhìn bất cứ ai trước
mắt mình. Gương mặt sưng mọng, hai mắt hoe đỏ và nước
mắt nhập nhoà trên má. Thương vừa chạy vừa khóc.
Một lúc sau, có tiếng xe máy dưới quán Sơn Lâm lao
vụt đi.
Người đàn ông còn lại trong căn phòng nhỏ kia là
Đăng, tôi không muốn tin như vậy. Một thoáng ngạc nhiên
và bối rối khi Đăng nhìn thấy tôi. Đăng lôi tuột tôi
vào nhà sàn hổn hển nói: "Mày đã nhìn thấy hết
rồi, tao cũng chẳng còn gì để giấu mày nữa. Mày chưa
lập gia đình có thể mày không hiểu được cuộc sống
những người đàn ông đã có vợ, nhất là những người
đàn ông không có tình yêu với người đàn bà sống cùng
dưới một mái nhà như tao. Tao xin mày, mày hiểu và tha
thứ cho tao. Những người đàn ông khác họ tìm cách bù
lấp những khoảng thiếu hụt đó bằng việc đến với
gái điếm, hoặc bạn tình. Còn tao, tao chỉ có Thương.
Tất nhiên lẽ ra người đàn bà ngoài vợ của tao không
phải là Thương, nhưng mày cũng biết là tao không quên
được Thương, chỉ Thương là người đàn bà tao muốn.
Chuyện đó xảy ra cách đây hai năm. Có điều Thương
vẫn chỉ là trẻ con, không lớn lên được. Thực sự
tao rất yêu Thương nhưng làm sao với địa vị tao bây
giờ, ly dị Hồng để sống với Thương được". Tôi
gần như tê dại trước tất cả những thứ cảm xúc
chợt đến từ khi nhận ra Thương. Tôi hầu như không
hiểu được điều gì trong mớ lùng nhùng ngôn ngữ Đăng
đang nói.
Tôi đang ngon giấc thì bị dựng dậy bởi hồi chuông
điện thoại réo vang. Điện thoại của Đăng. Giọng
Đăng có vẻ mệt mỏi. "Đi uống rượu cùng tao bây
giờ đi. Tao đang chán đây". Tôi ngạc nhiên. "Vào
giờ này ư? Mày đang ở đâu thế". "Tao đang ở
cơ quan". "Sao không về nhà?". Đăng cười
lục khục trong điện thoại. "Còn đâu nhà nữa mà
về, con vợ tao giở chứng một mực đòi ly dị, không
cho tao ở chung nữa. Tao bây giờ chưa kiếm được chỗ
ở mới nên đang ở tạm tại cơ quan". Tôi sửng
sốt. "Sao lại có chuyện Hồng đòi ly dị mày?".
Đăng ngán ngẩm. "Có trời mà biết được. Tao không
đòi ly dị nó thì thôi, ai ngờ nó cả gan làm chuyện đó.
Nó nói tao không yêu nó, tao giả dối với tất cả mọi
người trong gia đình nó để đạt được mục đích như
hiện nay. Mày đang nghe tao nói đấy chứ! A lô, cái
thằng hâm này, chắc lại ngủ quên rồi hả". Đăng
cứ gào lên trong máy, nhưng tôi không muốn trả lời
hắn nữa./.
Như Bình