Đêm khuya, làng xóm không còn ánh điện.
Đom đóm và lân tinh nhấp nháy làm vụn nát lỗ chỗ
vòng bóng tối thẫm đen của thôn làng. Những mái bằng
và chóp nhọn các tòa nhà hai ba tầng vượt lên khỏi
bụi chuối bờ tre sao nhoè nhoẹt như tranh thủy mạc. Xóm
làng im ắng, họa có đôi ba con chó động cỡn vờn nhau
ăng ẳng làm tắt đi từng lúc tiếng kêu chẵng chuộc
trong những ao khoai nước và bèo tây.
Bỗng tiếng chuông điện thoại réo vang. Chuông điện
thoại về đêm lan xa đánh thức dậy cả một chòm xóm
đang ngọt ngào giấc ngủ. Chuông réo trong màn làm cho
vợ chồng Thanh giật mình thức dậy. Tú, vợ Thanh ngồi
thu lu giữa giường, run sợ rung động cả giường
chiếu. "Hay là con cháu ở Hà Nội có đứa nào bị
tai nạn?" Chị lo lắng đợi chồng nghe điện
thoại. Thanh đã tỉnh ngủ quay lại sờ soạng nhấc
ống nghe làm tắt đi hồi chuông giục giã như chuông báo
động. Thanh vừa úp ống nghe vào tai đã nghe thấy
giọng lề nhề say rượu của Vũ. Vũ nói:
- Mời ông sang ngay uống rượu với thịt con rắn hổ
mang to đại tướng.
- Thôi nhé. Mình cảm ơn.
Vợ Thanh nói:
- Lão Vũ rồ chứ gì. Đồ nhà quê!
Thanh vỗ vỗ vào lưng vợ ra ý nói khẽ kẻo vọng vào
máy, Vũ nghe được không tiện. May lúc đó anh vẫn nghe
thấy giọng nói lề nhề của Vũ:
- Ông đang hú hí với bà xã chứ gì? Rượu thuốc
nhắm với thịt rắn càng tăng lực ông ơi!
- Cảm ơn, hú háo gì mình đang có sự kiện mai nói
sau, nhé.
Thanh úp ống nghe vào máy. Tú nằm xuống cạnh chồng,
làu bàu:
- Đúng là nhà quê!
Thay vì sắp nói câu "Em tưởng người Hà Nội thì
không nhà quê ?" Thanh vỗ vỗ vào trán vợ, nói với
giọng âu yếm:
- Thôi mà, ngủ đi.
Tú nằm quay mặt ra cửa sổ. Thanh biết vợ mình chưa
hết bực. Vợ chồng anh mới về quê được ba tháng.
Anh đã quen với mọi hoàn cảnh sống, nhưng vợ anh là
người Hà Nội gốc, quen sống ở Hà Nội, khó hòa
nhập vào cuộc sống cộng đồng nơi thôn dã.
Hồi tốt nghiệp đại học sử, anh đã quen thân cô
sinh viên khoa văn con nhà tư sản ở Hải Phòng. Do tổ
chức và bè bạn khuyên can anh đành phải cắt đứt tình
yêu với cô sinh viên ấy để tìm đến Tú, giáo viên
cấp hai con ông thợ cắt tóc ở gần Ngã Tư Sở. Thành
phần dân nghèo thành thị của vợ làm phai mờ bớt lý
lịch gia đình phú nông cộng với lối sống giản dị
khiêm nhường được bạn yêu, thủ trưởng quý mà vẫn
phải lận đận năm lần bẩy lượt anh mới được tổ
chức duyệt cho đi làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài.
Tuy không giàu nhưng Thanh cũng tạo được cho gia đình
một cuộc sống khá giả đủ cho vợ khỏi cằn nhằn vì
thiếu thốn và tấm bằng tiến sĩ sử học của chồng
cũng đủ cho cô ta vênh vang khoe mẽ với mọi người.
Vợ chồng Thanh sinh được hai con trai. Thằng cả tốt
nghiệp đại học, lấy vợ đã có con. Em nó đang học năm
cuối đại học ngoại ngữ.
Căn hộ tập thể khép kín anh mua được ở khu Vĩnh
Hồ hợp cho một gia đình nhỏ trước đây thì nay, khi
đã có cháu, ba thế hệ ở cùng nhau, nó không còn được
che chở nữa cho sự yên ấm của một gia đình lớn. Tú
và con dâu ra vào chạm mặt nhau dẫn đến đối đầu và
xung đột. Xét đến cùng cũng tại cô ta cố bắt con
trai cắt bỏ mối tình với cô sinh viên quê nông thôn Thái
Bình rồi dẫn dắt bằng được con trai lấy con một người
bạn quê gốc Hà Nội. Anh bảo "con bé tuy người Hà
Nội nhưng tính nết kém xa con bé quê nông thôn đấy".
Vợ anh bĩu môi nói: "Gái nhà quê tốt đẹp đến đâu
vẫn không bằng gái Hà Nội gốc". Kết cục Tú và
nàng dâu do mình chọn sống cùng nhau chẳng được bao lâu
đã không nhìn mặt nhau. Thậm chí chị luôn tìm cách xúc
xiểm mong con trai bỏ vợ. Anh phải tìm cách cứu vãn tình
thế vận động vợ về quê cho xa con dâu hơn, mặc dù
biết rõ ràng nàng dâu ấy vào loại chẳng vừa. ở quê,
anh lại có cơ ngơi khang trang thích hợp cho an dưỡng
tuổi già vì vợ chồng anh đều đã nghỉ hưu.Ngôi nhà
cổ bị dỡ bỏ từ hồi cải cách ruộng đất. Sau này
bố mẹ đã xây sẵn cho Thanh ngôi nhà ngói năm gian hiên
tây, trần gỗ de; ngôi nhà khang trang ngự trên nền đất
cao giữa một vườn nhãn rộng bảy sào, xung quanh xây tường
đá ong, ba bề sân gạch đều xây tường hoa con kiến
lại có bồn hoa cây cảnh, hoa giấy leo thành giàn che mát
sân gạch làm cho ngôi nhà có phong cách một tòa biệt
thự ở thành phố. Vì tin cậy Vũ nên sau khi bố mẹ qua
đời Thanh gửi nhà cửa vườn tược cho Vũ trông coi
hộ. Vũ tuy ít học nhưng ngay thật, thẳng thắn trọng tình
hơn trọng của. Chỉ tiếc là Vũ sống đơn giản quá,
không biết đến sự hào hoa lịch duyệt và cái vẻ hào
nhoáng bề ngoài, thứ mà đám tiểu thị dân như vợ anh
rất coi trọng. Họ thường lấy cái vẻ hình thức bề
ngoài để đối lập hạ thấp cái chân chất thô mộc
của người nhà quê. Họ trọng thứ của mình. Khinh
thứ của người. Chính vì thế mà Tú không muốn anh
gần gũi thân mật với Vũ. Nhiều khi Tú tỏ ra xem thường
Vũ ra mặt. Vì cú điện thoại đánh thức giấc ngủ làm
Tú càng bực bội với anh bạn nông dân hàng xóm của
Thanh. Tú nói:
- Anh bớt đi lại với lão Vũ, nhé.
- Em có thừa nhận Vũ là người tốt không?
- Nhưng em không ưa người mất lịch sự.
Thanh sắp nói: "Lịch sự mà bố mẹ còn sống
sờ sờ, chị em nhà cô đã hùa nhau ép bán nhà để chia
đều cho cả trai cả gái ba chục cây vàng mỗi người
kẻo sợ bố mẹ chết không được phần".
Anh nói:
- Anh thấy ở đời hiếm có người tốt như tay Vũ.
Anh trai chết, chị dâu đi lấy chồng hắn nuôi cháu ăn
học, xây nhà, cưới vợ, mua cả xe máy cho cháu. Đừng
chê hắn nhà quê.
- Nhà quê thì muôn đời vẫn là nhà quê.
- Em nhầm rồi. ở đâu cũng có người tốt người
xấu chứ.- Nhưng người Hà Nội về mọi mặt phải hơn
hẳn người nhà quê.
- Em lại nhầm rồi. Hà Nội cũng có người tốt có
người xấu...
Đêm ấy vợ chồng họ rì rầm đến khuya.
Nửa buổi hôm sau thấy Vũ khuềnh khoàng đi vào
cổng, Thanh vội chạy ra để dặn dò đôi điều, trước
khi Vũ vào nhà. Vũ có dáng người mập, chắc hẳn lưng
gù, đôi chân quềnh quàng như vừa đi vừa đá ngang.
Thấy Thanh, Vũ văng tục:
- Ông như con bò... tôi, đêm qua gọi sang uống rượu
không sang. Ông quý vợ ông hơn tôi.
Thanh mỉm cười, nói:
- Ông so sánh khập khiễng thế, vợ là vợ, bạn là
bạn. Ông có thể bỏ vợ để sang sống với tôi không?
- Đương nhiên là không.
- Thế. Cho nên ông không chỉ vì bạn mà làm khổ vợ
con. Sáng nay họ phải đi lao động, vậy mà đêm qua ông
bắt họ thức khuya để nấu nướng hầu hạ mình. Tôi
vì nể họ mà không sang với ông.
- ối chà, trí thức các ông kỹ tính bỏ mẹ. Cánh nông
dân chúng tôi cứ là ào ào được việc.Trước khi cùng
Vũ đi vào sân, Thanh ghé tai bạn nói khẽ:
- Bà vợ tôi tính tình như mắm tôm, để tôi khuyên
nhủ dần, ông thông cảm, đừng trêu trọc mụ ấy, nhé.
Tôi xin ông đấy.
Nói xong, Thanh chạy vào nhà trước. Anh bảo vợ:
- Đây là nông thôn chứ không phải Hà Nội. Em đánh
mỏ đỏ, mặc váy ngắn khó coi lắm. Thay quần vào đi.
- Anh đừng "nông dân hóa" em, nhé. Đời nào
em phải hạ mình sinh hoạt theo nhà quê.
- Em không chịu hiểu biết gì cả. Thế nào gọi là
"ở bầu thì tròn ở ống thì dài".
Không ngờ Vũ nghe được câu chuyện của vợ chồng
Thanh. Anh nói từ dưới sân:
- Ông đánh giá thấp nông dân rồi đấy nhé. Ông ra
phố chợ mà xem, gái làng ta mặc váy cộc bằng vạn. Chúng
nó cũng ôkê, cũng bia ôm nhảy nhót lắc ra lắc. Nhà quê
bây giờ cũng ăn chơi lắm.
Tú ngó ra cửa lên tiếng:
- Em chào anh Vũ à.
- Chào bà, bà đại xá cho cú phôn đêm qua, nhé. Đấy
là rượu nó phôn chứ không phải tôi phôn.
Ngang sân gạch hằn một đường phân trâu do đế dép
của Vũ đi qua để lại. Mặc dù trên thềm gạch gốm màu
be hồng nhẵn bóng như phủ gương đã trải sẵn một
tấm thảm chùi chân và hai ba đôi dép để mé ngoài báo
hiệu không đi dày dép vào nhà nhưng Vũ cứ cả dép xăm
xăm đi vào. Phân trâu hằn từng vết trên nền gạch
hoa. Thanh nói khẽ cốt cho vợ không nghe thấy:
- Ông bỏ dép ngoài thềm hộ tôi tý.
- Ông quý cái nền nhà hơn tôi. Tôi thèm vào nhà ông
nữa.
- Kìa ông nhìn đi. Thanh vừa nói vừa chỉ trỏ xuống
nền gạch. Vũ nhìn theo rồi vội vàng tụt dép ra khỏi
chân, nói:
- Chết thật, dẵm phải phân trâu lúc nào thế không
biết.
- Ông ra bể nước rửa dép đi. Để tôi lau chùi cho.
Nhưng việc ấy đã không che được mắt Tú. Chị đến
gần chồng, bĩu môi, bịt mũi, nói:
- Kinh khủng ở đâu ấy.
Rồi Tú bằng cả hai bàn tay bưng mồm bưng mũi chạy
xa xuống bếp.
Sau khi hai người đã chùi sạch những vết phân trên
nền gạch và rửa ráy chân tay xong, họ cùng đi vào nhà.
Thanh cố ý nói thật to để Tú thấy mình không bỏ
qua lối sống cẩu thả của bạn. Anh nói:
- Bảo bỏ dép ngoài thềm ông cũng phản đối, thế là
ông sai đấy nhé. Tôi quý ông chứ không thể quý cái dép
bẩn của ông được.
- Thì tôi đâu biết có phân trâu ở đế dép
- Nhưng nhà tôi lau nền nhà sạch để đi chân không
cho mát. Ông đi dép vào làm mất công lau chùi của bà xã
tôi chứ.
Tiếng Tú gọi vóng từ sau nhà vào:
- Anh Thanh ơi, lấy nước mà cọ rửa lại đi. Anh lau
khô mà sạch được cứt trâu. Cẩu thả đâu ấy.
Vũ nói:
- Trí thức các vị sống cầu kỳ quá, nào, tôi với
ông đi rửa nền nhà cho bà ấy.
Thanh xua tay:
- Ông ngồi chơi, để tôi làm cho.
Thanh múc xô nước vừa kỳ cọ nền nhà vừa nói:
- Ông xây nhà tầng, lát gạch thật sang nhưng ông để
nhà bụi bặm lôi thôi, tôi phê bình ông đấy.
Vũ hề hề cười. Anh và Thanh đều đã ngoài 60
tuổi, tuy cũ kỹ con người nhưng nhìn anh cũng như Thanh
đều trẻ hơn đến mười tuổi. Nhiều khi hai người
vẫn "mày, tao" như thời cùng chăn trâu. Tuy ít
học nhưng Vũ tài làm ăn và dạy dỗ đàn con nên người.
Lũ con Vũ chỉ học cấp hai cấp ba nhưng đều làm ăn chí
thú, đứa nào cũng giàu có. Hai cô con dâu Vũ đều ngoan
ngoãn biết kính trọng bố mẹ chồng, hơn đứt con dâu
của vợ chồng nhà này, cũng kỹ sư, trí thức mà hỗn
láo, lăng loàn. Tuy chí thú kiếm tiền làm giàu nhưng Vũ
không khi nào hạ mình vì tiền. Mấy hôm trước người
ta đến trả tiền nhãn nhưng vì vợ chồng Thanh đi
vắng nên anh từ chối không cầm tiền hộ, hẹn sẽ
đưa vợ chồng Thanh đến nhà trực tiếp nhận tiền. Vũ
nói:
- Tôi về lấy xe máy đèo ông đi đòi tiền nhãn, nhé.
Nghe nói đến tiền nhãn, Tú nhanh nhảu chạy vào, nói:
- Không được bớt cho họ nữa, anh Thanh nhé. Rồi
quay lại chị hỏi Vũ:
- Liệu có đòi được tiền không anh?
- Sao không?
- Nhãn họ hái rồi. Mình cầm dao đằng lưỡi.
- Bà tưởng dân nhà quê dễ lừa thế á.
Thanh lừ mắt nhắc khéo vợ ăn nói ý tứ kẻo mất lòng
Vũ. Vũ tặc lưỡi, nói:
- Tốt nhất là tôi lai bà đi. Đàn bà mới đối phó
nổi đám dân buôn.
Thanh liền nhìn vợ, gật đầu.
- Đúng rồi, em đi đi.
- Vâng, anh giúp em với nhé.
Hơn tiếng đồng hồ sau hai người đã đem được
tiền về. Đến trước cổng Vũ bảo Tú xuống xe để
anh rẽ về nhà mình. Tú giơ bọc tiền chỉ về phía nhà
mình:
- Anh vào nhà em uống nước, em nhờ tý.
- Nhờ gì để lúc khác, tôi về đây.
Thấy vợ cầm tiền đi vào sân, Thanh hỏi:
- Thế nào, dân nhà quê có quỵt tiền không?
Tú cười, nói:
- Y sì mười hai triệu, không dám xin bớt của em một
đồng. Mình cất tròn mười triệu, còn hai triệu bồi dưỡng
cho lão Vũ, anh ạ.
Thanh xòe bàn tay định ngăn vợ nhưng lại muốn để
Vũ dạy cho vợ mình bài học nên anh cười, nói:
- Tùy muốn chi mầu bao nhiêu thì chi.
Mọi ngày không đi làm Vũ cứ sậm soạch lúc lúc
lại mò sang nhà Thanh. Hai người như phải lòng mặt.
Lần này từ buổi đưa Tú đi lấy tiền bán nhãn về,
đã qua hai ngày không thấy mặt Vũ đâu, Thanh liền đi
sang nhà Vũ. Anh hỏi:
- Ông biến đi đâu, hai ngày nay?
- Tôi ở nhà uống rượu, hớ hớ... Ông uống với tôi
một chén nhé.
- Không.
- Ông khinh tôi à?
- Thế tôi mời ông đọc một cuốn sách ông từ
chối, tôi cũng khinh ông sao?
- Xin chịu bố, bố học nhiều có khác.
Vũ ngừng lời giơ cao điếu cày rít một hơi dài,
vỗ vỗ vào miệng ống điếu vài cái rồi ghé mồm vào
ống điếu thổi bay cả nước điếu và sái thuốc ra
nền nhà gạch men Italy.
Thanh cúi xuống nhặt sái thuốc bỏ vào thùng nhựa
rồi nhặt giẻ lau chùi sạch nước điếu trên nền nhà.
Vừa làm anh vừa nói:
- Ông ở bẩn lắm. Có thùng rác rõ đẹp mà không xì
sái thuốc vào đấy. Phí cả nền gạch men.
- Thì cánh nông dân chúng tôi lấy tiện lợi làm đầu.
- Sang nhà tôi đánh ván cờ.
- Đánh thì đánh.
Vũ sách theo cả điếu cày, gói thuốc lào và bao diêm
đi theo Thanh.
Trước khi vào nhà anh đến gốc nhãn ở góc sân rít
một hơi thuốc lào rồi để luôn điếu đóm ở hốc cây
nhãn. Tú từ trong buồng ra cầm theo tập tiền hai triệu
đồng. Chị nói:
- Tối qua đợi mãi chả thấy anh sang chơi.
- Bà đem tiền ra làm gì vậy?
- Anh vất vả giúp chúng em quá nhiều. Vườn nhãn không
có anh trông đỡ thì cũng chẳng có mà bán. Em biếu anh
chút ít để chè thuốc.
- Bà trả công cho tôi, hả?
- Đâu phải thế, anh.
- Bà tưởng cánh nông dân chúng tôi nghèo, hám tiền
lắm hay sao? Này, tiền tôi vô khối nhé. Lúc nào bà
cần giật nóng dăm mười triệu, bố con tôi cũng có
ngay, nhé.
Thanh xua tay, nói:
- Em cất tiền đi. Ông Vũ ạ, bà xã tôi quen với cơ
chế thị trường ở Hà Nội rồi. ở Hà Nội nhờ ai
chỉ trỏ mua bán không chi mầu cho họ là không xong.- Nhưng
đây là nhà quê chứ có phải cơ chế thị trường Hà
Nội đâu.
- Thôi vậy, em xin lỗi anh. Tú vừa nói vừa đi vào
buồng. Chờ cho vợ từ buồng đi xuống bếp, Thanh mới
vỗ vỗ vai Vũ, nói khẽ:
- Cảm ơn ông đã cho mụ ấy bài học.
Vừa khi ấy có một ông hàng xóm đi vào, Vũ nói:
- Bỏ dép ngoài thềm ông nhé.
Ông hàng xóm nhếch mép tỏ ra khinh thường Vũ là đồ
trọc phú, nói kháy:
- Tôi tuy nghèo nhưng cũng biết phép tắc đấy ông Vũ
ạ.
Rồi ông hàng xóm nhăn nhó nói vòng vo tam quốc:
- Tôi hôm nay lại phải sang phiền ông Thanh chút việc
đây.
- Có việc gì hở bác?
- Vì bốn hôm nữa cưới con ông cậu rồi, thằng con
tôi thì ở mãi tận trong Đồng Tháp, viết thư đến không
kịp. Lại phải sang xin ông cho gọi nhờ điện thoại, báo
cho cháu nó về kịp.
Vũ nói xen vào:
- Đơn giản, gọi hết bao nhiêu phút cứ tính tiền mà
thanh toán, có máy cạnh nhà, các ông đỡ phải đi gọi
xa đã là giúp đỡ nhau rồi. Dân mình buồn cười lắm,
nhiều ông đến gọi nhờ điện thoại xong vác đít về
không muốn xì tiền ra. Có biết đâu người ta phải
mất tiền mua máy, mua dây, thuê bao rồi gọi đi cú nào
mất tiền cú ấy.
- Vì thế tôi có bao giờ đến nhờ vả máy nhà ông
đâu. Ông hàng xóm hơi vằn mắt khi nói với Vũ.
Vũ bèn đốp chát:
- Tức là ông định đến đây gọi chạc không tiền
chứ gì?
- Tôi thèm ăn chạc nhà ông đâu mà ông chõ mõm vào.
- Ông ví mồm tôi như mõm chó, mõm lợn hay sao mà
bảo là "mõm"?
Vũ đứng dậy, sừng sộ chỉ tận mặt ông hàng xóm.
Vợ Thanh nháy mắt ra hiệu chồng im lặng để Vũ dạy
cho lão hàng xóm bài học. Từ ngày về, đây là lần
thứ ba lão hàng xóm sang gọi nhờ điện thoại. Chị đã
có lần nói gần nói xa nhưng lão không hiểu ý nói cà nói
kê trong máy, gọi xong vác đít về không hề có một
lời cảm ơn. Tháng trước riêng cho người đến gọi
nhờ chị đã mất hơn trăm ngàn đồng. Biết chồng cả
nể, chị phải mua cái hòm khóa lại và đã mua sổ, bút
bi để cạnh máy để ai có nhu cầu gọi điện thì ghi tên
số máy, thu tạm ứng sau thanh toán theo báo giá của bưu
điện. Mình không làm dịch vụ, không lấy lãi. Ai ứng
thừa sẽ trả lại.
Trong khi hai người hàng xóm to tiếng Tú bèn bưng máy,
kèm theo quyển sổ và cái bút bi để xuống cạnh
chồng, nói:
- Anh Thanh ghi số máy tỉnh Đồng Tháp, rồi thu tạm
ứng trước mười ngàn đồng. Cuối tháng bưu điện báo
giá còn thừa thì trả lại cho bác. Chắc chắn phải hơn
mười ngàn đồng. Hai lần trước em cho bác gọi nhờ không
tính tiền.
- Đúng rồi, Vũ nói: ai đến gọi thì tạm ứng trước.
Công đâu đi đòi nợ vặt. Nhiều anh chầy bửa hòng ăn
quỵt.
Cặp mắt ông hàng xóm vằn lên những tia đỏ trong
khi mặt mũi đang dần dần tím tái cảm giác máu mặt
dồn hết vào đôi mắt cá đói. Hai hàng răng nhỏ dài
khít liền nhau của ông ta nhe ra như sắp cắn nhau. Ông
ta không có một xu trong túi, không có tiền ứng trước
nên tính kế trút bực vào Vũ để rút lui trong danh dự.
Chỉ tay sát mặt Vũ, ông ta nói:
- Tôi đấm thèm phải quỵt tiền của ai. Ông chớ
cậy giàu ăn nói láo với tôi là không xong.
Vũ kém ông hàng xóm dăm ba tuổi người thấp nhưng béo,
khỏe hơn bèn túm lấy cánh tay vặn người ông ta vẹo
xuống, nói:
- Ông không được phép chỉ tay vào mặt tôi, nhé. Nghèo
rách tổ đỉa còn làm ra oai.
- Ông nghèo cũng không dí thèm phải nhờ thằng nào
cả.
Ông hàng xóm phăm phăm ra về. Vũ nói:
- Cái lão răng chuột nhắt chuyên bòn của người.
Một xu không chịu bỏ ra đâu. Tôi nói thẳng thừng
kẻo ông bà khó xử sẽ bị lão ấy ăn quỵt.
Tú cười. Bỗng nhiên chị thấy cảm tình hơn với Vũ.
Lúc này cái dáng thô kệch quê mùa của Vũ nói lên tính
thật thà ngay thẳng làm chị thấy Vũ như tấm lá chắn
vững vàng là chỗ dựa chắc chắn cho vợ chồng chị
ở chốn quê này.
Đêm ấy trước khi đi ngủ Tú để kênh máy điện
thoại khỏi bị hàng xóm quấy rầy đánh thức, nhất là
Vũ.
Quãng 10 giờ đêm vợ chồng Thanh nghe thấy có tiếng
đập thình thình ngoài cổng sắt rồi tiếng làu bàu
của Vũ:
- Ngủ chó gì mà ngủ sớm thế chứ.
Tú lay vai chồng, bảo:
- Đừng lên tiếng, chắc lão ấy say rượu rồi.
Tiếng Vũ gào to ngoài cổng
- Ông Thanh ơi, có việc gấp đây.
Thanh ngồi dậy. Tú kéo chồng nằm xuống giường.
Thanh vừa cố ngồi dậy vừa nói:
- Em vớ vẩn nhỉ, biết đâu có việc cần.
Thấy Thanh, Vũ làu bàu:
- Không nhẽ tôi mặc xác vợ chồng ông. Bấm máy điện
thoại bao nhiêu hồi vẫn không chịu tha.
- Có thấy chuông kêu đâu. Có lẽ bị kênh máy đấy.
- Thằng Lợi con út ông bị cấp cứu rồi.
- Sao? Nó thế nào?
- Nó bị chị dâu đập vào chỗ phạm.
- Ai báo tin cho ông biết?
- Người làng ở Hà Nội. Họ gọi điện thoại về
nhà ông không được đành phải gọi về máy nhà tôi để
báo cho ông biết.
Thanh run lập cập không nhớ mở cổng mời Vũ vào nhà.
Tú ở trong nhà chạy ra, linh cảm thấy chuyện chẳng lành,
chị hỏi rối rít:
- Có chuyện gì anh Vũ?
Vũ không trả lời vào câu hỏi. Anh bảo Thanh:
- Tốt nhất là ông chuẩn bị quần áo, tiền nong
rồi để tôi phi xe máy đưa ông về Hà Nội ngay. Còn bà
Tú cứ yên tâm, ở nhà có bề gì thì gọi điện cho
vợ con tôi sang giúp.
- Vì sao anh Vũ?
Vừa đi về nhà mình Vũ vừa trả lời Tú:
- Chỉ tại cô con dâu rách trời rơi xuống mà bà rước
về chứ sao nữa.
Khi hai người đi rồi, Tú khóa cổng sang nhà Vũ để
hỏi cho ngọn ngành. Khi biết rõ thằng út bị chị dâu
đánh, Tú lặng người đi nhưng rồi vì sĩ diện, chị
đành phải nói:
- Chị em nó vẫn quý nhau kia mà.
Rồi chị đi về. Chị bấm số máy điện thoại của
nhà mình ở Hà Nội. Khi nghe thấy có tiếng "lệch
kệch" ở trong máy, chị vừa lên tiếng "A lô! A
lô!" đã nghe thấy tiếng cúp máy "kệch
kệch" hai tiếng. Chị biết ngay đứa con dâu mất
dạy không thèm trả lời mình. Trong lòng vừa căm tức
con dâu vừa lo lắng cho con trai, chị đi đi lại lại
dọc năm gian nhà. Chị muốn hét lên cho bõ tức, muốn kêu
lên cho đỡ khổ nhưng hàng xóm biết chả bõ xấu đành
cắn răng chịu đựng. Rồi chị lên ngồi thu lu giữa giường
hết nước mắt dài đến nước mắt ngắn.
Hai giờ sáng có chuông điện thoại réo vang.
Tú chồm lại vồ lấy ống nghe úp vào tai. Chị nhận
ngay ra tiếng chồng mình.
- Em cứ yên tâm. Thằng bé chỉ bị choáng, đến
bệnh viện cấp cứu tỉnh lại rồi!
- Nhưng nó bị đánh thế nào hả anh?
- Xô đẩy nhau. Thằng bé ngã ngửa xuống cầu thang
lộn mấy vòng.
- Anh tống con ranh ra khỏi nhà ngay cho em nhờ.
Thanh cười trong máy, nói:
- Tống sao được. Người Hà Nội gốc chứ có phải
nhà quê đâu mà dễ tống đi được.
Tú vừa úp ống nghe xuống máy vừa làu bàu:
- Đến nước này mà ông ấy còn đùa được.
Rồi sực nhớ ra điều quan trọng, chị lại nhấc
ống nghe bấm số máy của nhà mình ở Hà Nội. Chị
lại nghe thấy tiếng chậm rãi của chồng mình:
- Lại chuyện gì nữa nào?
- Anh nhớ đón tiếp chu đáo anh Vũ nhé. Anh ấy rất
nhiệt tình với nhà mình. Hay là cho em nói với anh Vũ
mấy câu.
- Được ngay thôi, cầm máy nhé.
Ngay sau đó chị nghe thấy giọng sền sệt thuốc lào
của Vũ:
- Bà đấy ! Thằng cu không sao đâu. Bà cứ yên tâm
ngủ khì đi nhá.
- Anh Vũ ạ! Em xin lỗi anh nhé. Em rất biết ơn anh.
- Kìa bà, bà có gì không phải với tôi đâu mà phải
xin lỗi. Bà lo nghĩ quá thành lẩn thẩn rồi đấy.
Rồi Tú thấy tiếng cười nói của Vũ và chồng mình
nghe rõ mồn một trong máy.
Chị úp ống nghe vào máy và yên tâm tắt đèn giắt màn,
đi ngủ lại. Làng quê vẫn yên ắng thanh bình chỉ nghe
thấy gió thổi rì rào như hơi thở êm đềm của những
người nhà./.
Nguyễn Hữu Nhàn