Mới tháng mười một, trời đã se lạnh, rồi chợt
nắng chợt mưa. Có khi cả bầu trời mới xanh thăm
thẳm, mây trắng nhẹ nhàng bay và nắng vàng ấm là
thế, bỗng dưng trời tối sầm lại, gió lạnh kéo mây
về và mưa rơi. Có lúc mưa kéo dài cả buổi, ngồi ở
bàn học cạnh cửa sổ, Minh nhìn những sợi mưa lướt
lướt, chẳng biết nó sẽ rơi về đâu. Chắc là nó
sẽ men theo con đường nhỏ bên dưới, con đường nằm
cạnh khu tập thể, nhỏ xíu. Minh không thể nào nhìn
xuống dưới để xem nước mưa có nổi bong bóng hay không.
Đó là một chút thời gian còn lại của mỗi ngày sau
khi Minh đã học bài, làm bài. Căn nhà im ắng, ba mẹ đi
làm, còn bé Vi đi nhà trẻ. Chỉ có Minh với nội ở nhà.
Nội làm gì cứ lục đục trong bếp, không cho Minh vào
nấu cơm như mẹ dặn. Nội cứ giành làm hết. Nội
bảo: "Ngồi không, buồn và mỏi mệt lắm, cứ để
nội làm". Thế là Minh có dư thời gian để mơ
mộng.
Sắp hết năm rồi. Bọn học trò như Minh đang ôn
tập để chuẩn bị thi học kỳ một, cũng có nghĩa là
sắp đến Noel. Minh chẳng biết gì nhiều về ngày Noel,
duy có một điều không bao giờ Minh bỏ sót là viết cho
ông già Noel một lá thư. Từ nhỏ, qua lời kể của
mẹ, Minh biết có một ông già Noel yêu trẻ con, mỗi năm
một lần ông mang quà phân phát cho những đứa trẻ
ngoan trên khắp hành tinh. Năm nào Minh cũng nhận được
món quà của ông già Noel, nhưng Minh chưa bao giờ gặp dù
cũng gắng thức khuya. Trong trí tưởng tượng của Minh,
đó là một cụ già khỏe mạnh, có râu tóc dài trắng
như tuyết. Bộ quần áo đỏ sẽ làm cho khuôn mặt của
cụ hồng hào, đẹp như trong hình vẽ. Nhưng chẳng bao
giờ Minh gặp được ông Noel vì chưa đến nửa đêm
Minh đã ngủ quên từ lâu.
Minh không nhớ hết những bức thư đã gởi cho ông
Noel. Thế là lại bắt đầu một công việc khó khăn vì
trong lớp, Minh học văn cũng bình thường. Minh lấy một
tờ giấy thường để dành làm bài tập, cẩn thận dùng
cây bút mới và Minh nắn nót từng dòng.
"Kính gởi ông già Noel.
Con tên là Bình Minh. Học lớp sáu trường Âu Cơ. Ông
còn nhớ con không? Bây giờ, ông đang ở nơi nào? ở đó
trời đang mưa hay nắng? Nơi của con, trời đang mưa. Con
ở nhà một mình buồn quá, nên con viết thư cho ông.Năm
ngoái, con hứa với ông là con sẽ ngoan hơn và học
giỏi hơn. Con xin vui mừng báo với ông là con đã giữ
được lời hứa. Cuối năm học rồi con là học sinh
giỏi. Ba mẹ con mừng lắm. Con cũng không còn chọc phá
em Vi, con còn biết chơi với em để mẹ rảnh tay làm
việc nhà. Nội con nói rằng con đã thành người lớn.
Con cao hơn cái dấu cũ mà ba con ghi trên vách được
một đoạn bằng hai lóng tay.
Ông già Noel ơi! Cái đồng hồ của con cũ quá rồi,
tụi bạn con lại chế đó là đồng hồ con gái. Con
rất muốn có một cái đồng hồ mới giống như bạn An
ngồi bên cạnh con. Cái đồng hồ điện tử bằng nhựa
màu đen, cách mỗi giờ lại kêu "tít tít". Bạn
An bảo cái đồng hồ ấy rất tốt, chạy rất đúng
giờ. So với cái đồng hồ của bạn An thì cái đồng
hồ của con bé tí tẹo, lâu lâu lại chạy chậm. Con
rất thích một cái đồng hồ mới nhưng con không dám
xin mẹ vì dạo này mẹ con buôn bán ế ẩm. Em Vi lại
vừa bị bệnh nên tiền lương của ba con cũng dành để
bồi dưỡng cho em. Nếu ngày Noel ông có ghé nhà con thì
đừng mang theo đồ chơi, con đã lớn rồi không chơi đồ
chơi trẻ con nữa. Ông cho con cái đồng hồ giống bạn
An thì con mừng lắm.
Con chỉ có mấy dòng. Con viết thư không hay, ông đừng
cười. Con hứa là sẽ cố gắng học văn giỏi hơn để
sang năm con có thể viết cho ông một lá thư thật hay.
Con xin dừng bút ở đây. Chúc ông có nhiều sức khoẻ
để đến thăm được nhiều trẻ em trên thế giới.
Con kính chào ông
Bình Minh.
Tái bút: Trời đã hết mưa rồi. Con phải đi đón em
Vi nhưng bây giờ đang mùa mưa mà em Vi chưa có áo mưa.
Mẹ con bảo em còn nhỏ nhưng con thấy mấy đứa nhỏ khác
như em mặc áo mưa dễ thương lắm. Luôn tiện, ông mua
cho em Vi một cái áo mưa. Em đứng cao ngang ngực con
rồi, mặc áo mưa màu đỏ chắc đẹp lắm vì da em rất
trắng. Con xin cảm ơn ông già Noel".
***
Đêm Noel, trời thật lạnh. Thật may là trời không có
mưa. Ba chở mẹ với Minh và em Vi đi một vòng phố. Ngoài
đường, người ta đi chơi thật đông, vui vô cùng vui.
Minh lại tính sẽ thức để đón ông già Noel nhưng đi
chơi về khuya quá, Minh ngủ quên trên ghế salon.
Minh thức dậy khi trời còn nhờ nhờ sáng. Mất một
lúc, Minh mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường
của mình. Minh nhớ lại mọi việc tối qua và vội vàng
ngồi bật dậy. Trên chiếc giày Minh để bên cạnh giường
có một chiếc hộp nhỏ bao giấy hoa đỏ, có đính một
chiếc nơ hồng trên nắp. Minh cầm chiếc hộp trên tay
cảm thấy hơi tiếc vì đêm qua lại ngủ quên, phải chi
ông Noel đến sớm một chút thì hay qúa. Minh hồi hộp
mở nắp, trên nền nhung đỏ là cái đồng hồ mà Minh
đã từng mơ ước. Minh mừng quá khoe ầm lên: "Ba ơi!
Mẹ ơi, xem này, ông già Noel tặng cho con cái đồng hồ
thật là đẹp". Ba mẹ chẳng nói gì, hai người
chỉ nhìn nhau cười.
Ngồi trong lớp học, lòng Minh cứ bồn chồn, Minh mong
có đứa bạn nào đó hỏi để khoe cái đồng hồ mới.
Nhưng chẳng có ai hỏi gì. Giờ tan học, Minh gặp Thành
ở nhà để xe, Thành là bạn hàng xóm của Minh. Hai đứa
cùng dắt xe ra cổng như mọi ngày, Thành đưa cổ tay ra
trước mặt Minh: "Mình cũng có cái đồng hồ mới
như bạn nè". Mình ngạc nhiên: "Sao cậu biết mình
có đồng hồ mới?".
- Hôm qua mẹ mình gặp mẹ bạn ở tiệm đồng hồ,
thấy mẹ bạn chọn cái đồng hồ đó cũng đẹp nên
bắt chước mua cho mình một cái.
Minh bất ngờ xấu hổ. May mà mình không nhanh miệng
khoe đó là quà của ông già Noel. Minh chợt nhớ đến cái
áo mưa bé Vi khoe khi sáng, cái áo mưa màu xanh có con mèo
Kitti mà bé Vi thường thích chứ không phải màu đỏ như
Minh viết trong thư gởi cho ông già Noel.
Minh chợt hiểu ông già Noel là ai rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Minh hỏi mẹ: "Mẹ
là ông già Noel của con phải không?". Mẹ chỉ cười
rồi vuốt má Minh: "Vậy là con đã lớn rồi".
Lời nói ấy của mẹ cũng thật là thú vị. Vui quá là
vui.
Lưu Cẩm Vân